Đêm mưa gió định mệnh và 63 cuộc gọi nhỡ cháy máy của vợ
Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi ngay ngày mưa gió. Không biết vợ tôi ở bên kia thế giới có tha lỗi cho tôi không?
ảnh minh họa
Hôm nay vừa tròn 1 năm ngày mất của vợ tôi. Hôm nay, tôi cũng xin nghỉ làm để ở nhà làm mâm cơm với mấy món vợ tôi thích ănthắp hương cho cô ấy.
Cho dù bố mẹ tôi không hài lòng khi giỗ đầu của vợ, tôi là chồng mà lại làm quá đơn giản. Nhưng tôi vẫn không làm theo lời của bố mẹ đề nghị. Bởi tôi biết, vợ tôi tính cách rất đơn giản. Cô ấy chẳng thích sự ồn ã cũng như những gì quá nghiêng về hình thức.
Nói thật với mọi người, tôi nói những điều trên, mọi người có thể nghĩ tôi yêu vợ, hiểu vợ. Nhưng tôi có lỗi với vợ lắm. Ngày vợ mất, vợ đã gọi tôi mòn mỏi, nhưng tôi vẫn cứ mải miết chơi đán.h bà.i cùng các bạn. Tôi để mặc vợ về trong đêm mưa và chẳng bao giờ có mặt trong cuộc đời này.
Tôi và vợ tôi chính thức kết hôn hơn 1 năm nay. Chúng tôi cũng yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Tuy cả yêu và cưới chính thức mới 3 năm, song giữa chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Tôi cũng rất yêu vợ mình. Cô ấy kém tôi 3 tuổ.i nhưng khá chín chắn và chỉn chu trong mọi việc.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở Hà Nội sống và đi làm. Do cả hai đứa vẫn muốn có thêm chút vốn liếng và phấn đấu cho sự nghiệp nên vợ chồng kế hoạch chưa có em bé. Dự định 3 năm sau ngày kết hôn, chúng tôi sẽ mua được căn nhà nhỏ ở ngoại thành và sẽ sinh con.
Chuyện cứ êm đềm như vậy cho đến một chiều tối, vợ tôi gọi điện bảo sẽ về muộn do phải làm thêm ca. Điều này tôi cũng không lạ vì công việc quản lý siêu thị của vợ tôi việc làm thêm ca như bữa.
Thấy vợ phải làm thêm như vậy, tôi ở nhà ăn uống xong xem phim cũng chán. Do đó, tôi lấy xe phóng ra ngoài gặp bạn bè tụ tập. Tụ tập chán, bạn bè tôi lại rủ lên ngồi đán.h bà.i.
Video đang HOT
Mọi người đều biết, đàn ông khi đã ngồi chơ.i bà.i thì khó dứt ra như nào rồi. Chẳng thế mà đêm hôm ấy trời đổ mưa to, vợ gọi về cho tôi nói đi đón cô ấy. Tôi đã phũ phàng nói vợ tự đi xe về. Nhưng vợ tôi bảo, em hôm nay cảm thấy chóng mặt và mệt. Em cũng đang buồn nôn nên không thể tự đi xe về.
Vì mải chơi, tôi vẫn cứ nói với vợ cố gắng tự đi xe về vì giờ cũng đã khuya. Nói rồi tôi còn bực mình tắt chuông điện thoại đi vì sợ vợ gọi nhiều lũ bạn trêu chọc. Vợ tôi không thấy chồng đến đón nên dù mệt cũng phải tự đi xe về.
Nhưng chắc do trời quá mưa to nên em tạt vào trú bên vỉa hè. Lúc này chắc trong người ngấm nước mưa nên em khó chịu. Do đó, em đã gọi tôi hàng mấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng. Có lúc tôi biết nhưng nhất định không nghe máy.
23 giờ kém 15 phút, tôi cứ thấy điện thoại rung liên hồi. Bực mình, tôi nhấc máy lên thì có người nói với tôi trong vội vã. Họ thông báo vợ tôi đã bị cảm tại địa điểm này kia. Họ bảo tôi nhanh chóng đến đó đưa vợ đi cấp cứu.
Quá hoảng hốt trước tin này, tôi vội vàng chạy đến địa điểm mà người qua đường kia đã thông báo. Đến nơi, mọi người đã chuyển vợ tôi đi viện. Chỉ còn chiếc xe Lead của vợ tôi là vẫn dựng bên hiên và vài khách qua đường đang bàn tán trông coi hộ. Thấy tôi đến và biết tôi là chồng, họ không ngừng lao tới trách cứ tôi rằng, sao trời mưa to thế mà để em đi về một mình?
Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi ngay ngày mưa gió. (Ảnh minh họa).
Tôi ân hận tột cùng và lao vào viện. Song tất cả đã muộn. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi mà không kịp gặp chồng. Nhìn khuôn mặt vợ mệt mỏi nằm trên giường cấp cứu, tôi ngã khuỵu và trào nước mắt. Chỉ vì phút ham chơi mà tôi đã đán.h mất vợ mãi mãi. Tôi thật là một người chồng tồi tệ và ích kỷ nhất thế gian mà.
Ngày định mệnh mưa gió đó đến nay đã đúng 1 năm trôi qua. Chưa ngày nào tôi lại không thương nhớ về vợ. Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi đêm ngày mưa gió đầy tội nghiệp. Không biết em ở bên kia thế giới có tha lỗi cho người chồng t.ệ bạ.c như tôi không?
Theo Người Đưa Tin
Một lần giận vợ bỏ đi và 20 cuộc gọi nhỡ định mệnh
Điện thoại anh rung liên hồi, là chị gọi, anh mặc kệ. Anh dự định sẽ đi hết đêm nay cho chị biết sợ. Số cuộc gọi nhỡ tăng dần lên, anh vẫn kiên quyết không nhấc máy.
Ban đầu anh chỉ thiếu quan tâm, thiếu thăm hỏi một chút thôi vậy mà càng ngày anh càng coi như chị vô hình. (ảnh minh họa)
Anh và chị là tri kỷ, trưởng thành bên nhau rồi yêu nhau và lấy nhau. Vì bằng tuổ.i nên lúc nào anh cũng trẻ con hơn, suy nghĩ thiếu chín chắn hơn chị. Anh thích thế vì ở bên chị anh thấy an toàn lắm, chẳng phải lo toan điều chi. Một tay chị thu vén chuyện nhà cửa, anh chỉ việc đi làm, về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Chưa bao giờ chị để anh mó tay vào việc nhà, cũng chưa bao giờ anh phải nghe lời than vãn nào từ chị. Thế nên anh 35 tuổ.i, làm chồng làm bố rồi mà vẫn trẻ trung, phong độ và tung tẩy như cái thời thanh niên.
Cách đây 4 tháng, chị báo tin có thai với anh. Đứ.a tr.ẻ thứ 3 này là ngoài dự tính của hai người nhưng anh vẫn vui. Có điều, lần mang thai này sức khỏe chị không được tốt, đau ốm liên miên, có lẽ vì chị không còn trẻ nữa. Chị hỏi anh có thể cáng đáng kinh tế gia đình được không vì chị muốn nghỉ ở nhà để dưỡng thai được ổn định. Anh đồng ý không chút nề hà. Nhưng khi ấy anh chưa mường tượng được gánh nặng kinh tế dồn lên một mình anh sẽ nặng nề thế nào.
Mới tháng đầu chị nghỉ việc, anh đã lao đao với những khoản thu chi đội lên. Anh sinh cáu kỉnh, gắt gỏng khi tiề.n cứ chưa chạm đến tay đã hết. Anh nhận thêm việc nhưng khối lượng khổng lồ khiến anh muốn phát điên. Mỗi lần về nhà, nhìn chị nằm trên giường thiêm thiếp ngủ quên cả tắt TV, anh thấy chị thật phiền phức. Thế là anh lạnh nhạt dần, luôn lấy cớ bận việc để khỏi phải ở nhà chăm sóc chị. Ngày nghỉ anh rủ bạn bè đi nhậu, mặc kệ chị có nhờ vả điều gì.
Chị biết hết nhưng chị nhắm mắt cho qua. Chị hiểu ông chồng của chị còn trẻ con và thiếu chín chắn lắm.
Nhưng chị không ngờ anh lại ngày càng vô tâm đến thế. Ban đầu anh chỉ thiếu quan tâm, thiếu thăm hỏi một chút thôi vậy mà càng ngày anh càng coi như chị vô hình.
