Để yêu thương không bị cũ kỉ, hãy cùng nhau nhớ những điều này
“Em ngươc đương, ngươc năng đê yêu anh Ngươc phô tan tâm, ngươc chiêu gio thôi Ngươc long minh tim vê nông nôi Lang du đi vô đinh canh chim trơi…”
ảnh minh họa
Khi những cơn mưa đầu mùa kéo đến, em nghe trong gió thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ của đất trời. Những mùa hoa đi qua mang theo mình bao nhiêu kỉ niệm, hồi ức về nhau trong ngần như màu trắng của những cánh hoa sữa nơi con phố hằng ngày em qua. Có lẽ không loài hoa nào có thể gây cho em cảm giác bồi hồi như hoa sữa. Người đời có kẻ thương người ghét, nhưng đóa hoa vẫn âm thầm dâng cho đất trời hương thơm tự thân nó, chắt lọc từ những cỗi cằn đất mẹ mà vươn lên.
Phố của em nhỏ lắm. Em yêu phố như yêu những mùa hoa. Và dường như mùa nào, phố của em cũng có hoa của mùa đó. Khi mùa mưa về giăng nhạt nhòa con phố nhỏ. Em thấy lòng mình trống trải lạ, những con đường như dài ra và đèn vàng sao mà hiu hắt. Nhìn bóng mình nhập nhoạng in trên vách tường, em đi tìm những ngày đã cũ. Kí ức đã cũ. Năm tháng đã cũ. Và con người cũng cũ… Chỉ có những cam giac trong em luc nay va nhưng vùng trời em sắp đi qua là mới tinh, như những đám mây cuối trời bàng bạc. Hoa sữa vẫn nồng nàn nơi góc phố, chỉ có em và anh giờ đã ở nơi nào trong cái thế giới vô cùng ngoài kia… Nhớ một người không nhớ mình có lẽ là cảm giác cô đơn nhất. Hai thành phố xa nhau 700km, gió có mang nỗi nhớ đến bên người được không? Em – Anh, giờ như hai – người – dưng – trót – nặng – tình với nhau. Khoảng cách vẫn không thể lấp đầy nỗi nhớ. Ngày nào trên phố, chúng ta đi bên nhau mà không nói với nhau lời nào, chỉ có biển thổi những đợt gió mùa về, ánh nhìn về phía nhau hanh hao lắm. “Đ. đừng có người yêu nhe, được không?” – Đó là lời em đã nói với người ngày người sắp rời Thành phố biển. Bây giờ ở Thành phố náo nhiệt và phồn hoa kia, người còn nhớ không?
Dường như giữa chúng ta là những khoảng cách không lời. Những tin nhắn em gửi đi trong im lặng. Chiều về ngang phố biển, tâm an lắm, và anh thì xa xôi lắm. Em – Anh, chúng ta ngang qua đời nhau như một vệt sáng, và khi ánh sáng qua đi, chúng ta còn lại gì trong nhau?. Đi hoài, bước mãi về phía trước vẫn không qua hết chông chênh của một đời đi tìm thứ gọi là hạnh phúc. Em – đã bao lần từ bỏ những định nghĩa về yêu thương, và Anh – giờ đây đang khát khao những vùng trời mới, không phải em.
Sáng sớm, mở toang cánh cửa sổ đón những đợt gió mùa về. Thoảng trong gió se một mùi hương dịu nhẹ. Hương hoa sữa! Mùa hoa sữa về, tự hỏi lòng người có buâng khuâng như em lúc này? Hương hoa ngào ngạt như được ủ trong một chiếc bình lớn của đất trời, chỉ chờ dịp là nở bung ra ngào ngạt. Em nôn nao như có ai đó đang đợi mình nơi góc phố. Lời hẹn ước năm nào như những cánh hoa, hoa nở bung cả một vùng trời, hoa rơi bàng bạc một màu trắng xóa… Đẹp như những câu chuyện tình yêu mang những cái kết có hậu mà ngày xưa em vẫn hay đọc. Em nhớ nụ cười của anh trong nắng, nhớ những ngày cùng nhau trên một chiếc xe đạp mà cứ ước phố dài ra mãi… Em nhớ con đường Nguyễn Huệ ngập tràn hoa sữa, nơi căn gác em trọ chỉ cần mở cửa sổ ra là em có thể với tay hái cho mình một cả một chùm hoa sữa. Những bận rộn theo nhịp đời hối hả cứ trôi tuột ra ngoài cửa sổ. Chỉ còn mình em và hoa sữa, và bản hòa tấu không lờiThe Rain của Joe Hisaishi như là một sự kết hợp ăn ý và hòa hợp đến vô cùng. Người xa khuất chân trời, chỉ còn những ngày tháng cũ là ở lại trong em với những hồi ức đẹp mang hương hoa sữa.
