Đàn bà bị mất trinh thì… nhục lắm!
Thế rồi một ngày anh nói chia tay với tôi mặc tôi ra sức níu kéo, khóc lóc để mong anh nghĩ lại.
Trước khi lấy người chồng hiện tại, tôi đã trải qua rất nhiều mối tình. Mặc cho lời mẹ dặn trước ngày bước chân lên thành phố nhập học: “ Học hành chăm chỉ, chớ có đua đòi bạn bè con ạ. Còn nữa, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải cố mà giữ mình. Đàn bà mất trinh thì nhục lắm!”
Tôi lắng nghe từng lời mẹ dạy, tự nhủ với mình rằng sẽ cố gắng giữ gìn để sau này có thể ngẩng cao đầu lấy chồng, trao cho người chồng của mình thứ quý giá nhất trong đêm tân hôn.
Nhưng tôi chỉ giữ lời hứa của mình đến năm thứ ba Đại học. Cuộc sống sinh viên xa nhà khó khăn, vất vả, đặc biệt là sự thiếu thốn sự quan tâm, tình cảm gia đình. Tôi có người yêu và bắt đầu ít về nhà hơn những ngày cuối tháng, trừ khi hết tiề.n.
Nỗi đau không biết kể cho ai…
Tình yêu đầu đời của tôi là người cùng quê, cách nhà tôi chừng 4km. Anh hơn tôi hai tuổ.i, là sinh viên sắp ra trường. Yêu nhau, chúng tôi vẽ ra đủ viễn cảnh nào là anh ra trường sẽ kiếm việc làm thành phố. Anh sẽ thêm giúp tôi chi trả tiề.n sinh hoạt phí đắt đỏ ở thành phố này. Nào là chờ ngày ra trường anh sẽ cưới tôi. Toàn những lời lẽ ngọt ngào tô điểm giấc mơ hồng. Và rồi trong men say hạnh phục ấy chúng tôi đã vượt quá giới hạn của tình yêu, đi đến tìn.h dụ.c. Tôi yêu anh, tin tưởng đằng nào anh cũng sẽ là chồng của tôi nên không cần phải “giữ” nữa.
Tưởng chúng tôi có nhau thì hạnh phúc sẽ trọn vẹn. Nhưng, lại một lần nữa chữ nhưng ấy xuất hiện phá hỏng giấc mơ hồng của chúng tôi. Anh ra trường, cuộc sống của một cử nhân khác xa với cuộc sống của chàng sinh viên. Nhận thức của anh cũng thay đổi, kể cả tình yêu. Anh bắt đầu chán nản, thấy tôi vô vị, nhạt nhoẽ không xinh đẹp, đáng yêu như những cô nàng váy ngắn, áo xuyên thấu nơi anh làm việc. Thế rồi một ngày anh nói chia tay với tôi mặc tôi ra sức níu kéo, khóc lóc để mong anh nghĩ lại.
Chia tay anh, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm. Tôi nghĩ mình sẽ không thể sống nếu thiếu anh bởi tôi đã quen sự xuất hiện, chăm sóc của anh bên tôi hàng ngày. Quan trọng hơn cả là tôi đã trao “cái ngàn vàng” ấy cho anh. Vậy thì làm sao tôi có thể hạnh phúc khi lấy người khác làm chồng?
Tôi bắt đầu đọc những dòng tâm sự đẫm nước mắt của những cô nàng mất trinh, những bi kịch gia đình mà họ đang phải gánh chịu. Ở đó, họ phải chịu nỗi đau tinh thần khi người chồng mang chuyện trinh tiết ra để hàn.h h.ạ mỗi ngày, rồi chuyện những ông chồng lấy cớ vợ mất trinh để công khai ngoạ.i tìn.h… trở thành nỗi ám ảnh với tôi. Tôi lo sợ một ngày kia mình cũng như họ. Đúng là khi yêu, người phụ nữ được chiều chuộng bao nhiêu thì khi bị “đá”, họ cũng cay đắng bấy nhiêu. Tôi nghĩ đến lối thoát t.ự t.ử để giải thoát nhưng lại bế tắc bởi chế.t có giúp tôi lấy lại “cái ngàn vàng” kia đâu? Hơn nữa, cuộc sống còn dài, tôi còn gia đình đang mong chờ mình phía trước. Cuối cùng tôi im lặng, coi tình yêu đầu đó thành bí mật chôn kín trong lòng tiếp tục vươn lên để sống.
