Đau đầu vì lấy phải vợ lười sinh con
Đã gần 40 tuổ.i đầu, lấy vợ được hơn 5 năm rồi mà tôi vẫn chưa được làm bố. Nếu hai vợ chồng tôi có người bị trục trặc đã đành. Đằng này…
Ảnh minh họa
Là một người đàn ông thành đạt cả ở thương trường và tình trường, bạn bè ai cũng nhìn tôi với con mắt ngưỡng mộ bởi mới gần 40 tuổ.i mà tôi đã nhà lầu, xe hơi, làm ăn tấn tới, lại lấy được vợ trẻ xinh đẹp. Cuộc sống tưởng chừng không có gì để chê trách, phàn nàn nhưng bao năm nay tôi chỉ thèm khát có tiếng trẻ thơ trong nhà, được nghe gọi một tiếng “ba” ngọt ngào mà không được.
Nếu nói một trong hai vợ chồng tôi gặp vấn đề trục trặc gì thì cũng đành chịu và thể nào tôi cũng sẽ chạy chữa cho kì được dù tốn bao nhiêu tiề.n nhưng không phải thế. Đi khám ở rất nhiều nơi bác sĩ đều bảo vợ chồng tôi rất khỏe mạnh, bình thường và việc có con là điều đương nhiên. Lúc này tôi mới biết không phải do chúng tôi gặp trục trặc gì mà nguyên nhân chính là ở vợ tôi, cô ấy cứ mãi khất lần chuyện sinh con.
Video đang HOT
Vợ tôi kém tôi 10 tuổ.i, cô ấy không sốt sắng chuyện sinh con. Thời gian đầu khi mới lấy nhau, cô ấy nói để tận hưởng cuộc sống vợ chồng son nên chưa muốn vướng bận con cái. Một năm sau ngày cưới tôi nhắc chuyện sinh con thì cô ấy bảo chưa phải lúc, cô ấy còn phải phấn đấu cho sự nghiệp nữa. Tôi bảo phụ nữ thì cần gì phấn đấu nhiều, phải dành thời gian cho gia đình chứ. Vả lại tôi kiế.m tiề.n như thế chưa đủ sao, tôi đem lại cuộc sống giàu sang đầy đủ cho cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn chưa hài lòng sao. Nhưng vì tôn trọng sở thích và ý kiến của vợ, tôi cũng đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Đợt này tôi rất hay nhận được lời mời đi ăn tiệc đầy tháng con của đám bạn, tự nhiên tôi thấy chạnh lòng ghê gớm. Trong cả đám bạn chơi chung từ thời đại học đến giờ, chỉ còn mỗi mình tôi chưa được lên chức bố, dù tuổ.i đã 40. Lũ bạn mỗi lần gặp tôi cứ giục giã sao không sinh con đi sau này còn có người nương tựa, để lâu quá rồi sau này lại “cha già con cọc”. Nghe thế tôi chỉ biết thở dài ngao ngán.
Đã 5 năm làm vợ chồng, tôi đã nghe đến phát chán cái điệp khúc “Từ từ hẵng có con” của vợ. Bố mẹ tôi cũng giục rồi nhắc nhở suốt nhưng con dâu thì vẫn bình chân như vại. Không chỉ cha mẹ tôi mà ngay cả cha mẹ cô ấy cũng rất mong cháu. Thấy mấy cụ giục hoài, tôi xót cả dạ mà vợ thì cứ trơ trơ.
Tôi yêu chiều vợ và cũng hiểu rất rõ vì sao cô ấy chưa muốn sinh con. Là con một trong một gia đình khá giả, từ bé vợ tôi đã quen với cuộc sống tự do, thoải mái. Lớn lên, học giỏi, đường công danh thuận lợi, vợ tôi lại càng có điều kiện để vui chơi, tung tẩy. Ngay cả khi đã lập gia đình, vợ tôi vẫn chủ trương rằng tự do, thoải mái phải là mục tiêu hàng đầu. Hai vợ chồng son là lý tưởng nhất, muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Con cái với vợ tôi chỉ như một gánh nặng vướng víu. Rồi cô ấy sợ sinh con sẽ béo, sẽ xấu, bị rạn da, rồi cô ấy sợ…đau. Tôi thật cũng hết cách.
Nhưng vợ sợ có con bao nhiêu thì tôi lại thèm con bấy nhiêu. Tôi muốn có đứ.a b.é để bế bồng, để chăm sóc, muốn có tiếng bi bô cho ngôi nhà bớt quạnh vắng. Chẳng lẽ chuyện có con lại khủng khiếp đến thế với vợ tôi? Mà cũng thật lạ, đó là niềm hạnh phúc mà bất cứ một người phụ nữ nào cũng khao khát. Ngay đến như anh là đàn ông mà còn cảm nhận được sự khao khát ấy cháy bỏng theo từng tháng, từng năm nữa là, trong khi vợ tôi lại dửng dưng đến vậy.
Không biết có người chồng nào có hoàn cảnh giống như tôi? Trong khi xung quanh tôi, bạn bè, mọi người đều khao khát có con, nhất là những người vợ. Có những người bạn tôi khao khát, kiên trì, đeo đuổi hơn 10 năm, phải chạy ngược chạy xuôi trong Nam ngoài Bắc, thụ tinh nhân tạo, đán.h đổi tất cả để có được đứa con.
