Đàn ông ngoạ.i tìn.h đừng có mở mồm ra là ‘yêu vợ’
Đúng là đàn ông, ngoạ.i tìn.h là bản chất rồi sao cứ phải bao biện cho những việc của mình làm. Cứ đàng hoàng mà đứng ra nhận lỗi có phải là quân tử không?
Tôi là một người đàn bà đã l.y hô.n, có người bảo tôi thật dại dột vì sao phải l.y hô.n một người chồng giàu có và thành đạt như vậy. Nhưng tôi chỉ cười và lắc đầu, một cuộc hôn nhân chỉ đắp bằng tiề.n bạc thì có hạnh phúc được bao lâu.
Đàn ông nếu biết trân trọng và thực sự yêu người vợ của mình thì đừng bao giờ làm tổn thương cô ấy. Dù là bằng cách nào đi chăng nữa, dù anh cho rằng đó là một phút nông nổi hay lầm lỡ, không tự chủ được thì cũng không nên. Bởi một khi anh đã ngoạ.i tìn.h thì vợ con với anh chẳng còn quan trọng nữa.
Ừ thì chồng giỏi giang, chồng kiếm được nhiều tiề.n. Hàng tháng chỉ cần chồng đưa tiề.n cho mà tiêu có phải là nhàn thân không? Đi làm như đi chơi không cần suy nghĩ gì. Nhưng có ai hiểu cái cảnh chồng vứt tiề.n và.o mặt rồi nói: “Tiề.n tháng này của cô đây, tiêu vừa phải thôi”. Bạn có thấy nhụ.c nh.ã không? Người ta vẫn nói “của cho không bằng cách cho”, dù cho chồng tôi có ném cả tỷ tôi cũng không thèm.
Ngoạ.i tìn.h thì chồng cứ can đảm nhận đi.
Vợ chồng tôi sống với nhau được 1 năm, chồng đã đi ngoạ.i tìn.h với người khác. Lí do chồng đưa ra đơn giản lắm: “Em có bầu không đáp ứng được cho anh thì anh phải tìm cách giải quyết nhu cầu chứ”. Đúng là đàn ông, ngoạ.i tìn.h là bản chất rồi sao cứ phải bao biện cho những việc của mình làm. Cứ đàng hoàng mà đứng ra nhận lỗi có phải là quân tử không? Vì ai chẳng biết là anh ngoạ.i tìn.h rồi sao cứ phải giấu mãi.
Chồng đi ngoạ.i tìn.h, cung phụng cho bao nhiêu tình nhân tôi cũng chẳng quan tâm. Tiề.n anh kiếm ra thì anh tiêu thế nào chẳng được. Nhưng đã đi ngoạ.i tìn.h, ôm ấp, hôn hít lên giường với trăm đứa thì về nhà đừng có mở mồm ra là &’yêu thương vợ’. Vì nếu thực sự yêu và thương cho người vợ thì anh đã chẳng hành động như thế. Những lời ngọt ngào giả dối đó chỉ khiến cho tôi thấy ghê tởm và khin.h b.ỉ mà thôi.
Đừng nói rằng chồng ngoạ.i tìn.h, trăng gió đủ với các thể loại nhưng vợ vẫn là nhất, vợ vẫn là bến đỗ cuối cùng. Anh có nhớ đến vợ hay có chút dằn vặt lương tâm khi chìm trong lạc thú không? Tất nhiên là không rồi, nếu có chút lí trí thì anh đã chẳng đán.h mất bản thân như vậy. Vậy nên anh chẳng cần nói thêm những lời thừa thãi đó.
Video đang HOT
Tôi quyết tâm l.y hô.n với người chồng bội bạc.
Trước khi l.y hô.n chồng tôi còn chử.i tôi là não phẳng, không biết suy nghĩ. Sống chỉ biết hưởng thôi mà không biết đường, chồng còn thách thức tôi: “Để xem cô ra khỏi cái nhà này thì cô sống thế nào”. Anh không thèm giành quyền nuôi con với tôi vì biết con nhất quyết không chịu theo bố. Hai mẹ con tôi chuyển ra ngoài và thuê một căn nhà nhỏ vừa đủ cho hai mẹ con, dù chẳng có đủ đầy vật chất nhưng căn nhà nhỏ ấm cúng và hạnh phúc.
