Đàn bà vô sinh như mang án tử
Anh ôm em vào lòng, siết chặt rồi cũng khóc cùng em. Có lẽ, anh cũng quá sợ cái tương lai trước mắt, quá sợ việc em không thể có con…
Đang ngẩn ngơ nhìn cơn mưa rào mùa hạ, bỗng tiếng nhạc quen thuộc phát lên từ chiếc radio cũ:
You are my sunshine,
My only sunshine…
Những ký ức cứ ùa về, nhạt nhòa theo tiếng mưa…
Chúng mình đã ly hôn được 2 năm nhưng em vẫn chưa thể quên được những chuyện đã xảy, quá khứ đau đớn mà anh gieo vào lòng em. Anh mang đến cho em những giây phút mơ màng trong hạnh phúc để rồi phá tan nó như một giấc mơ đẹp không bao giờ quay trở lại.
Ngày ấy, khi gia đình anh đến nhà em dạm ngõ, tim em đ.ập rộn ràng vì những cảm xúc chưa từng trải qua. Mọi người, ai cũng vui mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ. Em xinh đẹp và giỏi giang, anh phong độ và thành công.Gia đình hai đứa đều có điều kiện để làm bước đệm cho hôn nhân của chúng mình. Mọi thứ ngưỡng tưởng chẳng có gì tốt đẹp hơn thế khi tình yêuđược thăng hoa bằng hôn nhân.
Chúng mình quấn lấy nhau như sam, tận hưởng sự ngọt ngào của tuần trăng mật. Anh nói, cả đời này sẽ chỉ yêu mình em, sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em và không để em phải khổ tâm chuyện gì. Em cứ ngây ngất trong tình yêu và những lời lẽ ong bướm ấy của anh. Nghĩ rằng anh sẽ là của em, mãi mãi thuộc về em.
Nhưng, mọi ước mơ về cuộc sống tươi đẹp ấy dần dần lụy tàn trong em khi bác sỹ đưa ra kết quả xét nghiệm: vô sinh! Mọi thứ trước mắt em bỗng mờ dần, em không nhìn thấy anh, cũng không nghe tiếng anh gọi thêm nữa…rồi em ngất đi, trong sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Video đang HOT
Tôi thừa thông minh để nhận ra chồng mình đang dần thay đổi (Ảnh minh họa)
Khi em tỉnh dậy, anh vẫn ở đó, nhưng trên khuôn mặt anh hằn lên sự hoang mang và lo lắng. Em không hiểu anh đang lo lắng vì điều gì, lo cho sức khỏecủa em hay lo sợ vì tờ giấy kết quả xét nghiệm kia? Em nhìn anh, mắt trào ứa lệ, trái tim em thắt lại chẳng thể nói lên lời. Anh ôm em vào lòng, siết chặt rồi cũng khóc cùng em. Có lẽ, anh cũng quá sợ cái tương lai trước mắt, quá sợ việc em không thể có con…
Nhưng rồi, anh cũng an ủi em, nói với em rằng chúng mình còn nhiều cách, rằng y học bây giờ tiên tiến, em không cần phải lo lắng nhiều. Và đặc biệt là anh sẽ ở bên em, không rời xa em. Những lời anh nói làm em thấy bớt đi phần nào sợ hãi và lo lắng, em tựa đầu vào anh, tự hứa sẽ cố gắng hết mình vì anh.
Thế nhưng, anh cũng chẳng thể vượt qua nổi những lời nói bóng gió cay nghiệt của mẹ anh. Chẳng thể vượt qua những ánh nhìn soi mói của người ngoài. Anh bắt đầu uống rượu nhiều hơn, về nhà muộn hơn. Anh cũng chẳng muốn cùng em cố gắng lê lết đến bệnh viện mỗi tuần, chẳng có động lực để đi bên cạnh em trong cuộc đời này.
Cuối cùng, để trả nghĩa cho em, anh mang về nhà một đ.ứa b.é đỏ hỏn mới sinh, nói rằng đây là con anh và hi vọng em chấp nhận nó. Em không hỏi mẹ đ.ứa t.rẻ là ai, em cũng không muốn biết bất kỳ thông tin nào về đ.ứa t.rẻ. Bởi thời gian qua, những gì anh đối xử với em, một cách hờ hững và lạnh nhạtđã khiến em hiểu mọi thứ. Em biết, anh đã chẳng thuộc về em như anh đã tưởng tượng.
Em sắp xếp quần áo, viết đơn ly hôn và rời đi. Điều em muốn làm nhất lúc đó, chỉ là rời xa anh, rời xa căn nhà nghiệt ngã đó, xa những ánh mắt hình viên đạn, xa những lời nói cay độc và khắc nghiệt. Xa đ.ứa t.rẻ đáng thương và tội nghiệp kia bỗng nhiên bị em hận thù. Em chẳng thể nhìn vào đôi mắt ngây thơ ấy mà đổ tội cho nó đã làm em phải khóc, phải đau. Cũng chẳng thể nhìn anh yêu chiều nó, ôm hôn nó, cưng nựng nó.
Em đi…
Hôm nay, em vẫn không thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Không cảm thấy có lỗi với anh hay gia đình nhà anh. Tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ bắt đầu bởi một tờ giấy xét nghiệm. Chẳng có lý gì em phải chịu đựng mãi trong đau khổ chỉ vì một tờ giấy. Em đã mang theo nỗi đau mà gia đình anh khắc ghi lên tâm trí em, mang theo tình yêu dành cho anh bấy lâu. Đến tận bây giờ nó vẫn còn đây, phảng phất trong căn nhà em sống và còn mãnh liệt trong trái tim này.
