Đến khi nào anh trở về
– Em và anh xa nhau đã gần 3 tháng vậy mà em thấy nó dài như 3 năm. Nếu khi xưa, chúng mình yêu nhau thời gian cũng trôi chậm như những ngày này, những ngày 2 đứa mình xa nhau thì tốt biết bao anh yêu nhỉ?
Gần 3 tháng kể từ ngày em và anh trở thành kẻ xa lạ của nhau, không còn những nụ hôn vụng trộm, không còn những buổi chiều cùng nhau dạo trên bờ hồ Thành Công, không còn những bữa cơm của riêng 2 đứa. Anh biết không? Nhờ những buổi chiều như vậy, em mới thực sự thấy mình đang được sống trong tình yêu đích thực. Khi đó anh nắm c.hặt t.ay em, em khẽ cúi nhẹ đầu mình vào vai anh mà thấy lòng mình thật ấm áp, khi lắng nghe nhịp đ.ập của trái tim anh cùng câu nói chân tình của anh rằng: “Anh yêu em”, chúng mình cứ ngồi bên nhau như vậy cả buổi chiều và cùng nhau ngắm mặt hồ xanh hiền lành phẳng lặng. Lúc đó em cứ ước rằng thời gian đừng trôi đi để em có thể ngồi bên anh mãi mãi không rời xa, nhưng thời gian có bao giờ chiều theo ý của chúng ta đâu anh, và chúng ta lại phải xa nhau khi mặt trời đỏ rực lặn hẳn xuống lòng sâu của hồ nước. Đó là những giây phút thật hạnh phúc của em.
Còn bây giờ, chỉ còn lại một mình em trong căn phòng nhỏ, làm bạn với bốn bức tường vôi hoen màu mốc phủ, với lũ thạch sùng tíu tít tìm đôi và với những kí ức về cuộc tình đã qua… Anh đã ra đi không mail, không tin nhắn, không thư, không địa chỉ… Một mình em cứ từng ngày từng ngày gặm nhấm thời gian trôi đi cùng với những giọt nước mắt cứ lăn đều trên gò má của em từ ngày anh ra đi.
Em đã lỡ xóa số điện thoại của anh trong danh bạ của em từ ngày anh rời xa em, nhưng nó vẫn luôn tồn tại trong trái tim em. Em gọi cho anh, em hồi hộp, chờ đợi và tập trung để lắng nghe giọng nói ngày nào của anh vẫn thường thủ thỉ với em về tương lai, về ngôi nhà cùng những đứa con của chúng mình… và em khóc. Tiếng nói trong điện thoại vang lên: “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Tim em như c.hết lặng, em đ.ánh rơi chiếc điện thoại và gục đầu xuống bàn khóc. Nhưng những ngày sau, ngày nào em cũng không quên gọi cho anh cho dù không lần nào anh trả lời điện thoại của em. Nhưng mỗi lần như vậy em cũng cảm nhận được hơi thở, giọng nói của ấm áp của anh. Em biết anh vẫn chờ em, chờ tin nhắn của “bé yêu” ngày nào.
Hôm nay chiều thu nhè nhẹ, lá vàng rơi trên mặt hồ phẳng lặng bất ngờ có con xoáy nước nhỏ vùi lá vào sâu lòng nước. Em lặng lẽ bước đi, rồi đứng lại như chờ đợi 1 điều gì đó. Em lại bước đi, những bước chân chầm chậm, em thấy dấu chân anh như vừa qua đây. Em nhìn xung quanh, và đi theo bước chân đó, nhưng em đi mãi, đi mãi mà không thấy bóng dáng anh đâu.
Không biết anh có còn nhớ đến em nhưng em thì nhớ anh rất nhiều… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhớ ghế đá này, anh ôm em vào lòng. Nhớ cây trứng cá này, anh vẫn thường trèo lên hái cho em những quả chín đỏ… Tất cả vẫn luôn in hình bóng anh.
Nhớ ngày xưa, khi chúng mình học chung 1 lớp, ngồi chung một bàn. Anh vẫn thường giấu lũ bạn thân đem cho em những quả bàng xanh và nói: “bàng xanh, nhưng không chát đâu nha!” và mỉm cười chạy theo lũ bạn khiến em không kịp cảm ơn anh. Đúng như lời anh nói, tuy bàng xanh nhưng không hề chát tẹo nào, nó cũng ngọt ngào như tình yêu anh dành cho em.
Thời gian trôi thật nhanh, chúng ta đã trở thành tân sinh viên và cùng nhau bước lên chiếc xe bus đưa chúng ta đến với thủ đô Hà Nội để học tập… và rồi chúng mình yêu nhau, yêu nhau trong lặng lẽ. Em và anh giấu mọi người. Nhớ những ngày về quê, vẫn thường là em, anh và Vinh. Anh thường lên xe trước, chọn hàng ghế đôi và kéo em ngồi cùng. Và khi cả hai đứa biết chắc chắn Vinh đã ngủ thì em mới tựa đầu lên vai anh và anh lại nắm c.hặt t.ay em… và cả những bữa cơm vụng trộm nữa chứ… Có phải anh quá mệt mỏi khi chúng mình yêu nhau trong vụng trộm, và đó là cái nguyên nhân khiến anh rời bỏ em đúng không anh?
