“Đọc vị” đàn ông!
Đàn ông ít nói không hẳn là vì anh ta không thích bạn.
Đàn ông không phải không thích &’buôn chuyện’, vấn đề là cách họ thể hiện khác với phụ nữ mà thôi. Thế nên, đàn ông ít nói không hẳn là vì anh ta không thích bạn, đơn giản vì đó là… đàn ông.
Dưới đây là 2 “phương trình” thể hiện sự khác nhau trong giao tiếp của hai phái:
- Đàn ông Trò chuyện = Ít lời nhưng đủ thông tin cần.
- Phụ nữ Trò chuyện = Nói mọi chuyện, mọi lúc nhưng thường không đủ thông tin cần.
Đàn ông thích nói những gì có nghĩa
Nhớ rằng nam giới thực sự thích giao tiếp với chị em và họ cũng rất hứng thú với những cuộc trò chuyện. Bắt ép người đàn ông của bạn phải chia sẻ là phương pháp kém tâm lý. Bạn chỉ cần khéo khơi gợi để anh ấy chịu mở lòng vào thời gian riêng của anh ấy, theo cách riêng mà anh ấy muốn. Dưới đây là một ví dụ:
Người vợ: Anh yêu, hôm nay anh thế nào?
Người chồng: Bình thường.
Người vợ: Kể cho em nghe đi.
Người chồng: Chả có gì để kể.
Video đang HOT
Hãy thông cảm với anh ấy (Ảnh minh họa)
Kết cục là người vợ mất hứng vì thấy chồng mình quá lạnh lùng.
Ví dụ trên chỉ ra điểm khác biệt giữa nam giới và phụ nữ. Khi anh ấy nói là “bình thường” có nghĩa là mọi thứ vẫn “tốt” và chỉ có vậy, không nói thêm. Đàn ông khá đơn giản khi được hỏi “Ngày hôm nay anh thế nào?” và đáp án thường là theo cách đó.
Khi cãi vã
Đàn ông ít lời khi cãi cọ có thể là muốn nhường phụ nữ hoặc muốn “phòng thủ” để không bùng nổ thành một cuộc cãi vã to. Vì vậy, nếu bạn thực sự muốn tranh luận thì đừng bao giờ bắt đầu với những câu như: “Tại sao anh không…?” vì câu hỏi này thường đẩy nam giới vào tâm lý “phòng thủ”. Hoặc là anh ấy sẽ im lặng bỏ đi vì không muốn đối đầu với bạn hoặc anh ấy buông lời thách thức, bất cần, thậm chí là xúc phạm cho dù bạn đưa ra lý lẽ đúng. Do đó, những câu như: “Em thấy dạo này anh hơi lười việc nhà nhé“… sẽ khiến bên kia chịu mở lời một cách tích cực hơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vật vã 7 năm yêu đơn phương
- Chỉ bởi em nhút nhát, không dám thổ lộ nên sau 7 năm yêu, người đó chẳng hay biết gì.
Em là nam, năm nay 25 t.uổi, hiện đang ở Hà Nội. Em có một số khúc mắc trong chuyện tình cảm mong mong chị tư vấn giúp em và tìm ra giải pháp tốt nhất cho chuyện tình cảm của em.
Cách đây khoảng 7-8 năm, em học cấp 3. Vốn là học sinh tỉnh lẻ lên Hà Nội, em khá nhút nhát cộng thêm tính cũng ít nói, hiền lành và là một học sinh ngoan trong lớp. Hồi đó, em chỉ chơi với các bạn trai còn chẳng chơi với ai là con gái. Một hôm, em nhận thấy hình như có một bạn gái thích mình, đó chỉ là cảm nhận của riêng cá nhân em và em chưa thực sự dám chắc về điều đó bởi vì chúng em ít khi nói chuyện với nhau, mặc dù chúng em đã từng ngồi cùng bàn nhau trong một khoảng thời gian khá dài.
Cô ấy là một cô gái cá tính, bộc trực, thẳng thắn, hay đuổi đ.ánh các bạn nam khi bị trêu nhưng cũng khá hòa đồng và vui vẻ. Hồi đó, rất nhiều bạn trai trong lớp thích cô gái đó.