Hôm đó, chị đi khám, bác sỹ cho vài loại thuố.c bổ để an thai. Đến lúc thanh toán, chị phát hiện ra mình thiếu 100 ngàn. Chẳng biết làm thế nào, chị đành gọi điện cho anh mang tiề.n đến. Vậy mà chờ mãi, gần 3 tiếng sau anh mới có mặt dù nơi chị khám chỉ cách chỗ anh làm chưa đầy 6 cây số. Vừa đến anh đã quát tháo, mắng mỏ chị không ngừng. Anh vứt tờ 100 ngàn lên quầy thu ngân rồi lôi xềnh xệch chị ra ngoài. Chị kêu xóc bụng anh cũng không buông tay. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía anh và chị. Chị nén không khóc, cam chịu ngồi đằng sau xe anh, nghe anh tiếp tục sỉ vả, chử.i bới.
Tối đó anh chị cãi nhau to, bỏ cả cơm tối. Anh giận quá, khoác áo lên vai rồi dắt xe đi thẳng. Chị ngồi bệt xuống sàn, đến lúc này mới cho phép bản thân bật khóc.
Anh ra quán bia, uống hết cốc này đến cốc khác. Anh thầm trách chị vì sao không chịu hiểu cho cái khó của anh, cứ luôn đòi hỏi hết thứ này đến thứ khác thật phiền phức. Điện thoại anh rung liên hồi, là chị gọi, anh mặc kệ. Anh dự định sẽ đi hết đêm nay cho chị biết sợ. Số cuộc gọi nhỡ tăng dần lên, anh vẫn kiên quyết không nhấc máy.
Anh lao vội đến vị bác sỹ đầu tiên bước ra, liên tục hỏi "Vợ tôi sao rồi bác sỹ? Cô ấy sao rồi bác sỹ?" (ảnh minh họa)
Thế rồi chị không gọi nữa. Anh nghĩ chị đã nản nên lại thấy hơi chạnh lòng. Nhìn đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, anh thở dài, gọi tính tiề.n rồi lái xe về. Cổng nhà anh mở toang, nhiều người còn đang đứng lố nhố trong sân. Xe cứu thương vừa đến, còi hụ inh ỏi. Anh lạnh toát sống lưng, vứt xe một bên rồi chạy vào. Chị đã ngất lịm từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch, chiếc váy chị mặc nhuốm một màu đỏ thẫm. Anh run rẩy nắm lấy tay chị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một cái tát khiến anh nổ đom đóm mắt. Bố anh đứng đó nhìn anh đầy phẫn nộ. "Mày làm cái gì mà giờ này mới về? Vợ mày nguy kịch mày có biết không?".
Anh gục xuống trước cánh cửa phòng cấp cứu. Đã gần 2 tiếng trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì bên trong đó cả. Bố anh kể, ông bà đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của chị, nghe giọng yếu lắm, không còn hơi nữa, chỉ còn nghe được có 4 chữ "Bố mẹ cứu con!". Hai người chạy sang, may mà có chùm chìa khóa dự phòng nên mở được cổng, vào thì chị đã ngất từ lúc nào.
"Tao chưa từng thấy loại chồng nào khốn nạn như mày!" - Bố anh liên tục trách móc anh, khuôn mặt ông hằn lên vẻ giận dữ và cả lo lắng nữa. Chưa bao giờ anh thấy bố anh mất bình tĩnh đến như vậy.
Tờ mờ sáng, ca mổ mới kết thúc. Anh lao vội đến vị bác sỹ đầu tiên bước ra, liên tục hỏi "Vợ tôi sao rồi bác sỹ? Cô ấy sao rồi bác sỹ?". Vị bác sỹ đẩy gọng kính lên, cất giọng ôn tồn: "Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi... nhưng đứ.a b.é thì không giữ được."
Anh bật khóc như một đứ.a tr.ẻ. Sự vô tâm của anh đã cướp đi sinh mạng đứa con còn chưa kịp chào đời. Ngày mai khi chị tỉnh lại anh biết nói với chị sao đây? Tất cả là tại anh! Anh hối hận quá rồi...
Theo blogtamsu
Những tin nhắn lãng mạn gửi cho nàng khi yêu Tin nhắn lãng mạn gửi cho các nàng khi yêu. Có những chàng trai rất lãng mạn họ gủi tin nhắn tán gái rất lãng mạn, say đắm. Hạnh phúc sẽ chỉ đến và tồn tại nếu như ta biết trân trọng nó. Chúng ta quen nhau là một định mệnh, yêu nhau là số phận, và đừng để số phận ấy tuột...