Video đang HOT
Tôi lao vào việc học tập để quên, trong tôi dần hình thành một ý nghĩ mình sẽ không lấy chồng để khỏi phải chịu khổ.Chia tay anh, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm. Tôi nghĩ mình sẽ không thể sống nếu thiếu anh bởi tôi đã quen sự xuất hiện, chăm sóc của anh bên tôi hàng ngày. Quan trọng, tôi đã trao “cái ngàn vàng” ấy cho anh. Ảnh minh hoạ
Thế nhưng cái thứ tình yêu mà tôi chôn giấu ấy lại như nhen nhóm dậy khi tôi gặp một anh chàng cùng cơ quan chỗ tôi làm. Chúng tôi cùng quan điểm, hợp nhau trong cả ý nghĩ. Tôi lại nghĩ mình sẽ giấu kín bí mật kia, biết đâu tôi sẽ hạnh phúc cùng anh. Tôi lại hi vọng…
Lần quan hệ thứ 2 của tôi, lần đâu tiên với anh, tôi nghĩ thế. Anh bàng hoàng khi nhìn xuống tấm ga giường trắng tinh không một giọt má.u hồng nào vương vãi trên đó, anh cáu giận, mắng chử.i tôi là “Đồ con đĩ, đồ lăng loàn!”. Sau đó anh lặng lẽ chuyển khỏi công ty không một lời từ biệt. Mối tình thứ hai của tôi như thế đấy! Thêm một lần nữa tôi tự mang dao đâ.m thêm một nhát vào trái tim mình.
Tôi khóc rồi lại tự an ủi mình, phải mạnh mẽ mà sống. Có chị bạn từng khuyên tôi đi vá màng trinh nhưng rồi tôi cũng sợ nhỡ có vấn đề gì nữa chắc tôi khó sống nổi nên cứ ngần ngừ mãi.
30 tuổ.i đầu, tôi mới gặp người chồng của tôi hiện tại. Tôi và anh quen nhau trong tiệc cưới của một người bạn. Bản thân tôi cũng cảm mến anh nhưng tôi sợ… nỗi sợ bi kịch của sự mất trinh lại nhen nhóm trong tôi. Tôi không dám tiến đến với anh mặc cho anh luôm tìm mọi cách “tấ.n côn.g” tôi. Tôi tạo cho mình một khuôn mặt lạnh lùng mỗi lần tiếp xúc với anh. Thế nhưng, tôi càng cố tạo ra như thế, anh càng tỏ ra không hiểu, luôn tìm đến với tôi.
Sau trận ốm gần như liệt giường, và có lẽ cảm động trước tấm chân tình của anh nên tôi quyết định chia sẻ tất cả. Tôi nói tôi đã mất trinh, hi vọng anh đi tìm hạnh phúc mới. Nói xong tôi oà khóc!
Lúc ấy, anh ôm chầm lấy tôi bảo rằng: “Mất trinh có là vấn đề gì đâu, chỉ cần em tin tưởng anh, cùng anh xây dựng hạnh phúc đến cuối đời thì anh chấp nhận hết. Chúng ta sống vì hiện tại và tương lai sao cứ phải lấy chuyện quá khứ ra hàn.h h.ạ nhau? Anh yêu em và tin em sẽ là người vợ tốt của anh…”
Tôi vỡ oà sung sướng khi nghe anh nói những điều đó. Thú thật, rất ít đàn ông Việt có thể suy nghĩ được như anh.
Chúng tôi lấy nhau đã 10 năm, có hai đứa con một trai, một gái. Chồng tôi chưa bao giờ mang chuyện quá khứ của tôi ra để nói hay trách móc. Lúc nào anh cũng là một người chồng chu đáo, một người cha có trách nhiệm trong gia đình tôi. Phải nói là sau 2 lần vấp ngã, có lẽ ông trời thương tôi nên đã mang đến cho tôi một người chồng tốt như vậy!
Viết những dòng tâm sự này, các bạn đừng hiểu lầm tôi đang cổ suý cho chuyện lên giường trước hôn nhân hay cố ý khoe mẽ bản thân mình mà tôi chỉ muốn nói với những bạn gái đã đán.h mất trinh tiết do một phút sai lầm với những kẻ không xứng đáng rằng: Cuộc đời này còn rất dài, quan trọng là các bạn hãy tìm hiểu thật kĩ, rồi các bạn sẽ tìm được người chồng xứng đáng. Mất trinh hay còn trinh đâu có quyết định nhiều đến chuyện hạnh phúc gia đình phải không các bạn?
