“Định mức” của… trẻ ăn xin
Những đ.ứa t.rẻ cỡ 5-7 t.uổi ngày ngày đi xin theo một lộ trình đã được vạch sẵn, với một mức thu đã được định sẵn…
Cứ tầm 10 giờ sáng trở đi, TP Quy Nhơn (Bình Định) lại xuất hiện nhiều nhóm trẻ, mỗi nhóm 2-5 em, xuất hiện tại các quán ăn, khu vực đông người để ăn xin.
Anh em ruột… khác cha khác mẹ
Một buổi chiều trung tuần tháng 10-2010, tại một quán nhậu trên đường Diên Hồng, bốn đ.ứa t.rẻ sàn t.uổi nhau, khoảng từ sáu đến tám t.uổi, lầm lũi chia nhau đến các bàn ăn chìa tay chờ thực khách cho t.iền. Chúng tôi gọi cả bốn đ.ứa t.rẻ đến cho t.iền để hỏi chuyện, bảo ngồi ghế nhưng không em nào dám. Chúng lấm lét nhìn ra đường, một em bảo: “Con không dám ngồi đâu, mẹ đ.ánh chết!”.
T., đứa lớn nhất trong nhóm, cho biết các em ở xã Xuân Lãnh, huyện Đồng Xuân. Khi chúng tôi hỏi bốn em là gì với nhau, T. ngập ngừng bảo: “Là anh em ruột” nhưng đứa nhỏ nhất lại nhìn T. với ánh mắt lạ lẫm. Khi chúng tôi hỏi: “Cha mẹ đâu mà đi ăn xin?”, T. nói như thuộc lòng: “Cha cháu bỏ đi xa rồi. Mẹ làm không đủ ăn”. Nhưng khi được hỏi “Ai đưa các cháu ra đây ăn xin?”, cả bốn đứa đều im lặng, ngoảnh đi nơi khác.
Sau khi xin được t.iền, hai b.é g.ái chạy ngay ra đưa cho bà Sáu
Chỉ vài phút sau, một phụ nữ hơn 40 t.uổi, tay xách giỏ bất ngờ xuất hiện. Mặt lạnh tanh, bà vừa lườm mấy đ.ứa t.rẻ vừa lôi chúng đi. Chúng tôi chạy theo, chìa ra một tấm ảnh bảo đang đi tìm đứa cháu, nhờ bà chỉ giúp. Người phụ nữ chỉ liếc qua tấm ảnh rồi lắc đầu vội vã bỏ đi. Khi chúng tôi cố bắt chuyện, bà cho biết cả bốn đ.ứa t.rẻ đều là con bà, rồi nói như giải thích : “Chồng tui bỏ đi. Mình tui làm rẫy không đủ ăn, tranh thủ đưa mấy đứa nhỏ đi xin ít t.iền mua gạo”. Nói rồi bà quày quả dắt mấy đ.ứa t.rẻ đi. Đến ngã sáu, bà lui vào một con hẻm, ra hiệu cho mấy đ.ứa t.rẻ chia nhau vào các quán.
5 giờ chiều trở đi, hàng chục nhóm trẻ nói tương tự tỏa vào các quán ăn, giải khát dọc bờ biển ven đường Xuân Diệu, sau đó tràn dần lên các đường Diên Hồng, Ngô Văn Sở, khu cà phê đường Phạm Hùng…
Video đang HOT
Bà Sáu chăn dắt
Tối 20-10, tại một quán giải khát trên đường Xuân Diệu, chúng tôi bắt chuyện với hai b.é g.ái. Bé lớn tên H., tám t.uổi; bé nhỏ tên Tr., mới năm t.uổi. Bé Tr. ngây thơ: “Cha mẹ đang ở nhà, con theo bà nội đi xin”. Như chợt nhớ ra, bé lại nói : “Bà nội đang đi xin ở khu khác”. Vừa lúc đó, người phụ nữ hôm trước – mà nhiều em gọi là bà Sáu – bất ngờ xuất hiện. Chúng tôi lại theo bắt chuyện. Lúc đầu bà Sáu không nhận ra chúng tôi nên giải thích: “Tranh thủ cuối tuần hai đứa con nghỉ học nên đưa xuống Quy Nhơn đi xin kiếm cái ăn chứ ở nhà khổ quá!”. Nhưng khi nhận ra “người quen”, bà vội vàng dắt hai đứa nhỏ đi.