Thời gian bào mòn những ước mơ, cuộc sống căng ra đầy mệt mỏi, nhiều lúc tự hỏi mình đang chạy theo điều gì trong dòng người hối hả ngoài kia? Khi những điều tốt đẹp bị vùi lấp sau những mảng màu sáng tối. Con người khát khao được tâm an sau những vấp ngã trần tục, đời thường. Được vùi mình trong những bình yên, như một sớm sang mùa thấy hoa sữa nở trắng ngần con phố nho. Hạnh phúc bình dị lắm! Bình dị như một ngày nắng lên được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của anh, và được nghe hoa sữa kể về những mùa hoa đã xa tít tắp. Những câu chuyện tình đẹp nảy nở trong mùa hoa sữa, như anh – như em – như bàn chân trần đi trên cỏ, ngước nhìn trời trong xanh…
Video đang HOT
Chẳng biết từ bao giờ, mỗi mùa hoa sữa về em lại nhớ đến anh. Điêu ma mai mai anh không bao giơ biêt đươc. Ngay em buông tay anh, đê anh đi tim cho minh nhưng vung trơi đây năng, em đa đau đơn biêt chưng nao khi biêt vung trơi đo không phai la em. Em đa mim cươi khi nghe anh bao “Em đưng khoc nhe!” Nhưng khi anh quay đi, em đa ngưa măt lên trơi cho nươc măt chay ngươc vao long. Em bươc đi ma nghe long thăt lai, chi co hương hoa sưa vân ngao ngat quân quyt bên em. Em nghe gio mua tran vê lanh lanh. Nhin bong anh khuât dân, cam giac mât mac trong em như vơ oa, em muôn goi tên anh, muôn gao lên, muôn chay lai ôm châm lây anh nhưng đôi chân em vân cư bât đông. Khe lau giot nươc măt măn đăng, em thi thâm khe khe “Anh a! Se không co ngươi con gai nao yêu anh nhiêu như em đâu”.
Thì thôi, khẽ mỉm cười và cảm ơn những điều đã qua, để em biết trân trọng những tháng ngày rất dài phía trước. Cảm ơn một chữ “duyên” để em và anh nhận ra nhau giữa muôn vàn người trên thế gian này. Kí ức vẫn sẽ mãi là màu Capuchino ngày ấy, và kỉ niệm vẫn thơm hương trà sữa ngọt ngào. Anh biêt không, ơ đâu đó trong thành phố này, vẫn có một người mải miết kiếm tìm bờ vai một người, va vẫn giữ cho riêng mình những yêu thương chưa bao giờ cũ…
Anh đến cùng mùa hoa sữa, và cũng xa em vào một mùa hoa sữa thơm nồng. Bản nhạcThe Rain của Joe Hisaishi vẫn còn đâu đây nơi thành phố quen thuộc này. Con đường Nguyễn Huệ tràn ngập hoa sưa, hoa sữa không rực rỡ như những loài hoa khác, mà khiêm nhường nép mình bên đường vắng. Đợi chờ người tri âm, người có thể nhận ra hương hoa cũng đẹp và đáng yêu như tự thân cánh hoa vậy. Lặng lẽ và tâm an, gió đi qua, cánh hoa rơi trắng xóa cả một vùng trời, dường như phố đẹp nhất là lúc này. Em bỗng nhận ra một điều – như là quy luật, dưới mưa cánh hoa có thể rơi nhưng hương hoa thì không dễ gì tàn được, vẫn theo gió bay đi tan vào đất trời, dâng cho đời những hương sắc cạn cùng…
Bên kia đường, có một người con gai đứng ngẩn ngơ chờ đợi… Mai toc dai rôi bay trong gio…
Phố sang mùa…
Theo Phununews
Yêu không có nghĩa là cùng nhau đi suốt cuộc đời
Yêu không có nghĩa là cùng nhau đi suốt cuộc đời. Cứ suy nghĩ thế đi cho đời vơi bớt những lo toan đâu đâu, bớt những hoài nghi mệt mỏi lẫn nhau. Như thế cũng tốt lắm chứ?
Phải chăng vì cái cớ "yêu là phải cùng nhau đi hết cuộc đời" nên con người ta thường trói buộc mình bằng những điều khoản và trách nhiệm cộng với nghĩa vụ cho nhau ư? Rồi có biết bao người tự bứt mình ra khỏi sợi dây ái tình chằng chịt những trái ngang đó hay sao? Nếu cứ mãi xác định "yêu là phải nắm tay suốt chặng đường" thì có lẽ mấy ai làm tròn bổn phận đó cơ chứ?
Nếu không phải những lời nói này làm cổ xuý đi nét đẹp của sự chung thuỷ, gần cạnh, bên nhau mãi mãi, thì con người ta đã sống thực tế và suy nghĩ thực tế hơn nhiều rồi. Và cũng bởi vậy sẽ chẳng còn những níu kéo đẫm nước mắt sau một cuộc tình đã vơi cạn niềm thương.