Tôi không hối hận khi quyết định l.y hô.n người chồng giàu có, trăn.g ho.a của mình. Sống trong căn nhà lạnh lẽo, hạnh phúc giả tạo khiến tôi thấy mệt mỏi và đa.u đớ.n. Tôi cũng chẳng đủ vị tha để chia sẻ chồng mình với người khác. Đã qua rồi cái kiếp chồng chung, chồng năm thê bảy thiếp. Tại sao chồng có quyền đi tìm thú vui bên ngoài còn vợ thì cứ phải chịu đựng cảnh chồng ngoạ.i tìn.h, thiếu chung thủy như vậy.
Tiề.n bạc không mua được hạnh phúc, vậy thì sao tôi cứ phải sống trong cảnh chồng bội bạc, đối xử chẳng bằng một người ở. Nếu cứ sống cam chịu mãi như vậy, chính tôi mới là người có lỗi với bản thân. Chính tôi mới là người sai và dại dột khi cứ ngược đãi bản thân như vậy. Nên đừng vội chỉ trích phụ nữ l.y hô.n như tôi là não phẳng, hay không biết đường sướng. Vì tôi chẳng cần một người chồng cùng tôi diễn cảnh hạnh phúc với mọi người rồi lại tr.a tấ.n tôi sau cánh cửa đóng kín. Tôi sẽ học cách sống và đi một mình mà chẳng cần dựa dẫm vào chồng. Đó mới là người phụ nữ thực sự biết cách sống hạnh phúc cho bản thân mình mà tôi cần có.
Theo Afamily
Trung thu không về và nỗi ân hận khôn nguôi của người chồng bội bạc
Cô ấy chỉ đáp lại một chữ "Vâng". Tôi ôm cả tình nhân và con trai trong lòng, không biết rằng chữ "Vâng" đó là lời cuối cùng tôi được nghe từ vợ mình.
Đêm trung thu, giữa tiếng trống và tiếng lũ trẻ hò vang dưới đường, tôi ngồi lật giở lại từng trang trong cuốn nhật ký của vợ, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi. Cái ngày hội của đoàn viên, của niềm vui và nụ cười lại là ngày giỗ của em và con...
Cách đây 4 năm, tôi đang có trong tay tất cả, gia đình, sự nghiệp, mọi thứ đều viên mãn. Vợ tôi là nhà giáo, em hiền lành, thục nữ và lúc nào cũng chỉ nghĩ cho gia đình. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nghĩ cho chồng và gia đình chồng nhiều hơn cả bản thân mình như em. Em không hay nói, chỉ âm thầm làm mọi thứ, âm thầm đến mức tôi chẳng hay biết gì cả.
Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nghĩ cho chồng và gia đình chồng nhiều hơn cả bản thân mình như em (ảnh minh họa)
Em trai tôi kinh doanh thất bát, vợ tôi đứng ra lo liệu, dàn xếp với các bên chủ nợ, còn lấy danh dự của mình để đi vay tiề.n trả nợ. Chuyện này mãi sau đó rất lâu tôi mới biết. Em là dâu trưởng nên trách nhiệm những ngày hiếu hỉ, cúng giỗ đều nặng nề nhưng chưa bao giờ tôi thấy em kêu ca. Các cụ trong họ tôi khó tính là thế mà mỗi khi nhắc đến em đều chỉ vuốt râu cười hài lòng.
Có người vợ tốt như vậy đáng lẽ tôi phải biết đường mà giữ gìn. Vậy mà không, chính tôi đạp bỏ tất cả.
Chúng tôi lấy nhau đã lâu mà chẳng có con. Đi khám, bác sỹ nói rằng vợ tôi có chút vấn đề, cần thời gian chữa trị. Là con trai trưởng, dù bố mẹ tôi hiểu và thông cảm nhưng tôi vẫn thấy bứt rứt trong người khi mãi không có con. Chuyện chăn gối của vợ chồng cũng vì áp lực đó mà nhạt nhẽo hẳn. Tôi không còn hứng thú với vợ nữa, đôi khi việc lên giường với em tôi coi là nghĩa vụ.
Đúng lúc ấy tôi gặp lại tình cũ. Ban đầu chúng tôi chỉ là gặp mặt, uống nước, trò chuyện nhưng sau khi nghe cô ấy tâm sự về gia đình gặp trắc trở, về nỗi bất hạnh làm dâu nhà giàu, tôi lại muốn ôm lấy cô ấy vào lòng. Chúng tôi lao vào nhau không gì ngăn cản được. Và rồi, cô ấy có thai.
