Diễn viên công sở
Thực ra, tôi đã tìm hiểu kỹ lý lịch của em và được biết, em đi làm chỗ nào cũng không quá nửa năm. Lời nhận xét của các sếp cũ về em cũng không có gì ấn tượng, chỉ gọi là đủ để em có thể ra đi mà không bực bội.
Thấy sếp bảo sẽ đưa về cho phòng tôi nhân sự mới. Cũng mừng, vì chúng tôi bận quá, tối mắt tối mũi, nên rất cần một người có thể hợp tác để anh em đỡ mệt. Ngay ngày đầu tiên nghe tin, chúng tôi đã thi nhau đoán già đoán non về “nhân vật mới”. Nhưng không cần sốt ruột, bởi đúng chiều hôm ấy tất cả những người trong phòng tôi đều thấy một em rõ xinh tươi xin add friend facebook, với inbox nói rõ là người mới chuẩn bị về làm việc, nên muốn làm quen. Tôi đã thấy ban đầu là em này hơi dạn dĩ và có vẻ lắm chiêu trò, nhưng khi tôi nói ra thì mọi người xúm vào bênh, làm tôi… rụt lưỡi! Ai cũng khen, em làm như thế là hòa đồng, là chủ động tích cực trong công việc. Rằng phải như thế mới đáp ứng được tốc độ công việc ở cái văn phòng này. Chưa kể em lại còn xinh, ăn mặc sành điệu nữa. Xem facebook của em là thấy cả một “kho tư liệu”. Em đã đi đâu, em đã làm những công việc gì, em gặp gỡ với ai và tiếp xúc ở đâu… facebook của em đều cung cấp thông tin hết rồi. Hào nhoáng, phóng khoáng và chuyên nghiệp!
Em đến, miệng lưỡi rất hoạt ngôn. Nói năng chừng mực nhưng lên bổng xuống trầm. Chúng tôi để em đảm nhận phần thuyết trình cho nội dung công việc, em nhận và làm tốt, vì ăn nói là sở trường của em. Cả công ty lác mắt, trầm trồ. Nhưng riêng tôi, không hiểu sao cứ cảm thấy cô gái này không ổn lắm, có cái gì đó “chiêu trò” trong con người em. Mọi thứ em bày ra đều khiến cho người ta lóa mắt, tin tưởng ngay. Mà thói đời, những ai hay làm người khác tin ngay thì dễ mang bản chất là người xảo quyệt. Nhưng tôi không chia sẻ được với mọi người trong phòng về suy nghĩ ấy, vì ai cũng cho là tôi xét đoán, đa nghi. Với lại, trước đến giờ ai cũng thấy tôi nóng nảy, dễ bực mình nên mọi người ít khi tin vào những lý do khiến tôi khó chịu hay bực bội. Mọi người nghĩ, chẳng qua là tôi hơi “khó ở”, như mọi lần thôi.
Mỗi ngày đến công ty, việc đầu tiên của em là check – in facebook, với lời giới thiệu như kiểu một nhân viên chuyên nghiệp vậy. Nào là “bắt đầu một ngày căng thẳng nào”, hoặc “tiến lên nào”, nghe như đ.ánh trận. Trong khi phần số liệu khách hàng bản báo cáo nhóm, giao cho em đã ba ngày nay không hoàn thành xong. Trưởng phòng hỏi tôi, số liệu sao rồi, tôi gọi hỏi em định làm đến khi nào, em bảo “được rồi, đúng sáng mai em sẽ đưa cho chị”. Vậy mà 12h đêm tôi còn thấy em check – in trên bar với vẻ mặt sầu bi như bị ai bắt nạt, thêm cái lời kể thê lương: “công việc nặng nề, mãi mới bứt được ra để đi giải trí”. Tôi nhắn tin cho em, hỏi em làm số liệu chưa, thì em bảo “chị đừng giận, em về làm ngay”.
Sáng hôm sau, em đi làm muộn với đôi mắt sưng húp vì “quẩy” hăng quá trong bar. Khi tôi hỏi đến số liệu để kết hợp vào báo cáo, công ty có buổi họp sáng nay, em òa khóc?! Khóc như kiểu tôi dồn em vào chỗ phải bán thân không bằng! Các anh chị khác xúm xít vào hỏi thăm, em bảo em mới đi làm, em căng thẳng quá nên em sợ!? Chưa kể giờ ăn trưa hôm ấy, tôi phải ngồi ăn một mình, đang buồn vì bị sếp mắng cho tơi tả vì cái tội nhóm tôi không hoàn thành đủ thông tin khách hàng, thì em ngồi ở bàn bên cạnh kể kể cho mọi người bao nhiêu tật xấu, “tội ác” của tôi. Nào là tôi giao việc cho em mà vô cùng hách dịch, nào là tôi không hướng dẫn em, nào là… nào là… Cái đám “bậu sậu” kia, vốn đã gặp không ít nỗi stress trong công việc, chưa kể, tôi là trưởng nhóm, nên cũng không ít khi tôi buộc phải căng thẳng lên với họ. Họ phục tùng trước mặt và hỉ hả khi được chia t.iền nhưng nếu thấy ai đó có hiềm khích với tôi, họ không những không bênh vực tôi mà sẵn sàng hùa theo.
