Đêm tân hôn chồng bắt trả lại nhẫn cưới và viết đơn l.y hô.n
Quả thực, đến giờ phút này sự chịu đựng của tôi đã quá giới hạn, trái tim tôi như tan vỡ ra từng mảnh vụn. Người chồng “vàng 10″ của tôi đây ư?
Tôi năm nay 24 tuổ.i, ngoại hình ưa nhìn, vừa tốt nghiệp Đại học kinh tế cách đây tròn 1 tháng. Tôi được bạn bè nhận xét là cô gái “đa tính cách”. Tôi vừa ngây thơ, lãng mạn nhưng khi cần thì vẫn có thể giơ nanh vuốt và suy nghĩ thực tế không kém gì ai.
Đêm tân hôn chồng bắt trả nhẫn cưới và viết đơn l.y hô.n.
Ai nhìn tôi cũng bảo tôi có sao phú quý chiếu mệnh, kiểu gì cũng kiếm được một anh chồng giỏi giang và cưng chiều hết mực. Ấy vậy mà thực tế thì quá đỗi phũ phàng… Tôi chỉ ước số phận của mình được 1/10 những gì người ta nói thôi là cũng cam lòng lắm rồi!
Đám cưới của tôi diễn ra ngày hôm qua, với sự tham gia xôm tụ của đầy đủ họ hàng hai bên, bạn bè. Ai cũng mừng cho tôi vì lấy được người chồng “vàng 10″, đủ cả tài lẫn đức. Nhưng có ai biết rằng, đêm qua tôi đã khóc như một kẻ điên ngay trên chiếc giường cưới, khi nhìn thấy cảnh chồng miệng đòi nhẫn, tay viết đơn ly dị. Tôi thậm chí còn chưa được tận hưởng một phút giây hạnh phúc nào của một tân nương nữa. Cuộc đời thật quá khắc nghiệt với tôi, tôi đau khổ đến cùng cực. Thậm chí ngay trong lúc này, khi vừa gõ ra những dòng tâm sự với các bạn, tôi cũng không cầm được nước mắt…
Tôi cũng có một tình yêu đẹp kéo dài 2 năm. Hai vợ chồng tôi bằng tuổ.i, học cùng lớp Đại học. Ngày ấy, anh là “hotboy” của cả Khoa chúng tôi học vì là con nhà giàu, học hành giỏi giang lại hòa đồng và thân thiện. Còn nhớ, ngày anh nhận lời yêu của tôi, tôi như người được bay lên mây, hạnh phúc đến mức chỉ biết bật khóc vì nghĩ rằng mình đúng là người con gái hạnh phúc nhất trần gian. Chắc các bạn cũng đang thắc mắc vì sao anh lại nhận lời yêu chứ không phải tôi là người nhận lời yêu? Đúng thế, tôi là người chủ động “cầm cưa” tán tỉnh anh.
Đúng là, lúc đang yêu thì mọi thứ thật tuyệt vời, lúc nào tôi cũng như người say, chỉ biết lao đầu vào thứ tình cảm nồng nàn đó mà quên đi tất cả. Người yêu tôi ngoan và hiền lành. Gia đình anh cũng gia giáo, bố mẹ đều là giảng viên Đại học về hưu. Đối với tôi, mọi thứ về anh đều rất hoàn hảo. Tôi thuộc tuýp phụ nữ thực tế, một khi đã tìm thấy người đàn ông phù hợp với yêu cầu của mình, tôi sẽ chẳng nề hà chộp lấy ngay, có đán.h chế.t tôi cũng không bao giờ buông ra để kẻ khác có cơ hội.
Ngay từ khi yêu anh, tôi đã nghĩ đến đám cưới. Thành ra, tôi chiều anh hết mức có thể. Nói không ngoa, có những thứ làm cho bản thân tôi còn tiếc, nhưng với anh, tôi chẳng tiếc gì bao giờ. Còn nhớ, hồi đang yêu nhau, chuyện tôi đi đi về về nhà anh cách đó 20 km vào lúc 1, 2 giờ sáng chỉ để mang cho anh bát cháo ăn đêm là chuyện cơm bữa. Ngày lễ, sinh nhật, valentine… tôi chẳng khi nào có quà nhưng tôi không thấy thế là buồn. Người yêu tôi trẻ con, hay dỗi vặt và có đặc điểm là nhớ lâu thù dai.
