Điều hạnh phúc sau một tình yêu
Cô đã ngồi trước mưa hàng giờ và tự cho phép mình được nhung nhớ, u buồn nốt ngày hôm nay thôi.
9h sáng. Bầu trời xám xịt rủ mưa về, buông lơi những giọt buồn tênh trên phố. Ngồi một mình ở ban công, Linh để mặc mưa táp vào má, vào mặt ướt đẫm. Nước mắt, nước mưa như hòa vào làm một. Linh không có cảm giác lạnh nữa vì nơi tận cùng của băng giá cô dường như đã chạm tay tới rồi.
**********
Hơn một năm nay Linh xóa Facebook, xóa Yahoo, thay luôn cả số điện thoại để cắt đứt mọi liên lạc từ phía anh. Cô cắt luôn cả mái tóc dài mà ngày trước anh vẫn thường vuốt ve khen đẹp, để trở thành một người hoàn toàn khác. Bạn bè lâu ngày mới gặp không khỏi ngạc nhiên về sự “lạ hoắc” của Linh, nhưng đâu ai biết cô đã chịu đựng nỗi đau đớn đến thế nào. Cố gắng thay đổi bản thân, để sống một cuộc sống khác vậy mà hàng đêm nước mắt vẫn rơi khi nghĩ đến anh, vẫn đau đớn tủi hờn khi quá khứ hiện về cứa vào tim những nhát dao buốt nhói.
Linh xinh đẹp, đôi mắt đen và trong vắt như cả biển pha lê khiến không ít chàng trai si mê theo đuổi nhưng trái tim kiêu hãnh của cô chưa một lần biết gật đầu trước ai. Và có một điều đặc biệt hơn cả, Linh yêu hoa đến lạ kỳ. Nhưng nếu không có niềm đam mê này, có lẽ cô đã không phải chịu nhiều đau đớn đến thế.
Cũng là khoảng thời gian cách đây hơn một năm, vào những ngày cuối tuần, cô có thói quen trở dậy thật sớm để đi chợ, mang về cho nhà những thức ăn tươi ngon cùng bó hoa đẹp nhất vừa chọn được trong cửa hàng. Những bông hoa được chia làm hai, một nửa cắm vào chiếc bình lớn ở ngoài phòng khách, một nửa còn lại cô để vào ống nhỏ trên phòng. Trái tim cô như xát muối khi nhìn thấy những cánh hoa bị ánh nắng ngang bướng ngoài cửa sổ chen vào làm cho héo úa. Cô lật đật chạy đi thay nước cho hoa rồi di chuyển chúng đến bên giá sách, nơi thoáng mát và an yên hơn.
Một buổi sáng cuối tuần, khi đang loay hoay trong cửa hàng hoa, cô bỗng giật mình bởi một giọng nói ấm áp từ phía sau:
- Này cô bé! Sao cuối tuần nào cũng thấy mua hoa vậy?
Phía sau lưng là một chàng trai có dáng người dong dỏng, cùng một cặp kính cận đang mỉm cười nhìn cô thân thiện.
Linh không cười nhưng ánh mắt màu pha lê của cô còn hơn cả một nụ cười đẹp nhất.
- Vì em thích hoa!
Nói rồi cô thản nhiên chào anh và ra về khi đã chọn được những cành hoa ưng ý nhất. Hai ngày sau, cô bỗng nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi của anh. Cũng chẳng có gì là không thể khi người chủ cửa hàng bán hoa kia là bạn cùng lớp đại học với cô, tất nhiên số điện thoại và địa chỉ nhà của Linh, người ấy đều nắm rõ.
Ban đầu là những lần tắt máy hàng giờ bởi những cuộc gọi của anh, để rồi khi bật máy lên cô choáng váng vì những tin nhắn “đếm không hết”. Ngạc nhiên hơn, sáng nào cô nhận được bức điện hoa tuyệt đẹp từ tay một nhân viên lém lỉnh, cộng thêm lời chúc được “gửi gắm” đầy ẩn ý. Chẳng cần nói nhưng cô cũng biết tác giả của chúng là ai.