Em không thể sống để chôn vùi mình trong nỗi đau mà anh giành cho em. Với em tờ giấy xét nghiệm đó là một án t.ử h.ình với em rồi. Em cần gì sự phản bội của anh, cần gì sự dè bỉu dèm pha của gia đình anh để c.hết thêm lần thứ 2 nữa.
Theo Afamily
Nỗi đau chồng cặp bồ ám ảnh vào cả giấc mơ
Đã 3 tháng trôi qua, những hình ảnh đó vẫn đang ám ảnh trong đầu em. Chúng dày vò em cả giấc mơ, khi đi làm hay chỉ là ngồi nhặt rau, chơi với con.
Khi đang mang bầu đứa thứ hai, em phát hiện chồng em ngoại tình với một em sinh viên kém 12 t.uổi. Vì suy nghĩ và căng thẳng quá mà con mới 7 tuần t.uổi, em đã bị sẩy thai. Cùng lúc mang hai nỗi đau, em suy sụp hoàn toàn.
Từ một người phụ nữ năng động trong công việc, tháo vát việc nhà, em dần buông xuôi với cuộc sống. Đến tận bây giờ, khi sự thật chồng phản bội đã xảy ra 3 tháng nhưng nỗi đau trong em vẫn chưa thể vơi đi.
Em đã có một b.é t.rai 8 t.uổi, cuộc sống gia đình hạnh phúc. Bên ngoài ai nhìn vào cũng bảo nhà tôi đúng mẫu mơ ước của mọi người bởi kinh tế, công việc hai vợ chồng đều ổn định. Nhưng sự việc xảy ra khiến em không thể kiểm soát được.
Đó là một hôm em cầm điện thoại chồng và vừa lúc bắt được tin nhắn của con bé kia. Nó nhắn tin xin chồng em 2 triệu để đóng t.iền phòng trọ. Linh tính mách bảo có chuyện không hay, em lấy số nó và lần ra sự thật đau đớn này. Chồng em đã qua lại với đứa sinh viên đó gần 6 tháng. Bọn họ đã ăn ngủ với nhau ngay tại căn phòng trọ đó. Cứ hôm nào đi nhậu tiếp khách là chồng em đến đón nó đi cùng. Nhậu xong, hát hò xong dẫn nhau về đó quan hệ.
3 tháng nay, kể từ khi phát hiện chồng ngoại tình, cứ nhắm mắt là em mường tượng ra cảnh bọn họ âu yếm nhau. Ảnh minh họa.
3 tháng nay, em không ngủ nỗi, ngày cũng như đêm, cứ nhắm mắt là mường tượng cảnh bọn họ, chồng em và cái đứa sinh viên kia ăn nằm với nhau.
Mới đầu phát hiện ra, em cay nghiệt, hận thù ghê gớm. Nhưng cứ mỗi khi em tra hỏi thì anh ấy xù lông xù cánh ra gạt phắt đi chối bỏ dù sự thật đã mười mươi như thế. Em chỉ cần một buổi nói chuyện thẳng thắn giữa hai vợ chồng thôi thì mọi chuyện có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhiều lúc em kìm nén, nín nhịn, không nói năng gì vì nghĩ sẽ có lúc anh ấy suy nghĩ lại và quay về nhưng càng nhịn càng ấm ức. Tại sao em cứ phải đau khổ, dằn vặt trong nỗi đau này mà bọn họ cứ nhởn nhơ ra như thế. Rồi nỗi đau, căm phẫn, hận thù cứ chất đầy nhưng lại bị kìm nén trong lòng khiến em nhiều lúc như bị hoang tưởng, stress kinh khủng.
Rồi một lần em phát hiện ra, mình không kìm nén nữa mà buông xả ra hết, kể cả c.hửi bới thét gào một mình thì... lòng em vơi đi một chút...
Giờ sau 3 tháng, cứ lúc nào nỗi hận thù, căm phẫn bốc lên em lại buông xả cho dù chồng em đang ở nhà. Lạ lùng là từ đó, chồng em bắt đầu biết sợ, biết nghĩ. Lúc này, cứ nghĩ đến ly dị, mường tượng đến cảnh em được tự do, thoát khỏi cuộc sống địa ngục hiện tại và ngày ngày đi làm, tối về hạnh phúc chăm con em lại sung sướng mong sớm đến ngày được giải thoát. Cứ nghĩ đến viễn cảnh ly hôn là tâm hồn em nhẹ hẳn đi, như đất được tưới nước sau bao ngày khô cạn vậy.
Nhưng, cái cảnh chiều hôm qua đi làm về chứng kiến làm em không thể nào... Chồng em hôm qua đột nhiên đi làm về sớm đón con. Nhìn hai bố con vui đùa với nhau, bố dạy con đ.ánh guitar, em lại nhớ đến ngày xưa khi còn yêu nhau, anh cũng thường đàn hát như thế cho em nghe. Tình cảm cũ lại trỗi dậy. Em không thể dâng chồng cho một đứa con gái kém em chục t.uổi, không thể để nó giành mất cha của con em được.
Em phải làm sao để giành lại người đàn ông của cuộc đời mình? Xin hãy tư vấn giúp em.
Theon Minh Hảo/Nguoiduaduatin
"Chiến tranh lạnh" vì khoản đóng góp mua nhà Tôi đang định cãi thì anh chen ngang: "Với lại nếu anh mà không lấy em thì chẳng ai lấy em đâu, người đã xấu xí lại còn chẳng biết làm gì. Chỉ được cái mua sắm thì không ai bằng" Sau 4 năm sinh viên yêu nhau tha thiết, ra trường tôi và anh cùng ở lại thành phố làm việc. Để...