Nhiều khi, tôi trót mắc lỗi với anh như đi đến chỗ hẹn muộn (khi hẹn hò, chúng tôi mỗi người tự đi xe đến chỗ hẹn, anh chẳng đưa rước tôi bao giờ vì nhà hai đứa xa nhau), không chuẩn bị cơm trưa cho anh đúng giờ, quần áo mang về nhà giặt mà quên chưa là phẳng phiu đã mang trả… là tôi “lãnh đủ” cơn giận dỗi của anh, ra sức chiều chuộng, nịnh nọt đến cả tuần sau mới nguôi. Không ít lần, anh còn chủ động nói lời chia tay vì toàn những lý do không đâu khiến tôi phải tốn không ít công sức mới khiến “gương vỡ lại lành”. Bù lại, anh chỉ có mình tôi, xác định lấy tôi làm vợ, tôi lo cho anh cũng là lo cho chồng tôi sau này, đi đâu mà thiệt!
Video đang HOT
Hi sinh hết mình cho anh như thế, đặt hết niềm tin vì anh như thế nên khi bị chồng phũ phàng ngay trong đêm tân hôn, tôi lại càng vạn lần thất vọng, cảm giác giống như đang từ thiên đàng đột ngột rơi xuống tận cùng địa ngục vậy. Lẽ nào, sự hi sinh của tôi là vô ích hay anh đã không khi nào để ý tới những việc tôi đã hết lòng làm cho anh?
Ngày cưới, tôi lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, cầm bó hoa cưới chờ sẵn ở nhà hàng tiệc cưới. Bố mẹ hai bên thì đều đã đến từ sớm, đứng đón tiếp khách cùng tôi. Duy chỉ có chồng tôi là chưa thấy. Tôi sốt ruột, gọi nhắc mấy lần thì anh gắt lên với tôi rằng đêm qua phải tiếp mấy anh bạn từ xa về dự cưới nên dậy muộn một chút, làm gì mà cứ giục mãi thế rồi cúp máy.
Khi khách khứa đã tới quá nửa mới thấy chú rể lò dò đi tới, quần áo xộc xệch, mặt vẫn ngái ngủ. Vừa đến nơi, anh đã gắt gỏng lên với tôi rằng tại sao ngày hôm qua chuẩn bị bộ lễ phục cho anh mà lại vứt mỗi thứ một nơi, làm sáng nay anh phải mất công đi tìm lại. Tôi vừa kéo anh vào phòng vệ sinh chỉnh lại trang phục, vừa nghe anh cằn nhằn vì “tội” gọi điện thoại giục quá nhiều làm anh cuống quýt lên.
Đến màn trao nhẫn cưới, tôi hồi hộp chờ đợi giây phút chồng lồng chiếc nhẫn vào tay mình thì nghe thấy tiếng anh kêu toáng lên trước mặt mọi người là sáng nay dậy mở hộp nhẫn kiểm tra lại thì đán.h rơi một chiếc xuống sàn nhà, tìm mãi không thấy đâu nên cứ đi trước, giờ cứ bỏ qua màn trao nhẫn đợi về nhà tìm lại rồi đeo sau.
Trong lòng tôi lúc đó không được vui nhưng vì trước mặt khách khứa, tôi cũng cho qua, tuy rằng gương mặt có không được tươi tỉnh cho lắm. Có lẽ anh cũng nhận ra điều đó, nên thi thoảng quay sang nhìn tôi, gương mặt anh tối sầm lại.
Trong đám cưới, có cả Hiếu – bạn cùng lớp của chúng tôi, Hiếu từng một thời rất thích tôi nhưng vì khi đó tôi dành trọn tình yêu với chồng tôi nên không mấy để tâm. Chồng tôi không mời Hiếu đến dự nhưng tôi nghĩ đơn giản là bạn bè cùng lớp cả, chuyện cũng chẳng có gì nên vẫn mời.
Khi thấy sự xuất hiện của Hiếu, nụ cười của chồng tôi vụt tắt, anh thái độ khó chịu ra mắt và nghiến răng gằn từng tiếng một “em giỏi lắm, mời cảngười yêu cũ đến dự mà không thèm hỏi ý kiến ai”. Tôi chưa kịp giải thích, Hiếu đã chạy tới vui vẻ nói lời chúc mừng hạnh phúc, trước khi về bàn ngồi còn bông đùa: “ông đừng có đán.h rơi vợ như rơi nhẫn cưới nhé, nếu có rơi thì nhớ gọi tôi đến nhặt”. Câu nói đùa của Hiếu khiến tôi bất ngờ, còn chồng tôi mặt biến sắc, tay nắm chặt lại, suốt buổi không buồn nói với tôi câu gì.
Kết thúc lễ cưới, hai chúng tôi lên xe về nhà, tôi định bụng sẽ leo lên giường nghỉ ngơi luôn vì quá mệt.
Vừa bước vào phòng tân hôn, chồng tôi bất ngờ đẩy tôi ngã ra giường, chỉ tay vào mặt tôi nói rằng thái độ của tôi hôm nay trong đám cưới thật không thể chấp nhận được, rồi chì chiết tôi về việc mời Hiếu dự đám cưới khiến chồng tôi mất mặt trước đám bạn bè. Quả thực, tôi đã nhẫn nhịn nhiều trong đám cưới nên không hề muốn vợ chồng gây thêm chuyện.