Tình cũ giấu tôi, không cho tôi biết, thậm chí còn kiên quyết không gặp mặt tôi. Mãi đến khi tôi gặp được thì cô ấy đã bụng bầu 8 tháng rồi. Nhà chồng đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì không tin đó là con cháu nhà họ. Tôi bèn thu vén thuê cho cô ấy một căn nhà tập thể cũ để sinh sống.
Ngày tình cũ sinh con, tôi túc trực bên cạnh, là con trai, thằng bé giống y hệt tôi. Dù biết mình mang tội lỗi, tôi vẫn thấy hạnh phúc trong lòng.
Có con riêng, tôi càng lơ đễnh chuyện gia đình, lấy cớ bận rộn công việc để về nhà muộn. Những đêm gần 12 giờ tôi mới về, nhìn mâm cơm nguội ngắt, biết chắc vợ lại bỏ bữa, tôi thấy có lỗi nhưng không biết phải làm sao.
Trung thu năm đó cũng là ngày con trai tôi tròn 1 tuổ.i. Tôi đã hẹn với tình cũ sẽ tổ chức tiệc lớn cho con trai. Cùng ngày đó, vợ tôi lại gọi điện mong tôi về sớm vì có chuyện quan trọng muốn nói. Lời vợ tôi rất tha thiết, khác hẳn mọi ngày nên tôi có chút lưỡng lự, thế nhưng vì lời hẹn với con trai, tôi đành khước từ, nói rằng bận lắm không thể về sớm được. Tôi cứ đinh ninh tầm 11 giờ gì đó từ nhà tình cũ về là vừa, có chuyện gì khi ấy vợ chồng nói với nhau cũng được.
Tôi khuỵu xuống khi nhìn thấy chúng, gào khóc gọi tên vợ đến ngất đi (ảnh minh họa)
Nào ngờ, đêm đó vui quá, cả tình cũ và con trai đều nằng nặc không cho tôi về. Tôi đành nhắn tin cho vợ nói quá chén với đồng nghiệp nên say quá không về được. Cô ấy chỉ đáp lại một chữ "Vâng". Tôi ôm cả tình nhân và con trai trong lòng, không biết rằng chữ "Vâng" đó là lời cuối cùng tôi được nghe từ vợ mình.
Cô ấy t.ự t.ử, ngay trong đêm. Tập hồ sơ để trên bàn, trong đó có phiếu siêu âm vợ tôi mang thai được 3 tháng. Tôi khuỵu xuống khi nhìn thấy chúng, gào khóc gọi tên vợ rồi đến ngất đi.
3 ngày sau, tình nhân đến tìm tôi, quỳ xuống xin tôi tha thứ. Tôi bàng hoàng khi nghe cô ấy kể rằng chính cô ấy đã đưa con tới gặp vợ tôi, mong vợ tôi để tôi đến với cô ấy.
- Em nói với chị ấy rằng, hãy để anh lựa chọn, hãy vì hạnh phúc của anh. Đêm Trung thu ấy, anh ở bên em... anh chọn em... có lẽ vì thế mà chị ấy... chị ấy... - Cô ấy không thể nói hết câu, cứ thế khóc nấc lên.
Tôi nghẹn đắng nơi cổ họng, chỉ bảo nhân tình đi về trước đi. Tôi không trách cô ấy. Tôi là người có tội lớn nhất. Chính sự bội bạc của tôi đã đẩy vợ đến bước đường cùng. Vợ tôi không phải người phụ nữ mạnh mẽ, bao lâu nay cô ấy quán xuyến mọi việc giỏi giang đến vậy cũng là vì tin tưởng vào tình yêu của tôi mà thôi.
Từ đó đến nay đã 4 năm, tôi vẫn chu cấp tiề.n cho con trai hàng tháng nhưng không thể đón mẹ con họ về nhà mình. Căn nhà chỉ một mình tôi sống hoang vắng đến lạ nhưng tôi không chịu được việc có người phụ nữ khác bước vào đây. Tội lỗi tôi mang, tôi phải trả giá...
Theo Một Thế Giới
Vừa bước ra nhà nghỉ với bồ đã thấy vợ đứng trước mặt Cả hai đang vui vẻ đi ra cửa nhà nghỉ thì bỗng nụ cười trên môi Sơn tắt ngấm vì đứng trước mặt anh là bà vợ của mình. Anh Sơn và chị Loan lấy nhau đến nay đã hơn 5 năm. Gia đình họ cũng như nhiều gia đình khác cũng có lúc vui vẻ, hạnh phúc có lúc lại va chạm...