Video đang HOT
Một tháng đến văn phòng, em đã kịp tặng quà sinh nhật cho con chị A, tặng áo len cho mẹ chị B, mời được chị C anh D đi ăn uống. Ai cũng khen em khéo quá, hòa đồng quá, và “bao sân” cho em hầu hết công việc, để tôi khỏi phải nói, cho họ “đỡ điếc tai” – nguyên văn của một chị trong phòng tôi nói vậy. Kết thúc tháng thử việc đầu tiên, trừ tôi ra, em vẫn nhận được số phiếu của tất cả những người còn lại trong phòng. Em bắt đầu vung vinh trên facebook những lời kể lể về quá trình chinh phục công việc mới, gian khổ và vinh quang thế nào.
Tháng thứ hai rồi tháng thứ ba, tôi thấy giữa em và những người thuộc “phe cánh” của em có gì như r.ạn n.ứt. Không ngồi túm tụm ăn trưa như trước đây, không rủ nhau đi “quẩy nóng” ở bar nhiệt tình như trước. Không chào nhau bằng cái nhìn ấm áp thân tình như hồi em mới về phòng. Em bắt đầu lên facebook “đá xéo”, cằn nhằn. Tôi cười thầm, thực ra, tôi đã tìm hiểu kỹ lý lịch của em và được biết, em đi làm chỗ nào cũng không quá nửa năm. Lời nhận xét của các sếp cũ về em cũng không có gì ấn tượng, chỉ gọi là đủ để em có thể ra đi mà không bực bội.
Đỉnh điểm là khi những người còn lại không thể “bao sân” được hết công việc cho em như trước vì em ỷ lại quá rồi, em lười nhác và dựa dẫm quá rồi, lại còn huênh hoang. Cứ hễ được góp ý là em làm lu loa như bị ai c.ưỡng h.iếp. Phòng tôi họp một cuộc họp gấp và mọi người thẳng thắn đề nghị em nghỉ việc, nếu không muốn bị bỏ phiếu chất lượng kém và bị cắt hợp đồng.
Thế đấy, “diễn viên” công sở, không bao giờ bền!
Theo Emdep
Cái kết bi hài của cô trợ lý "nửa nạc nửa mỡ" với sếp
Bỏ công sức để đong đưa sếp, nhưng cuối cùng cô nhân viên tham vọng lại nhận cái kết đau lòng.
Cẩm là cô gái khá xinh tươi. Chúng tôi vẫn thường trêu em ấy là "trông lúc nào cũng tươi không cần tưới" và cứ có ai khen, Cẩm lại tít cả mắt. Khi nhìn em ấy cười, mấy tay trai lơ văn phòng cứ nghiêng ngả hết vì em cười rất xinh, rất rạng rỡ và rất "tình".
Nhìn chung, em ấy là một nàng công sở đáng yêu và thu hút. Mới vào công ty, nhưng Cẩm đã kịp thân với hầu hết đồng nghiệp, ban bệ. Nhưng có điều, các nam đồng nghiệp thì mê tít, còn các đồng nghiệp cùng phái lại có vẻ không ưa cho lắm. Cẩm khéo léo, biết nữ đồng nghiệp không ưa mình nhưng vẫn dĩ hoà vi quý, lúc nào cũng "chị ơi, em à..." rất ngọt ngào khi có việc cần nhờ vả. Dù đồng nghiệp nữ xì xào rằng Cẩm không phải dạng vừa thì cánh đàn ông vẫn thấy em là một cô nàng hấp dẫn.
Làm việc được hơn tháng, từ vị trí lễ tân, Cẩm bỗng được cất nhắc làm trợ lý giám đốc. Điều này nhanh chóng khiến chúng tôi cũng choáng, vì trước đó sếp đã có một trợ lý được việc nhưng không hiểu vì lý do gì bỗng dưng lại nghỉ, giờ thay bằng một cô em xinh tươi chưa có kinh nghiệm. Cánh đàn ông trong công ty tặc lưỡi chép miệng với nhau "chưa có thì qua tay sếp đào tạo kiểu gì cũng thành kinh nghiệm." Cánh chị em phụ nữ thì nguýt lên nguýt xuống "tưởng thế nào, hoá ra nghi ngờ của chị em ta đúng".