Tôi nhẹ nhàng bảo với anh rằng tôi đang rất mệt vì phải đứng suốt buổi trong khi cả ngày nay mà chưa ăn gì, giờ hai vợ chồng thay quần áo nghỉ ngơi một lúc rồi tôi sẽ dậy vào bếp nấu chút gì đó cho hai đứa cùng ăn. Tôi nói với giọng gần như va.n nà.i vì muốn được yên thân nhưng kết quả thì quả là ngoài sức tưởng tượng. Chồng tôi vẫn chưa hết càu nhàu, lôi cả những chuyện trời ơi đất hỡi tận đâu đâu ra chì chiết.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đầu tôi gần như nổ tung khi nghe chồng gằn giọng câu cuối: “Tôi chưa làm gì mà cô đã tỏ thái độ khó chịu như vậy thì sau này cô còn quá đáng đến đâu, định trèo lên đầu tôi chắc”. Lúc đó, vì quá mệt mỏi và sẵn cơn giận trong người, tôi cũng bực tức đáp trả rằng anh muốn thế nào thì cứ làm thế. Không ngờ, chồng tôi giận dữ nhìn tôi trong một giây rồi lao đến mở ngăn tủ, lấy giấy ngồi viết đơn ly dị ngay trước mặt tôi. Không những thế, anh còn bắt tôi tháo nhẫn trả lại ngay lúc đó.
Tôi cứ đi hết từ bất ngờ này đến sửng sốt khác trước hành động của chồng. Tôi biết đó chỉ là cơn nóng nảy của chồng nhưng quả thực tôi không biết làm thế nào nữa, chỉ úp mặt vào gối khóc nức nở. Quả thực, đến giờ phút này sự chịu đựng của tôi đã quá giới hạn, trái tim tôi như tan vỡ ra từng mảnh vụn. Người chồng “vàng 10″ của tôi đây ư?
Người mà tôi đã phục vụ chu đáo hơn cả bố đẻ trong suốt 2 năm qua đây ư? Người mà tôi dành trọn tình yêu và đặt toàn bộ hy vọng sẽ khiến tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, giờ hiện nguyên hình là kẻ phũ phàng thế này ư? Thật quá s.ỉ nhụ.c cho tôi, cho cả tình yêu của tôi nữa.
Lá đơn ly dị chồng tôi viết đêm qua vẫn nằm nguyên trên bàn, tôi chưa ký. Chiếc nhẫn tôi trả lại, anh cũng chưa cầm lại, vẫn để trên bàn, ngay cạnh lá đơn. Tôi có nên đeo nhẫn vào tay và xé lá đơn đi, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bước ra ngoài và lại tươi cười với chồng? Hay tôi nên ký vào lá đơn để kết thúc tình yêu 2 năm, đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhânmột ngày của mình? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo Phunutoday
Ngay trong đêm tân hôn, tôi phải tháo nhẫn cưới trả lại chồng
Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ, đêm tân hôn đầy hạnh phúc của tôi lại là một đêm đầy bi kịch trong cuộc đời tôi.
Đã hơn nửa năm nay tôi nhốt mình trong căn phòng nhỏ của mình mà chưa một ngày bước chân ra khỏi nhà. Bố mẹ tôi và các anh chị em tôi luôn lo lắng và động viên tôi hết lòng nhưng cũng không xua hết được những đa.u đớ.n mà tôi đã phải trải qua. Thật sự, cho tới giờ phút này tôi đã bình tâm hơn, ít nghĩ về quá khứ và chỉ chuyên tâm cho công việc để quên đi tất cả, song ngay khi tôi muốn quên thì anh lại xuất hiện và cầu xin tôi quay về.
Bởi thế, hôm nay tôi quyết một lần lên đây trải lòng mình với những câu chuyện cũ một lần nữa để rồi tôi sẽ bắt đầu sống một cuộc đời mới. Thời gian vừa qua, tôi nhận ra mình không nên lãng phí thời gian cho một người đàn ông không xứng đáng và không hề yêu tôi. Chưa kể, đó lại là người đàn ông kéo tôi xuống tận cuối cùng của những đớ.n đa.u.
Tôi năm nay 26 tuổ.i và vừa kết hôn nửa năm nay. Nhưng cuộc hôn nhâncủa tôi chỉ tồn tại được đúng 1 ngày cả nhà ạ.
Nói ra không ai tin, nhưng tình yêu của chúng tôi kéo dài tận hơn 1 năm. Vậy mà khi cưới nhau, vợ chồng lại chỉ có đúng 1 lần gần gũi. Và sau lần gần gũi vợ chồng này, tôi trở thành một kẻ tội đồ, 1 kẻ nói dối, 1 kẻ lăn.g loà.n trước chồng. Lý do chỉ vì tôi đã không còn trong trắng do bị ngã xe đạp ngày còn thơ bé.