Em chỉ có thể cảm nhận được qua những biểu hiện thái độ của cô ấy như thỉnh thoảng hay liếc trộm em hoặc rất hay tìm cách đi gần em mỗi khi tan lớp... Thời gian đầu em không có cảm tình nhiều với cô ấy, tuy nhiên đến năm cuối cấp cũng là lúc em ấn tượng và dần có tình cảm với cô ấy hơn. Vì tính nhút nhát nên em chẳng dám tiếp xúc nhiều với cô ấy.
Đừng nên nhút nhát, hãy mạnh dạn chinh phục cô ấy (Ảnh minh họa)
Tốt nghiệp cấp 3 chúng em xa nhau, sau tốt nghiệp lớp họp rất nhiều lần nhưng cô ấy toàn vắng. Thật kỳ lạ, chưa tiếp xúc nhiều mà sao thời gian đó em nhớ cô ấy da diết đến thế.
Vào năm thứ nhất, lớp cấp 3 có buổi họp gặp mặt, em mong chờ mỏi mòn vậy mà lần này cô ấy cũng không đến
Nhờ được người bạn nam cùng lớp cho em số điện thoại của cô ấy, hôm đó em đã lấy hết dũng cảm nhắn tin cho cô ấy. Bọn em đã có một cuộc nói chuyện khá vui vẻ và cởi mở mà trước đó 3 năm cấp 3 chúng em chưa bao giờ nói chuyện với nhau như vậy.
Lần này em bắt đầu quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, hay nhắn tin thường xuyên hơn và cũng tập tành chúc mừng cô ấy những ngày quan trọng, tuy nhiên chỉ được thời gian ngắn và cũng vì sự thiếu chín chắn và kiên nhẫn mà em suýt đ.ánh mất tất cả thậm chí là tình bạn với cô ấy.
Trong một tối, chúng em nhắn tin qua lại, em hỏi cô ấy có người yêu chưa và muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy, cô ấy gặng hỏi người ấy là ai và đương nhiên em không nói rõ chỉ nói rằng người đó bằng t.uổi, cô ấy bảo muốn người yêu hơn ít nhất 2 t.uổi và nói yêu người bằng t.uổi trẻ con lắm. Em nói rằng tùy người, đâu phải ai cũng trẻ con. Câu chuyện cứ đưa đi đưa lại khiến em buồn lắm.
Rồi em nói em chính là người muốn được làm người yêu của cô ấy. Kết qủa là em nhận được câu trả lời như sau: "Hãy coi như tớ chưa bao giờ nhờ cậu giới thiệu người yêu cho nhé, cả tớ và cậu đều quên cuộc nói chuyện này nhé, tớ và cậu vẫn là bạn, được chứ?" Em nói "T ớ đồng ý, nói thật là có rất nhiều điều tớ muốn nói với cậu, nhưng nói ra được như vậy tớ cảm thấy mình lớn hơn" cô ấy nhắn lại " Nếu muốn nói gì cậu nói hết ra đi, để rồi sau đây cả tớ và cậu đều quên đi cuộc nói chuyện này" em đáp: "Thôi để khi". Em lấy cớ mình phải học bài nên kết thúc câu chuyện ở đấy. Lúc này tim em như tan nát vỡ vụn ra từng mảnh vì biết mọi chuyện đã kết thúc mất rồi và có lẽ em là người yêu đơn phương. Khoảng gần một tuần sau em nhắn tin nói sẽ làm phiền cô ấy lần cuối, mong cô ấy đừng ngại ngùng khi gặp lại, sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa, chúc cô ấy lần cuối và tạm biệt.
4 năm sau, em ra trường và đi làm. Trong khoảng thời gian trước ấy lớp có gặp mặt nhau tuy không đông đủ nhưng em vẫn tham gia, cô ấy vẫn không đến. Gần đây lớp chúng em gặp nhau thường xuyên hơn thậm chí tuần một lần nhờ các dịp cưới bạn, sinh nhật cô giáo chủ nhiệm...