Thế rồi trái tim kiêu hãnh của Linh bị anh đ.ánh gục lúc nào không hay. Dù đi công tác xa nhưng đều đều mỗi sáng anh vẫn gửi cho cô một bó hoa tươi. Cô đón nhận và thầm mỉm cười. Để rồi lại được đón anh trong nồng nàn yêu thương khi anh trở về từ sân bay. Những nụ hôn sẽ tan trong những nụ hôn, tưởng như sẽ sáng mãi giữa cuộc đời…
Một ngày, có một người con gái đến tìm Linh. Chị hơn cô 5 t.uổi. Đẹp và quyến rũ, đó là tất cả những gì Linh nhận thấy từ chị và điều quan trọng hơn chị là vợ sắp cưới của anh. Họ yêu nhau từ ngày phổ thông, tính đến nay đã 10 năm rồi. Chị tình cờ nhìn thấy bức ảnh của Linh trong điện thoại của anh và lập tức đến tìm sau khi anh đã thú nhật tất cả.
Anh nói với chị rằng: “Anh đối với Linh chỉ là phút say nắng và chỉ vì anh quá ấn tượng với ánh mắt màu pha lê mà thôi”.
Hóa ra tình cảm của anh chỉ là nhất thời. 10 năm ư? Linh có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến con số 10 năm ấy, nó gần bằng một nửa quãng thời gian cô đã sống.
Linh quay lưng bước đi, thấy mắt không ướt nước nhưng phía sau lưng là một biển pha lê đã vỡ. Linh không chấp nhận sự phản bội từ anh, cũng không tranh giành với chị vì cô không muốn hạnh phúc của mình được đ.ánh đổi bởi hạnh phúc của người khác.
Ảnh minh họa
Anh, kể từ ngày ấy cũng không có một chút liên lạc gì với Linh nữa.
Video đang HOT
Mất nhau!
Một vài lần vô tình, ánh mắt cô vẫn chạm ánh mắt anh trên phố để rồi anh thoáng chốc quay đi khi Linh còn ngẩn ngơ mãi. Cô trở về nhìn những bó hoa đã được ép khô đựng đầy ắp trong giỏ mà như thấy có cái gì đó nghèn ngẹn nơi cổ họng. Không thở được!
Khoảng thời gian sau đó là những ngày tháng rất dài. Linh vẫn sống, với những điều lặp đi lặp lại như một cái máy ngày ngày hoạt động bởi những lập trình có sẵn. Nhưng có một thay đổi nho nhỏ, cô không còn nhận điện hoa vào mỗi sáng nữa.
***********
Sáng nay, cô đã ngồi trước mưa hàng giờ và tự cho phép mình được nhung nhớ, u buồn nốt ngày hôm nay thôi. Sang ngày mai, mọi chuyện sẽ trở về với đúng quỹ đạo của nó.
Hứa với lòng sẽ thả những sợi nhớ, sợi thương, cả những giận hờn, oán trách bay đi theo gió. Đôi mắt linh mở to như chợt nghĩ ra điều gì. “Phải rồi, tại sao không tự tô màu cho cuộc sống của mình thay vì việc chờ đợi người khác mang đến?” – Linh tự nhủ.
Ngay lập tức, cô chạy đến bên giá điện thoại và bấm số tới cửa hàng cây giống hoa lớn nhất Hà Nội. Cô đặt những loài hoa đẹp nhất và hợp với thời tiết của miền Bắc. Mỗi sáng, trước khi đi làm, cô sẽ chăm sóc, tỉa tót chúng. Và chỉ vài tháng nữa thôi, cả căn phòng, cả khu vườn nhà cô sẽ tràn ngập những yêu thương nồng nàn của sắc hoa…
Theo Iblog
Anh xin lỗi, xin lỗi bằng cả cuộc đời…
Cô ấy chỉ là ảo tưởng về một tình yêu đẹp đã hết, còn em là hiện thực của anh. Anh xin lỗi, xin lỗi bằng cả cuộc đời anh, được không em?
- Hay mình lấy nhau em nhé?