Theo Khám Phá
Vợ có võ...
Chẳng ai nghĩ có ngày tôi lại chấp nhận cảnh một người vợ 'thượng cẳng chân, hạ cảnh tay' với mình lại còn hay võ... mồm với thiên hạ.
Mỗi lần vợ chỉ cần động chân động tay là tôi đã co rúm, sợ hãi. Chẳng phải tôi sợ vợ mà tôi sợ cái nắm đấ.m của vợ, nó giáng đến đâu thì đau đến đó. Đôi khi chỉ là nắm đấ.m đùa vui nhưng cũng làm tôi đau điếng.
Ngày yêu vợ, tôi thích sự cá tính của vợ. Tôi là trợ thủ đắc lực của vợ vì mỗi lần vợ đi tập võ, tôi đều chở vợ đi. Vợ rủ tôi vào học, học được năm bữa nửa tháng tôi tự xin rút lui. Tính ra, sự kiên trì của tôi chẳng bằng đàn bà. Tôi chịu thua vợ, thua người con gái cứng rắn, giỏi giang lại còn vô tư như chim sáo. Tôi phục cái sự chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao của vợ. Vợ không quản mưa nắng, ngày nào cũng đi tập võ, tập tới mức được đai đen...
Con gái mà được đai đen không phải là chuyện dễ nhé. Khi đã đạt đến độ đó, vợ giơ nắm đấ.m lên thì khối người chế.t. Ngày đó, chúng bạn bảo tôi là, &'người yêu mày được cái là có khuôn mặt xinh chứ còn chân tay thì thô lắm. Về nhà nó mà đán.h cho thì đừng có mà khóc với bọn tao'. Tôi cười sằng sặc, vênh mặt lên với chúng nó. Đời tôi là đàn ông sao lại để đàn bà đán.h, chúng bạn đã đán.h giá tôi quá thấp rồi. Đàn bà có võ thì bằng gì được đàn ông không võ, võ của đàn bà với tôi, bét...
Thế rồi tôi cưới vợ. Đám cưới tổ chức sang trọng ở khách sạn lớn. Chúng tôi cảm thấy yêu nhau, tin tưởng nhau, hạnh phúc vì hôn nhân xuất phát từ tình yêu. Nói chung, với vợ, tôi không phàn nàn gì cả. Vợ tôi là người nương thiện, biết đối nhân xử thế, như vậy là quá đủ, ở đời đâu thể cầu toàn...
Mỗi lần tôi nói với vợ câu khó chịu là vợ lại giơ nắm đấ.m lên. Tôi thách vợ &'đấ.m đi, sợ gì', thế là vợ hùng hổ đi vào, thụi mạnh vào tôi một cái, tôi đau điếng, chảy cả nước mắt. (ảnh minh họa)
Cuộc sống vợ chồng hòa thuận, chỉ là thi thoảng có những xích mích nhỏ. Cái đó thì gia đình nào chẳng có, đâu chỉ riêng nhà tôi. Nhiều lần như thế, tôi rất hay căng giọng nói vợ, tôi bực vì vợ hay nói nhiều, một vấn đề mà cứ nói đi nói lại khiến tôi chán ghét. Nói vợ thì vợ cãi lại xơi xơi, dường như vợ không chịu thua ai bao giờ...
Tôi cứ tưởng mình có tính gia trưởng bảo thủ nhưng xem ra vợ mình còn bảo thủ hơn nhiều. Thôi thì cuộc sống vợ chồng, mỗi người nhịn một tí cho xong chứ cứ chấp nhau mãi thì không biết đến bao giờ mới ôn hòa được. Cái chuyện vỗ ngực tự khen mình là đàn ông cứng rắn không sợ ai, có lẽ tôi sắp rút lại rồi.
Mỗi lần tôi nói với vợ câu khó chịu là vợ lại giơ nắm đấ.m lên. Tôi thách vợ &'đấ.m đi, sợ gì', thế là vợ hùng hổ đi vào, thụi mạnh vào tôi một cái, tôi đau điếng, chảy cả nước mắt. Cái kiểu đấ.m của vợ ghê lắm, vợ có kĩ thuật, thụ kiểu chuyên nghiệp làm tôi hoảng luôn. Tôi hốt quá đành phải &'thôi anh xin em, đừng đấ.m nữa, anh đau lắm!'.