Suốt đêm, bà Sáu dắt hai đ.ứa t.rẻ chuyển từ khu này sang khu khác để xin ăn
Bà Sáu ra hiệu cho hai đ.ứa t.rẻ tiếp tục vào các quán nhậu để xin t.iền, còn bà ngồi nép ở ghế đá ven đường đợi. Cứ xin xong quán nào, hai đ.ứa t.rẻ lại chạy ù ra đưa t.iền ngay cho bà Sáu. Khi phát hiện chúng tôi chụp ảnh, bà Sáu lại vội dắt hai đ.ứa t.rẻ trốn vào một con hẻm. Sau khi quan sát xung quanh, bà Sáu dắt hai đ.ứa t.rẻ mất hút vào một căn nhà nhỏ ở cuối một con hẻm tối đen, chật hẹp. Lần dò qua nhiều đ.ứa t.rẻ, chúng tôi được biết bà Sáu quê ở Bình Định nhưng không rõ huyện nào. Trước đây có thời gian bà đi làm ăn xa, gần đây mới đến Quy Nhơn chăn dắt những đ.ứa t.rẻ ăn xin. Hầu hết những đ.ứa t.rẻ đều sợ người đàn bà này.
Không đủ 100.000 đồng, “anh” đ.ánh chết! Ở một quán nhậu trên đường Diên Hồng, cậu bé ĐVK tám t.uổi hồn nhiên lấy t.iền ra đếm. Nó bảo: “Cháu phải xin 6.000 nữa mới đủ 100. Nếu không đủ, anh đ.ánh chết!”. “Anh” mà bé K. nói là một thiếu niên 16-17 t.uổi đang đạp xe ngoài đường theo sát nó.
Phần lớn những đ.ứa t.rẻ ăn xin ở TP Quy Nhơn đều cho biết chúng đến từ huyện miền núi Đồng Xuân. Nhiều em tiết lộ là có một số “dì” từ nơi khác đến nói chuyện với gia đình, cha mẹ cho “dì” đưa các em đến Quy Nhơn ăn xin. “Dì nói cứ yên tâm đi xin thật nhiều, hằng tháng có người mang t.iền gửi về nhà và được “dì” cho ăn ngon” - bé M. ở xã Xuân Lãnh, huyện Đồng Xuân kể.
Bí mật đi theo một phụ nữ chăn dắt mấy nhóm trẻ ăn xin, hơn 10 giờ đêm, chúng tôi đi vào những hẻm đất lầy lội nằm ven con sông nhỏ, tối đen với những ngôi nhà nhỏ, ẩm thấp của xóm Ga cũ thuộc phường Lê Hồng Phong. Đây là nơi tập trung của các nhóm trẻ ăn xin. Cứ sau 10 giờ đêm, những nhóm trẻ lần lượt trở về. Buổi sáng, các em được ngủ đến 9 giờ, sau đó theo các “mẹ” hoặc các “anh” ăn xin.
Những người đàn bà chăn dắt sau khi “lùa” trẻ về xóm thì mất dạng. Bên kia xóm Ga cũ là xóm Chợ Bầu cũng có những căn nhà nhỏ cho thuê ẩm thấp, cũng là nơi tập trung của nhiều nhóm trẻ ăn xin. Mọi sinh hoạt, giờ giấc đi về của những đ.ứa t.rẻ ở xóm Chợ Bầu cũng giống hệt như xóm Ga cũ. Nhiều đ.ứa t.rẻ tiết lộ mỗi tối sau khi thu t.iền về, những phụ nữ này hay đến gặp các “chú”, các “ông” nhưng chúng không rõ là ai. Những “chú”, những “ông” này ít khi xuất hiện nhưng mỗi khi nhắc đến họ, đám trẻ đều tỏ ra sợ hãi.