Tôi thảng nhìn anh, không quá ngạc nhiên. Hai mươi sáu t.uổi, tôi cần một người yêu khi xung quanh bạn bè độc thân chẳng còn nhiều. Cần nhưng chưa thực sự muốn. Cần để khi ai hỏi có người yêu chưa. Lúc trả lời, bớt phải nghe mấy tiếng: Ế, kén chọn vừa thôi... Anh 32 t.uổi, cái t.uổi cần có một gia đình. Anh có nhà, có xe, có công việc ổn định, biết tặng quà vào những dịp lễ tết đón đưa, biết quan tâm đúng mực,vừa vừa không thái quá.
Ảnh minh họa
Tôi nhận lời yêu anh sau những tháng café rải rác khắp Hà Nội, truyện trò, tâm sự, sẻ chia. Vắng anh cũng thấy thiếu. Giống một tình yêu, có điều hơi thiếu mùi say đắm. Nhưng người ta chẳng nhắc nhở tôi rằng, say đắm chỉ tồn tại vào những tháng đầu, khi người ta còn đang c.hết ngập trong mớ cảm xúc mới về nhau.
- Hay... mình lấy nhau nhé !
- Mình lấy nhau đi, tìm hiểu thế đủ rồi em ạ! - Anh nói vội sau những nụ hôn dài mê mải. Tôi ngất ngây trong hạnh phúc tràn đầy.
Tôi cũng đã từng có một mối tình say đắm đúng nghĩa. Tình yêu thời sinh viên, chưa ám mùi bon chen thường nhật, chưa có bóng dáng của nhà, của xe, của công việc ổn định, của gia đình. Thế mà tình yêu đầu rồi vẫn phải xa nhau. Café ngày vắng, hoang hoải đến tê lòng...
- Uhm, hay là mình lấy nhau?
Tôi không biết đang tự hỏi mình hay trả lời anh. Café ngày vắng, 2 đứa ngồi lặng thinh, hỏi người đối diện, hỏi lòng, hỏi bố mẹ hay đang hỏi bạn bè? "Lấy nó đi còn gì, yêu nhau cả năm trời, mà hai đứa cũng hợp, điều kiện lại đủ cả rồi."
Anh cũng như tôi, đã có một tình yêu đầu nông nổi, nhưng ngọt ngào, ấm áp và bền lâu. Chị ấy tóc dài ngang lưng, uốn những lọn sóng lớn mềm mại. Chị ấy đưa đôi tay trắng trẻo, hất gọn những đám tóc mai bối rối từ bờ vai trái sang bờ vai phải, nghiêng đầu cười với tôi:
- Chào em!
Tôi không ghen, quả thực không hề ghen. Tôi ngưỡng mộ vẻ dịu dàng, xinh đẹp từ chị ấy thoát ra, nở một nụ cười thân thiện:
- Chị là bạn anh Dũng ạ!
Con gái xinh ai mà chẳng thích, tôi cũng thích, còn anh, liệu vẫn thích? Tôi biết về chị qua những tấm ảnh hai người chụp chung, những câu bông đùa vô tình lúc hai đứa cùng gặp bạn bè anh. Anh không giải thích gì nhiều, đưa tôi về, chỉ nói khẽ:
- Cô ấy là mối tình đầu của anh!
Tôi nới lỏng vòng tay ngang eo anh, cũng khẽ trả lời:
- Vâng, em biết...
Hà Nội những ngày mưa dài, trời ủ dột, xám ngắt, buồn tênh. Đã lâu tôi không trở về quán cũ, nơi tình yêu đầu tiên của tôi, bắt đầu và kết thúc. Đôi lúc tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào, những giọt nước mắt vội vã, nhớ về anh ấy, người mà tôi đã từng yêu thương vô điều kiện, không tính toán, dù cũng đã vài năm. Nhớ thôi, cảm giác không còn lại nhiều.
Có lẽ Dũng cũng như tôi, cũng nhớ chị ấy đôi lúc, chắc chỉ là đôi lúc như tôi. Tất nhiên rồi, làm sao mà người ta quên nổi, quên hết, quên sạch sẽ, quên trọn vẹn một người, mà thi thoảng trong đời, vẫn còn bắt gặp, người đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Tôi chẳng có m.áu Hoạn Thư mà ghen với lác đác tin nhắn sau lần gặp gỡ vô tình tại Maxx Café của chị gửi cho anh. Tôi chỉ im lặng, cho anh biết tôi cảm giác thấy điều gì không ổn.