Thói đời trâu buộc ghét trâu ăn là lẽ thường tình, nhưng Cẩm dường như bỏ ngoài tai. Với một cô bé vừa ra trường và không có hậu thuẫn, hẳn phải đổ mồ hôi sôi nước mắt để toan tính những việc có lợi cho mình, thì sao có thể vì vài lời bông phèng mà cáu giận, bực tức.
Từ ngày đảm nhận vai trò trợ lý giám đốc với mức lương cao và nhiều mối quan hệ hơn, Cẩm cũng phải cùng sếp đi tiếp khách và công tác liên tục. Sếp là người già gần bằng t.uổi bố, ngoại hình xấu, người ngợm lúc nào cũng toàn mùi rượu trong khi tính tình thì dâm dê quái đản. Nhưng đổi lại, Cẩm có được t.iền quà vật chất. Những lúc như vậy, có lẽ Cẩm tự động viên mình rằng ở một cô gái chỉ có vẻ bề ngoài, đó có khi là một may mắn lớn rồi.
Giữa lúc Cẩm chịu cắn răng đ.ánh đổi và đang có thể "thu hoạch" thì tin động trời chợt đến khi sếp đột quỵ. Mọi việc của công ty rối loạn, tay thân tín của sếp trước là phó Tổng giám đốc được đưa lên thay thế, và Cẩm trở thành trợ lý cho sếp mới. Cẩm từng tiếp xúc với tay này một vài lần trong các cuộc họp và đi tiếp khách, cảm quan ban đầu là nghiêm túc và kín kẽ. Vả lại, ban giám đốc trong công ty ai cũng biết Cẩm và sếp cũ là mối quan hệ gì.
Tay sếp dường như tỏ vẻ nghiêm túc và xa cách với Cẩm. Có lần làm việc tới khuya, chỉ còn Cẩm và sếp trong phòng, trời thì nóng, Cẩm cố tình tắt điều hoà và giấu điều khiển, cởi cái áo khoác để lộ cái áo lá hai dây trong suốt nhưng sếp vẫn dửng dưng.
Bao lần đi tiếp khách, Cẩm giành rượu trên tay sếp uống hộ rồi lấy cớ say để dựa dẫm nhưng sếp mới vẫn không phản ứng. Cực chẳng đã, Cẩm giả vờ ngủ tít mít để mặc sếp đưa mình đi đâu thì đi. Thấy sếp dìu mình ra xe, Cẩm chắc mẩm phen này thành công. Nhưng về đến nhà, sếp nhờ lái xe dìu Cẩm lên phòng rồi sang phòng khác ngủ.
Choàng tỉnh và không thấy sếp đâu, cô lang thang trong nhà và gõ cửa phòng giả vờ tìm W.C. Sau khi được chỉ chỗ, Cẩm vờ đi vệ sinh rồi quay lại phòng, ghé sát người sếp và hỏi anh ta đọc sách gì, sách hay không và bắt đầu chuyện nạc mỡ...
Sếp nhìn cái áo trễ đến nửa ngực của Cẩm, nhưng bảo: "Anh định không nói với em đâu, nhưng anh nghĩ nếu anh không nói thì em cứ tấn công anh thế này rất mất công. Anh không phải là người đàn ông em có thể tán tỉnh được đâu, vì anh không thích đàn bà".
Hai người nhìn nhau. Cẩm chưng hửng không biết làm gì trong tình huống bi hài này. Ngẫm đi ngẫm lại đúng là những hành vi của tay sếp mới đều không bình thường vì Cẩm đã nửa nạc nửa mỡ bao nhiêu lần, lẽ ra không động đậy thì cũng phải rung rinh.
Cẩm cố níu lại ít sĩ diện, sang phòng bên cạnh ngủ, đầu óc toan tính đủ mưu kế nhưng chẳng biết làm gì cho phải. Cô cầu mong tay sếp cũ nhanh chóng khỏi bệnh để cô còn ỡm ờ tiếp và nghĩ nếu như thế này thì cũng nghỉ việc sớm.
Theo Emdep
Vợ ngoại tình còn xỉ vả chồng 'tội' bị yếu... 'chuyện ấy' Đùng một cái tôi phát hiện vợ mình cặp bồ với tay trưởng phòng nơi cô ấy làm việc. Nếu hôm đó, tôi không mạnh dạn, không tinh ý thì tôi mãi mãi bị vợ cắm sừng mà không hay biết. Tôi năm nay 35 t.uổi, vợ tôi 25 t.uổi. Lúc yêu, t.uổi tác chênh lệch nhau khá lớn, nhưng vợ tôi thường...