Tôi có thể cảm nhận niềm hạnh phúc lớn lao không gì so sánh được của họ, hạnh phúc tưởng chừng như giản đơn nhưng vô cùng thiêng liêng cao quý, hạnh phúc được làm cha làm mẹ. Tôi cũng mong lắm một ngày mình thực sự cảm nhận được cảm giác thiêng liêng đó, nhưng vợ tôi cứ thế thì biết đến bao giờ. Đã có lúc tôi nghĩ hay là mình “gửi tạm” một đứa con ở bên ngoài để người đàn bà khác sinh hộ, nhưng tôi rất yêu vợ và không muốn làm tổn thương cô ấy cũng như phá vỡ hạnh phúc gia đình. Có người đàn ông nào rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như tôi, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Vietnamnet
Nỗi buồn khó nói
Nhìn vào công việc của hai vợ chồng, bạn bè và những người thân đều đán.h giá anh so với vợ cứ như "quạ sánh với công".
Anh chỉ là một nhân viên hành chính quèn, làm ngày tám tiếng. Ngược lại, em là giám đốc một công ty, quanh năm bận tít mù với đủ thứ việc. Ngoài việc điều hành công ty, em còn phải làm ngoài giờ với những cuộc tiếp khách, tiếp lãnh đạo, tiếp thanh tra... đến phờ phạc cả người.
Anh rất thương và thông cảm cho vợ, tình nguyện đảm đương hết việc nhà. Hồi các con còn nhỏ, sáng anh lo cho con ăn uống, đưa tới trường. Về nhà lại lo cơm nước, giặt quần áo, quét dọn. Con bỏ ăn, bị ấm đầu, sổ mũi; quê nội, quê ngoại có chuyện vui, chuyện buồn, một tay anh lo liệu hết. Bận rộn vậy, tới cơ quan anh còn mượn miếng đất sau văn phòng tranh thủ trồng rau, mùa nào thứ nấy. Trong cơ quan ai cũng khen anh chịu khó, chỉn chu công việc, có năm còn được bình bầu là chiến sĩ thi đua. Mùa hè, được dăm ba ngày nghỉ cùng cơ quan, anh khóa cửa dắt hai đứa con xuống biển hay lên núi. Em nhàn tênh việc nhà, chỉ lo chu cấp tiề.n ăn học cho các con.
Hồi còn ở căn nhà cấp bốn, chiều nào anh cũng hì hục chẻ củi, phơi củi, lo chuyện bếp núc. Sau này khá hơn, vợ thương chồng nên sắm bếp gas, anh không phải chẻ củi nữa. Nhưng, ngôi nhà ba tầng xây cất xong, anh lại phải vất vả hai, ba ngày lau nhà, quét cầu thang một lần. Hai đứa con được học hành tử tế, đứa nào cũng thành đạt. Nhưng, mỗi khi gặp lại các con, anh cảm thấy hình như chúng đang dần xa cách cha. Mọi lời răn dạy phải sống như thế nào cho đúng, học thế nào cho tốt, chúng chỉ "dạ... dạ" cho đúng lễ nghĩa, chẳng bao giờ làm theo. Anh biết lúc này, ảnh hưởng của mẹ quan trọng hơn, bởi các nhu cầu về tiề.n bạc, đường công danh của con đều do em thu xếp.
Những ngày gia đình đoàn tụ, trong khi anh lo đi chợ, hoặc lui cui nấu ăn dưới bếp, thì ba mẹ con ngồi chuyện trò rôm rả, nhận xét chỗ này, chỗ kia trên thế giới đẹp hay xấu, văn minh hay lạc hậu. Cơm nước xong, mấy mẹ con kéo nhau ra xe đi siêu thị, shop thời trang, anh lại xắn tay áo với đống đồ dơ. Nhiều đêm em về muộn, say nhừ vì phải tiếp rượu đối tác, anh phải thay đồ, lau người cho vợ mà không hề phàn nàn, trách móc. Có lần, khách hàng người nước ngoài đòi được gặp mặt "phu quân giám đốc" trong tiệc chiêu đãi, anh khấp khởi mừng vì có cơ hội tiếp khách giúp vợ. Không ngờ ông khách nước ngoài tửu lượng cũng cao, anh vô tư uống rồi mời, mời rồi uống. Kết quả là cả khách lẫn chủ say mèm, báo hại em không ký được hợp đồng làm ăn. Từ đó, chẳng bao giờ anh được đi tiếp khách giúp vợ nữa.
Hai đứa con sợ "xấu mặt" cha, bắt mẹ phải mua cho anh chiếc xe hơi đi lại cho đỡ mưa nắng. Xe mua xong, anh phải mất thời gian học lái, thi lấy bằng. Cả năm chỉ đôi ba lần về quê giỗ họ hàng, ngày Tết về thăm ông bà nội, ngoại là anh chở vợ con đi, còn thường là xe trùm mền một chỗ.
Nỗi buồn của anh thật khó nói. Đàn ông vốn phải gánh vác những việc lớn trong gia đình, ngoài xã hội, chịu đảm đang công việc nội trợ như anh là do hoàn cảnh bất khả kháng. Anh chỉ cần sự ghi nhận và thông cảm của mẹ con em, mà biết có được không?
Theo VNE
Nhục vì chồng mê rượu Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: "Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!". Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã "lệch" mà cứ "kê cho bằng", đến nỗi hại mình. Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết "giữ...