Điều ngăn tôi nổi điên, tỏ quyền với anh, là bởi tôi chưa thực sự nghĩ tôi yêu anh, còn anh cần một người làm vợ, một người toát lên cái vẻ có khả năng chăm sóc tốt cho gia đình, như tôi. Đã không chắc có phải tình yêu, thì tôi càng chẳng thể làm cái điều mà mọi người yêu có thể.
Tôi lặng lẽ, quan tâm, hỏi han, coi như chẳng biết gì:
- Anh ơi, mệt quá, em sốt rồi, mua cái gì qua cho em ăn nhé!
- Uhm, anh gọi cái gì qua cho em ăn nhé, anh phải đi có việc bây giờ không qua được, xong việc anh qua với em luôn.
- Vâng.
Ở t.uổi 26, tôi tự chăm lo cho bản thân mình rất tốt, nhưng tôi cần được người tôi yêu quan tâm và chăm sóc, tôi muốn thấy mình yếu đuối lúc ở bên anh.
Tôi nằm mơ màng trong căn phòng 20 m2;, thoảng mùi lavender anh yêu thích, nghe vẳng tiếng điện thoại trên bàn, tôi vươn tay với, nhìn màn hình, uể oải thưa:
- Con nghe đây?
Mẹ ngập ngừng ở đầu dây bên kia, tôi đoán được mình sắp phải nghe gì, trong sâu thẳm tôi đã trốn tránh sự r.ạn n.ứt này suốt những năm học đại học, tôi không dám tin là tình yêu của ba mẹ, với cái bằng chứng là tôi, mạnh khỏe, trẻ trung, và thành đạt đây, cuối cùng lại cạn vơi, rồi bốc hơi như đám nước lầy sau cơn mưa bị nắng thổi bay không dấu vết. Ba mẹ chia tay không ầm ĩ, ồn ào, không cãi vã, thảng là một vài sự khó chịu thoáng qua trong đáy mắt hai người, trên mâm cơm ba người trước đây từng đầm ấm. Và im lặng.
Cả mẹ và ba, đều đã tìm ra cho mình một người thắp lại tình cảm yêu thương vốn ở đáy lòng mà lâu nay bị những điều vụn vặt của cuộc sống dội tắt. Tôi biết rõ điều đó khi ba mẹ không ngủ chung giường và thường xuyên giữ im lặng lúc có nhau trong gia đình. Tôi dọn ra ở riêng ngay khi kiếm được việc làm ổn định. Tôi mất dần lòng tin vào thứ tình cảm mơ hồ, mỏng manh ấy. Người tôi yêu nhất và cũng yêu tôi nhất cuối cùng cũng bỏ tôi đi vì những điều vụn vặn. Những người tôi tưởng yêu nhau nhất, rồi cuối cùng cũng bỏ nhau đi, xa mãi về hai hướng ngược nhau. Tôi nên tin ai?
Anh!
Nước mắt ngắn dài, tôi phóng xe đến nhà anh, ướt sũng. Hà Nội vẫn mưa đều. Đứng lại một chỗ, chỉ thấy lác đác mưa, đi rồi mới thấy, xa xôi có chừng ấy mà đã mịt mờ, mưa dày hạt, thấm ướt áo. Tôi quên mất anh bảo bận, chỉ nhớ là mình rất cần được ở bên anh, nên nhanh thật nhanh phóng đến. Cảm giác tủi thân mỗi lần ốm, cộng thêm cái trống rỗng lúc mẹ nói: "Ba mẹ làm thủ tục ly hôn xong rồi!" làm tôi quên. Ấy vậy mà đèn nhà anh vẫn sáng.
Tôi gửi xe trong hầm, lạnh run lập cập, mắt đỏ hoe, nhưng miệng vẫn chuẩn bị cười, đưa tay bấm chuông cửa, để anh vội vàng hỏi: "Sao thế?". Dường như lúc này, cái trái tim nhỏ bé của tôi chỉ mong anh trách mắng: "Em đừng cười", chỉ mong anh ôm mình vào lòng, giục: "Khóc đi em"...
Cánh tay tôi buông rơi, chậc hẫng. Cửa mở rồi, và chị ấy đang cười, nói với vào trong:
- Em xuống siêu thị mua thêm bỏng anh nhé!