...khi yêu cứ yêu, yêu cho đúng nghĩa đoạn đường của tình yêu
Tôi có khá nhiều người bạn, người quen là người Nga, bằng việc tiếp xúc nhiều, nói chuyện nhiều dần già có lẽ tôi bị nhiễm bởi cái "thói" một khi yêu là yêu hết mình, cuồng cháy nhưng khi đã cạn tình thì ngọn lửa đượm nồng cũng trở thành tàn tro trong chốc lát và nhất quyết chẳng van nài hay khóc lóc thảm thiết. Tất nhiên vẫn có những trường hợp như thế nhưng không đủ nhiều để nói đến ở đây.
Tôi thấy điều đó cũng đâu có tệ mạt hay thứ "văn hoá tình yêu" mông lung lắm đâu, bởi quan niệm tình yêu của người dân phương Tây luôn rõ ràng và rành mạch đặc biệt là dứt khoát. Nói như thế không có nghĩa là họ yêu hời hợt, không thật lòng nên khi chia tay mới dễ dàng như vậy, ngược lại khi yêu, họ yêu bằng chính cả trái tim và thể xác, yêu không toan tính và trách nhiệm nên khi chia tay cũng sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ người trẻ mình nên học cách khi yêu của họ, đó là khi yêu thật lòng thì đừng toan tính điều chi, đừng ngờ vực về quá khứ của người ta, đừng lo nghĩ quá nhiều về tương lai xa vời, hãy cứ sống tốt ở hiện tại, làm tốt mọi điều ở hiện tại mà mình cảm thấy hạnh phúc. Chỉ thế thôi! Là ổn. Phải không?
Nhưng cũng đừng quá "thoáng" như người Nga mà yêu rồi chia tay vội vã khi không còn yêu nhau bởi cái nào tốt thì nên học hỏi cái nào không phù hợp với nét văn hoá thì tuyệt nhiên không cần xét soi. Phải chăng điều này chỉ đúng cho những cô nàng, anh chàng vì sợ chia tay mà làm những điều tưởng chừng như không còn tri thức, một cách mù quáng không đáng có?
Nếu có xa vời hơn hay "sang chảnh" hơn thì câu nói "yêu không có nghĩa là cùng nhau đi đến suốt cuộc đời" mang lại cho ta cái cảm giác thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn trong cái mớ suy nghĩ ngổn ngang về yêu thế nào cho lâu bền, yêu thì phải cưới, không cưới thì đừng yêu hay đơn giản là những mộng mơ về tương lai "túp lều tranh và hai trái tim vàng" của ngày xưa xa vẫn còn đây...
Giá mà ai cũng nghĩ được giản đơn như vậy thì tốt biết mấy nhỉ? Hãy cứ sống đúng với từng khoảnh khắc của tâm hồn để thấy mỗi phần của cuộc đời là những mảnh ghép đẹp xinh, sống động và có nghĩa.
Bởi vậy khi yêu cứ yêu, yêu cho đúng nghĩa đoạn đường của tình yêu, hãy khoan đã hồ mơ về một viễn cảnh tương lai nào đó ảo ảnh trong lớp sương mù tít mịt và tối đặc ấy. Bởi có phải ai khi yêu nhau cũng luôn cạnh bên nhau, sống đến "đầu bạc răng long".
Và ngày mai nếu có gặp phải sóng gió, trắc trở mà vỡ tan tành chiếc thuyền tình yêu thì cũng mong đừng mãi khổ đau hay tuyệt vọng rồi đ.ánh mất đi những thứ tươi đẹp đang chờ ta phía trước. Bởi chúng ta hoàn toàn có thể tự hào về một thời yêu đương tươi đẹp, sống hết mình vì tình yêu, vì cuộc sống và vì cả hai nữa, đúng không? Vậy thì sao phải khóc hay đau khổ nhỉ? Đáng ra phải tự hào chứ.
Chính những người khi yêu mà luôn áp đặt những trách nhiệm, nặng nề những nghĩa vụ thì nhất định nếu sau này có xui xẻo mà rời xa thì ắt hẳn họ là những người đau khổ nhất, khóc nhiều nhất và thường bi luỵ và bị ám ảnh về quá khứ nhất. Thật tiếc!
Vậy đấy, "yêu không có nghĩa là cùng nắm tay nhau suốt cuộc đời" - cứ suy nghĩ thế đi cho đời vơi bớt những lo toan đâu đâu, bớt những hoài nghi mệt mỏi lẫn nhau. Như thế cũng tốt lắm chứ. Còn nếu cả hai cùng dắt tay nhau đi cuối đoạn đường tình yêu thì có lẽ chẳng có ngôn từ nào ngợi ca nổi nữa rồi. Đúng không?
Nguồn : vnmedia.vn
Chồng à! Cứ hèn thế cho vợ con được nhờ Có hôm, các ông tới nhà chơi, chồng và vợ cùng nhau vào bếp. Các ông gọi chồng ra uống nước chè, câu được câu chăng chồng lại vào phụ vợ. Các ông nhìn mà ngán ngẩm. Ngày trước, khi chưa yêu nhau, chồng hay hút thuốc. Chồng thường nói, hút điếu thuốc nó sảng khoái cả con người, nhìn đàn ông hẳn....