Hơn 1 năm yêu anh, anh đã từng rất nhiều lần đòi hỏi tôi vượt rào. Dù cho anh tung ra mọi chiêu dụ dỗ tôi nhưng là một người con gái mạnh mẽ, có quan điểm rõ ràng nên tôi quyết bằng mọi cách trì hoãn chuyện này. Tôi có kế hoạch và nhất quyết làm vậy vì chỉ muốn người tôi gần gũi lần đầu tiên cũng chính là chồng của tôi.
Và đám cưới mong đợi của hai đứa cũng đã đến. Ngày 2 đứa sánh bước lên hôn trường làm lễ vu quy, ai ai cũng mừng vui và khen ngợi chúng tôi đẹp đôi. Vì kết hôn ở tuổ.i khá chững chạc nên cuộc hôn nhân của chúng tôi hứa hẹn sẽ tốt đẹp bởi tôi và anh đều có việc làm ổn định, thu nhập khá. Chồng tôi là người đàn ông có tư tưởng khá hiện đại và tâm lý với tôi.
Bản thân tôi cũng cứ ngỡ, sau khi ở nhà hàng tổ chức tiệc cưới về, chúng tôi sẽ có đêm tân hôn ngọt ngào đầy mật ngọt như nhiều cô dâu chú rể khác. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ, đêm tân hôn đầy hạnh phúc của tôi lại là một đêm đầy bi kịch trong cuộc đời tôi.
Như không kìm nén được sự thất vọng và tức giận, anh quát vào mặt tôi rằng: "Đây mà là lần đầu của cô sao? Sao lần đầu mà chẳng thấy có tí dấu vết nào thế. Cô đã mất trinh từ bao giờ?".
Đêm tân hôn khi vợ chồng đã đưa nhau về đến phòng, tôi hồi hộp diện bộ váy ngủ sexy nhất để sẵn sàng tận hưởng những phút giây gần gũi bên chồng. Rồi khi cả hai đã "nhập cuộc" xong, trái hẳn với vẻ thường ngày, anh trở nên lầm lì và không nói gì.
Thấy thái độ của anh đổi khác, tôi cố vặn vẹo hỏi anh đủ điều. Như không kìm nén được sự thất vọng và tức giận, anh quát vào mặt tôi rằng: "Đây mà là lần đầu của cô sao? Sao lần đầu mà chẳng thấy có tí dấu vết nào thế. Cô đã mất trinh từ bao giờ?".
Nghe anh hỏi vậy, tôi mới bàng hoàng. Thì ra, anh muốn nói tôi không còn trinh tiết. Điều này chẳng phải trước đây khi yêu tôi cũng từng lo ngại nói với anh. Tôi đã từng bảo anh rằng, ngày còn học cấp 2, tôi đã có thể bị mất trinh do bị ngã xe đạp. Song điều ấy đến giờ tôi vẫn chưa chắc. Anh vẫn bảo rằng, cái đó không quan trọng và không có ý nghĩa gì. Vậy mà hôm nay anh lại tỏ thái độ như thế.
Tôi nhắc lại những điều này thì anh nói anh tưởng tôi vẫn còn. Anh tưởng tôi không thể mất trinh được vì một ta.i nạ.n vớ vẩn như vậy cả. Anh cũng nói khi yêu thì khác, khi tôi đã chính thức là vợ anh thì cũng lại khác nữa.
Tôi rất sốc khi nghe chồng mới cưới nói vậy. Tôi đã hỏi anh câu cuối liệu có chấp nhận một người vợ như tôi không? Anh nói anh không biết. Vì thế, gần 4h sáng đêm tân hôn, tôi đã quỳ xuống cầu xin anh chấp nhận. Song anh để mặc tôi quỳ ở sàn nhà và nói có lẽ không bao giờ tha thứ cho tôi được.
Vậy là, ngay đêm tân hôn, tôi đã tự tay mình tháo chiếc nhẫn cưới để trả lại trên bàn cho anh và chạy ra khỏi nhà chồng. Chồng tôi biết nhưng anh không hề đuổi theo giữ tôi lại. Và chúng tôi như hai người xa lạ từ đó.
Theo ĐSPL
Chồng lừa chưa có vợ "dụ" gái tân vào tròng "Anh ấy bảo, anh chị không có tình yêu, cũng không có đám cưới gì hết. Vì chị yêu anh nên tự đến ở trong nhà anh chứ có lễ vật hỏi xin gì đâu". Khi viết những dòng này ra là lúc vợ chồng tôi đã chính thức ly thân, tôi đưa con về nhà ngoại ở. Tôi và chồng trước đây...