Theo Pháp luật Thành phố HCM
“Em sinh ra để làm ăn xin..."
Không tránh khỏi đau lòng khi chúng ta thấy những đ.ứa b.é nhỏ xíu, chân trần, quần áo rách nát, gầy còm, đói khát, đen nhẻm cầm ca đi lang thang dọc các quán xá, phố phường. Cuộc sống của các em là một chuỗi ngày bất hạnh...
Đi dạo quanh đường phố, ăn uống trong các quán xá, hay ngồi ở các quán café cóc, chẳng lạ gì khi thấy hình ảnh những em bé chạc 6, 7 t.uổi lũ lượt kéo nhau đi xin ăn. Người thương thì cho, người lạnh lùng quay lưng sợ lừa gạt. Kiếp sống ăn xin mang lại cho các em nhiều chua chát cuộc đời.
Sinh ra để làm ăn xin?
Hầu hết những em ăn xin mà tớ gặp đều ở cái độ t.uổi đau lòng, đó là tầm 6-7 t.uổi. Cái t.uổi mà đáng lẽ các em vẫn còn được cắp sách đến trường, được vui vầy, chăm sóc bởi thầy cô và quan tâm của gia đình chứ chẳng phải lăn lộn xin ăn để mà sống. Nhiều em bắt đầu cuộc sống ăn xin còn nhỏ hơn thế, chỉ chừng 3, 4 t.uổi đã lững thững đi theo "anh/chị" mình. Anh/Chị xin em cũng xin. Chẳng mấy em hiểu hết cái việc mình đang làm.
Không tránh khỏi đau lòng khi chúng ta thấy những đ.ứa b.é nhỏ xíu, chân trần, quần áo rách nát, gầy còm, đói khát, đen nhẻm cầm ca đi lang thang dọc các quán xá, phố phường. Kiếp ăn xin là kiếp khổ, khổ từ bé. Gần đây những câu chuyện lừa gạt, những màn kịch được dựng nên ép các em trở thành kẻ l.ừa đ.ảo, khiến người đời nhìn các em với ánh mắt lạnh nhạt ngày càng nhiều.
Gặp em Ba Giàu (độ 8 t.uổi), chuyên ăn xin ở đoạn cầu Nguyễn Tri Phương, quận 8. Tớ không khỏi chạnh lòng trước câu chuyện kể vội và nét buồn đau, thống khổ trên khuôn mặt của em. Ba Giàu kể lại rằng em đã đi ăn xin từ lâu lắm rồi. Chính xác là từ bao giờ thì em cũng không biết nữa. Bởi cái khái niệm ngày tháng từ lâu đã mất dần.
Em khoe lúc còn bé lắm em cũng ở với mẹ với ba ở quê. Nhưng "mẹ lớn" đã mang em lên đây và mỗi ngày đều "thả" cho em đi khắp chốn. Dường như em không dám kể nhiều và tớ chỉ xâu chuỗi lại được tất cả qua những lời nói vội. Đâu đó xa xa, nếu "má lớn" biết em "bép xép" nhiều thì sẽ lãnh một trận đòn nhừ tử. Câu nói duy nhất để lại ấn tượng cho tớ đến mức em đi rất xa, tớ vẫn nhớ, đó là: "Em sinh ra để làm ăn xin, nên chẳng có quan niệm ngày tháng từ lâu lắm rồi".