Rồi một hôm họp lớp, cô ấy xuất hiện. Nói thật nhìn cô ấy khác và xinh hơn ngày xưa rất nhiều, em lại run như cầy sấy và tim lại đ.ập thình thịch. Cô ấy nhìn thấy em nhưng không nói gì vẫn ít nói với em như ngày xưa, em cũng chỉ chủ động hỏi thăm cô ấy được vài câu xã giao.
Suốt 4 năm qua em vẫn không quên được cô ấy, khi gặp lại cô ấy em nhận thấy mình vẫn còn yêu rất nhiều.
Em muốn nhắn cho cô ấy một tin qua nick chat với mong muốn rằng cô ấy sẽ không ngại mỗi khi gặp lại em, chuyện cũ không nhất thiết phải quên đi chỉ cần không nhìn nó theo hướng tiêu cực là được. Em vừa muốn làm bạn bình thường với cô ấy nhưng cũng muốn nuôi hy vọng dù không biết cơ hội là bao nhiêu.
Hãy để cô ấy biết tình cảm của bạn dành cho cô ấy (Ảnh minh họa)
Em nên làm gì bây giờ hả chị Bình? Có nên tiếp tục nuôi hy vọng có được tình cảm của cô ấy không? (cô ấy bảo cô ấy chưa có người yêu).
Trả lời:
Chào em!
Tình yêu là một điều kỳ diệu, nếu cùng "kênh", cô ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của em một cách rất dễ dàng.
Muốn biết người ấy có thương mình không, em nên dựa trên sự quan tâm, cách ứng xử của người ấy có thích thú khi nói chuyện hoặc đi chơi với em không. Là con trai, em không nên ngại ngùng nhiều, hãychủ động trong những lần hò hẹn và ga-lăng với bạn gái, thực lòng quan tâm, chăm sóc cô ấy.
Khi có những tín hiệu tốt, em có thể lựa lời để thể hiện tình cảm của mình. Nhưng qua lời kể, xem ra em đã bỏ lỡ cơ hội này mấy lần, xét cho cùng cũng chỉ bởi em quá nhút nhát. Khi cô ấy nói muốn nghe em nói tiếp về vấn đề em thích cô ấy có nghĩa là cô ấy đã tạo cơ hội để em giãi bày, cô ấy muốn xem tình cảm của em đang ở mức độ nào, vậy mà em lại thôi, về lại buồn...
Tình yêu đích thực phải đến từ hai phía. Sau 7 năm, em vẫn có tình cảm với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa có sự đáp lại, em nên tiếp tục duy trì mối quan hệ, quan tâm, chăm sóc cô ấy hơn, tạo nên cuộc gặp gỡ, chuyện trò, tạo sự hấp dẫn đối với cô ấy bằng chính năng lực và nhân cách của em. Nếu cảm nhận được, chắc chắn cô ấy sẽ có những tín hiệu và lúc đó khi em bước tới cũng chưa muộn. Không nên vội, em nhé, vì tình yêu cần có thời gian để hai người cảm nhận được nhau.
Hãy làm nhen nhúm lại ngọn lửa rung cảm bên trong trái tim người ấy một cách chậm rãi nhẹ nhàng nhưng sâu sắc rồi mọi thứ sẽ bùng cháy một cách mãnh liệt thôi. Điều này đòi hỏi em phải kiên nhẫn và cần có thời gian một cách thực sự, đặc biệt là sự nỗ lực gấp đôi đấy.
Chúc em sẽ chinh phục được người em yêu!
Thân mến!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Người yêu" cháu mang họ "lừa" Cháu đã ngã ngửa khi tận mắt chứng kiến ảnh cưới của vợ chồng anh. Cháu đang là sinh viên của một trường đại học ở Hà Nội. Phải nói thực là cháu không có điểm nào nổi trội: Ngoại hình nhỏ bé, học hành bình thường, thêm vào đó là tính cách ít nói. Vì thế, tuy đã bước qua t.uổi 20...