Ngày cuối cùng anh chở em trên chiếc xe đạp ngày nào chúng mình vẫn đi chơi cùng nhau, ngày cuối cùng anh và em ăn chung một bữa cơm nhưng không phải của riêng hai đứa… ngày cuối cùng anh ôm em dưới chân cầu thang khu tập thể, và đó cũng là nụ hôn cuối anh trao cho em.
Ba tháng trôi qua, ba tháng em xa anh, xa nhưng vòng tay ấm áp, xa những nụ hôn ngọt ngào. Và cũng là ba tháng em nhớ nhung về anh nơi phương trời xa nào đó. Mỗi một mùa đông đến, em hứa sẽ đan tặng anh 1 cái khăn, nhưng mùa đông năm nay, khăn em đã đan mà không có anh ở bên….
Anh à? Không biết anh có còn nhớ đến em nhưng em thì nhớ anh rất nhiều… Tình yêu của chúng minh sẽ đi về đâu…?
Những giọt nước mắt của em cứ rời càng nhiều hơn… Đến khi nào anh trở về bên em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mối tình đầu: Mái tóc và chiếc xe đạp
Mối tình đầu của em gắn liền với chiếc xe đạp... (Ảnh minh họa)
Bạn có tin vào duyên phận không? Đôi khi những chuyện tưởng chừng rất nhỏ và đơn giản nhưng lại mang đến cho bạn những điều thật bất ngờ, một người bạn thân hay một tình yêu dễ thương chẳng hạn.
Mối tình đầu của em gắn liền với chiếc xe đạp, và đó là kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời. Lớp em thường hay tổ chức những chuyến về quê bằng xe đạp. Trong một lần về quê, mấy đứa lớp em có rủ thêm một anh lớn hơn một t.uổi và đang học năm nhất đại học. Lần đó em được sắp đi chung với anh, cả hai đều biết nhau nhưng ít nói chuyện với nhau lắm. Lượt đi anh chở còn lượt về thì em chở, mới đi chung nên ngại đâu dám để anh ấy chở.
Lúc đi thì đi chung với mấy đứa bạn nên anh cũng nói chuyện và giỡn bình thường. Lúc về em chở thì anh ấy ngồi im re không nói gì nhiều hết. Mọi người hỏi thì anh ấy nói "Mỗi lần tính nói thì tóc của minnie bay vào miệng nên anh không nói nhiều". Một lí do nghe có vẻ hơi buồn cười nhưng cũng đúng vì lần đó đi trời gió cộng với tóc của em dài nữa. Thế rồi anh ấy mượn cớ tóc bay vào mặt để n.ắm t.óc em lại.
Một chuyện rất lạ nữa là khi giữ tóc em lại anh ấy vẫn không nói chuyện cứ ngồi lặng thinh, còn em thì vẫn cứ chạy không để ý gì nhiều. Hôm sau gặp lại mấy đứa bạn trong lớp, em hỏi "Sao tụi bây sắp tao đi với thằng gì mà hiền như cục đất, chẳng nói lời nào?". Mấy đứa nó cũng chọc lại "Anh ấy ngồi lo vuốt tóc mày không thì lấy gì nói chuyện". Rồi nguyên đám cười làm mình ngại đỏ mặt luôn. Và không biết từ khi nào em đã nhớ và thương cục đất ấy nữa.
Em tin tình yêu của hai chúng ta là tình yêu chân thật và là một tình yêu đẹp... (Ảnh minh họa)
Khoảng hơn một tháng sau em cũng lên thành phố học đại học. Lúc đó hai đứa vẫn nhắn tin qua lại và đi chơi với nhau. Đi chơi toàn bằng xe đạp, và cũng chỉ anh ấy chở thôi. Lúc đó em thấy thương cục đất lắm nhưng không dám nói. Một ngày chủ nhật, hai đứa đi chơi "ngôi nhà bí ẩn" ở công viên. Lúc chưa chơi thì em khoái lắm, đến khi chơi thì sợ quá trời cứ la lên "Anh ơi đừng buông tay em nha em sợ lắm". Một điều bất ngờ là đến khi ra ngoài rồi anh ấy vẫn không buông tay em ra. Hai đứa lại ghế đá ngồi nói chuyện và anh ấy đã tỏ tình với em. Lúc đó em hạnh phúc lắm không biết nói như thế nào hết chỉ biết tựa vào vai của anh thôi. Hai chúng em chính thức quen nhau. Đi chơi hay đi đâu anh ấy cũng chỉ chở em đi bằng xe đạp.
Tình yêu của chúng em bắt đầu từ mái tóc và phát triển cùng với chiếc xe đạp, những cái tưởng chừng như rất nhỏ nhưng lại rất lớn. Chúng em hạnh phúc được hai năm thì cũng là lúc anh phải đi. Anh đi em buồn và nhớ anh lắm nhưng em sẽ chờ ngày anh quay về. Em tin tình yêu của hai chúng ta là tình yêu chân thật và là một tình yêu đẹp. Hôm nay em viết để gửi đến anh với hi vọng anh sẽ đọc được và biết ở nơi này vẫn còn có người đang chờ anh quay về. Yêu anh nhiều lắm!
Minnie dễ thương của anh!
minniedethuong@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)