Hầu hết những em bé làm nghề ăn xin rất khó gần. Khó khăn và mất rất nhiều thời gian, công sức giải thích, bọn tớ mới bắt chuyện được Ba Giàu ít phút. Ấy vậy mà khi câu chuyện chưa bắt đầu, đã có ngay 1 bác chạc 40- 45 t.uổi lao ra, đòi thu t.iền bọn tớ và hỏi muốn gì(?). Trên tay bác ấy cũng có cái ca để xin giống như Ba Giàu. Lấy hết can đảm, bọn tớ bỏ vào đó ít t.iền bác ấy mới đi khỏi. Thật đáng sợ!
Không xin được t.iền "ba má" không cho ăn cơm?
Chia tay Ba Giàu lòng tớ đầy lo lắng không hiểu cuộc trò chuyện ngắn với chúng tớ có gây khó khăn cho em. Không biết đêm nay về em có được ăn no bữa hay lại một trận đòn nhừ tử? Tiếp tục lang thang trên những con phố lớn, bọn tớ lại gặp một nhóm các em bé tầm 4, 5 t.uổi đứng dắt nhau xin ăn ở ngã tư Lăng Cha Cả (TPHCM).
Lân la bắt chuyện, khó lắm vì các em dường như rất sợ người lạ. Mọi thứ tớ hỏi chỉ được trả lời bằng sự im lặng và cái lắc đầu nhìn xa xăm chốn khác. Đứng đó rất lâu, tớ mới hỏi chuyện được với một cậu bé chạc 7 t.uổi, nước da sạm đen vì nắng và khuôn mặt xương gió khắc khổ. Chỉ là vài lời tâm sự: "Hôm nào không xin được t.iền thì "ba" không cho ăn". Tớ nhanh miệng hỏi : "Thế nếu em xin được ít thì sao". Em ấy lắc đầu và nói ngắn gọn: "No đòn". Sau đó, dù gặng hỏi thêm, em cũng không chia sẻ thêm điều gì. Biết sẽ có người đứng canh gần đó, bọn tớ cho mấy em ít bánh mua sẵn và mau chóng đi khỏi.
Sâu tận trong cùng ngõ hẻm của những con đường Sài Thành vẫn tồn tại rất nhiều căn nhà lụp xụp của những "ông bố, bà mẹ" mua t.rẻ e.m dưới quê lên thành phố làm nghề ăn xin. Thậm chí đôi khi căn nhà lụp xụp chỉ là nơi "đóng đô", còn chỗ ngủ của các em là manh chiếu nát bên ngoài phố xá. Họ đa phần là l.ừa đ.ảo và cung cách làm giàu chính là vơ vét từ cái nghèo khó của những gia đình nông thôn với ước mơ cho con lên thành phố.
Rất nhiều bạn trẻ từng cho các em bé tội nghiệp ấy rất nhiều nhưng khi biết sự thật rằng t.iền ấy sẽ về tay kẻ khác thì không bao giờ cho nữa. Thế nhưng, nếu như ai cũng lạnh lùng bước đi, thì rất có thể đêm nay em không trọn giấc ngủ bởi những trận đòn no hay bữa cơm trắng cũng chẳng còn trọn vẹn.
Thay vì cho quá nhiều t.iền, chúng ta có thể mua cho các em chút gì đó ăn hay chia sẻ 1, 2 ngàn lẻ. Ít nhất để giúp đỡ những ánh mắt thơ ngây chưa biết đến hạnh phúc được sống trọn vẹn, không được đi học, không được ba mẹ chở che và chưa từng được hưởng tình thương như một đ.ứa t.rẻ bình thường.
Theo Kênh 14
Những cách “nã t.iền” phụ huynh xấu xí "Mở mồm ra là tiền!" Ai cũng biết t.iền tiêu vặt của teen phần lớn đều chui ra từ hầu bao của phụ huynh. Với các công tử tiểu thư con nhà giàu, thì số lượng t.iền chui ra cứ "đều như vắt chanh" hàng triệu đồng/tuần. Thế nhưng t.iền đối với teen thì lúc nào cũng như thiếu thốn lắm, thế là...