Hôm trước chỉ vì trêu vợ cái câu gì đấy, vợ không hài lòng, tôi thách vợ, thế là vợ giơ chân lên đạp mạnh vào tôi, làm tôi điếng người. Đạp đúng ống đồng, sưng cả chân. Mà vợ đâu cần dùng nhiều sức, chỉ cần tận dụng chút kĩ thuật, sức lực là có thể khiến đối phương chế.t lịm rồi. Tôi sợ nhất người khác vỗ mạnh vào lưng mình, chỗ ấy của tôi nhạy cảm hay sao ấy, nên chỉ cần ai vỗ mạnh vào cái là tôi cảm thấy rát như xé, tê cứng sống lưng và thấy khó chịu lắm. Vợ toàn bảo tôi là &'đàn ông mà như đàn bà, động cái là đau' nhưng vợ nào hiểu cái nắm đấ.m quái đản của vợ, giáng vào đâu là chế.t chỗ ấy...
Tôi bắt đầu thấy sợ cô vợ thượng cẳng chân hạ cảnh tay này. Mỗi lần có bạn tới nhà chơi, vợ vừa võ mồm vừa võ tay chân. Hễ tôi nói cái gì mà vợ không hài lòng là vợ lại câu: "Anh thích ăn đấ.m không?". Lúc ấy tôi chỉ biết cười trừ cho xong chứ tôi mà cố chấp khéo mà bị ăn đấ.m thật, nếu thế thì đau phải biết, kêu lên thì mất mặt với bạn bè.
Được cái vợ lại giỏi cả võ mồm. Ai đến nhà thì vợ cũng sơn sớn, ngọt lắm. Mẹ tôi, mẹ vợ đến chơi, vợ cũng ngon ngọt vô cùng, chẳng ai biết, thi thoảng vợ lại cho tôi vài vố đau điếng. (ảnh minh họa)
Bình thường đi đâu vợ cũng ăn mặc h.ở han.g, sexy, rất chi là gợi cảm, ai có ngờ vợ lại có võ... Mà có võ thật đấy, tôi nói thì mọi người không tin. Chỉ có mấy anh bạn chơi thân với tôi là biết nên hay bôi bác tôi. Có vài lần, nói không điêu chứ vì vợ chồng xích mích, cãi nhau, đán.h đùa rồi thành đán.h thật nhưng kết quả là tôi chịu trận. Tôi bị vợ cho vài đòn rồi sưng cả mặt lên, hôm sau đi làm im thin thít, chỉ dám nói là ngã xe. Nói vợ đán.h thì có mà nhục à.
Thật ra, tôi chẳng phải là gã sợ vợ, cũng không thích mấy gã sợ vợ nhưng mà tôi sợ nắm đấ.m của vợ. Vợ đai đen còn tôi chẳng thứ hạng gì, nếu mà đấu ra thì tôi có thể thắng được vợ vì tôi là đàn ông, tôi khỏe. Nhưng nếu tôi dùng sức mình thì tôi lại thành gã chồng vũ phu.
Được cái vợ lại giỏi cả võ mồm. Ai đến nhà thì vợ cũng sơn sớn, ngọt lắm. Mẹ tôi, mẹ vợ đến chơi, vợ cũng ngon ngọt vô cùng, chẳng ai biết, thi thoảng vợ lại cho tôi vài vố đau điếng. Bạn bè tới thì vợ chỉ đùa đấy, nhưng mà cái nắm đấ.m dọa nạt của vợ là lời cảnh báo cho tôi, &'đừng có mà bép xép, không thì chế.t với vợ...'. Cái giọng điệu và cách ăn nói của vợ gọi là võ mồm ấy thì chẳng ai có thể tin, một người chồng như tôi lại bị vợ đán.h, ngay mẹ đẻ của tôi cũng không tin nữa là... Thế nên, trong mắt mọi người thân của tôi, vợ là người nhân phẩm tuyệt vời, chiều chồng hết mực, dịu dàng hết cỡ và cái sự có võ thì không ai biết nhé...
Đúng là lấy vợ có võ thì quá là mệt rồi nhưng lấy rồi nên đành chấp nhận thôi. Ngày trước tưởng lấy được cô vợ cá tính, bây giờ hóa ra thế này!
Theo VNE
Có chồng nhưng tôi luôn nghĩ đến sếp nữ Mỗi sáng thức dậy cho đến khi đi ngủ, hình ảnh sếp cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi buồn và mệt mỏi nhưng tôi phải cố gắng để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Ảnh minh họa Tôi lập gia đình được hơn 10 năm và có hai con. Chồng quen tôi được 2 năm thì cưới nhau. Mặc dù khi mới về...