...À ra họ chuẩn bị xem phim, à ra anh bận có việc với bạn gái cũ. Chị giật mình thấy tôi, bất giác chẳng nói nổi một lời chào cho phải lẽ. Tôi đưa tay, vụng về gạt nước mắt, cười:
- Anh Dũng đâu chị? Em định tạt vào mượn cái áo mưa? - Nói dối, ai cũng hiểu là nói dối, đã ướt sũng rồi còn áo mưa làm gì. Nói dối...
Anh bước từ trong nhà ra, lặng im. Đáng ra, tôi có quyền căn vặn: "Hai người đang làm gì thế? Tại sao anh nói dối tôi?". Đáng ra, tôi có quyền khóc lóc, vì thấy mình hụt bẫng, tôi đang đứng ở cửa, như một vị khách không mời. Ai mới là người yêu? Còn ai là người anh muốn lấy làm vợ?
Thế nhưng tôi lại cười, tôi vẫn cười như lúc buồn tôi hay thế. Càng buồn lại càng ham cười. Vả lại, chút sức lực cuối cùng của tôi, cũng đã theo nụ cười chị ấy, rơi xuống nơi nào đó tôi cũng chẳng rõ ở đâu.
Anh chạy đuổi theo tôi, giữ tay, nài giải thích:
- Cô ấy, mới bị anh người yêu bỏ, cộng thêm chuyện bố mẹ ly dị, nên mới tìm đến anh để chia sẻ, em đừng hiểu nhầm.
- Em có hiểu nhầm rằng anh nói dối em không? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng quên chị ấy? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng một lần thật sự yêu em? Hiểu nhầm anh chỉ yêu em vì anh cần lấy một người làm vợ?
Tôi nói một hơi, bình thản, nhẹ bẫng. Tôi biết rồi mình sẽ mềm rũ những ngày tới, những ngày chỉ nghĩ thôi cũng ứa nước mắt ra được rồi.
- Nói thêm nữa, em đến để báo anh biết, là anh vừa làm cho em rơi vào hoàn cảnh giống hệt như chị ấy.
Tôi đội mưa đi, đội mưa về...
Bỗng nhiên tỉnh táo lạ, cơn sốt chập chờn lúc chiều như cũng chẳng còn chỗ chen vào mớ hỗn độn trong tôi. Hà Nội còn mưa dài những ngày tháng 3 lặng lẽ. Còn tôi khóc dài mỗi tối, vì chợt nhận ra rằng, dù 26 t.uổi, tôi vẫn còn đầy vẹn tình yêu, yêu anh ấy, hóa ra còn nhiều hơn những gì tôi tưởng. Nhưng tôi không định tranh cướp những gì chẳng thuộc về mình, nên tôi lặng thinh chấp nhận những điều mình chẳng muốn.
Anh hẹn tôi ở một quán nhỏ. Tôi khẽ mỉm cười:
- Chào anh!
- Đến dự đám cưới anh em nhé! - Tôi sững sờ, miễn cưỡng nhận tấm thiệp mời đỏ.
- Bất ngờ quá giọng tôi run run, chẳng biết phải nói gì lúc này.
- Em xem thiệp mời đi, và nhất định đến dự nhé!
Tôi mở tấm thiệp đỏ, rồi nhìn anh, mắt nhòe nhoẹt nước. Anh ôm siết tôi vào lòng:
- Lấy anh nhé! Không phải hay mình lấy nhau đi nữa, mà là chúng mình lấy nhau đi. Chúng mình nên lấy và chúng mình phải lấy nhau đi em à. Anh có sáu tháng để biết rằng,ngoài vợ, anh cần một người để yêu, và anh biết là anh sẽ khổ sở thế nào nếu thiếu em. Cô ấy chỉ là ảo tưởng về một tình yêu đẹp đã hết, còn em là hiện thực của anh. Anh xin lỗi, xin lỗi bằng cả cuộc đời anh, được không em?
Theo Iblog
Chạm tay vào những yêu thương Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất! - Anh không sợ sao? Chúng ta rất khác nhau mà? - Anh là người chưa bao giờ biết sợ, em thấy đấy. Còn em,...