Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Video đang HOT
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chế.t từ lâu rồi.
Theo VNE
Con là con của ai?
Ngày ba mẹ ra tòa, con 16 tuổ.i, đã hiểu được phần nào hai chữ l.y hô.n. Con những tưởng đó là ngày buồn nhất đời mình, nhưng hóa ra là không phải.
Tòa xử ba nuôi con, mẹ nuôi em Minh. Chỉ cần nghĩ tới cảnh dôn quần áo, xách vali ra khỏi ngôi nhà mình đã sinh ra và lớn lên là nước mắt con tuôn tràn. Con trốn vào phòng, đóng cửa ngồi lỳ suốt ngày. Chiều tối mẹ gọi con xuống, cứ tưởng mẹ bảo con chuyện ra đi, nhưng thấy mâm cơm ngon, thấy em Minh vẫn líu lo, con yên tâm trở lại. Quả nhiên, con vẫn được sống cùng mẹ và em. Chỉ có ba ra đi. Mẹ nói, ba chưa có chỗ ở ổn định nên mẹ sẽ vẫn được lo cho con, con cứ sống với mẹ và em. Con mừng lắm, nghĩ vậy là mình không mất ai và cũng không ai bỏ rơi mình.
Một lần, con nghe mẹ và ba cãi nhau qua điện thoại. Mẹ bảo, cơ quan tổ chức đi du lịch, mẹ chỉ đóng tiề.n cho em Minh, phần con ba phải đóng. Hình như ba bảo, ba không có nhu cầu cho con đi chơi, mẹ muốn thì tự đóng... Ba mẹ tranh cãi cọ cả giờ đồng hồ. Sau đó, con tự nói với mẹ là con không muốn đi chơi, con còn nhiều bài vở phải làm. Chủ nhật đó, mẹ và em hồ hởi lên đường cùng nhau, đâu biết nhìn theo hai người lên taxi mà nước mắt con đầm đìa.
Lời xầm xì của họ hàng xa gần rồi cũng lọt vào tai con, họ nói mẹ là người đàn bà thủ đoạn, tính toán. Mẹ giữ con chỉ để tiếp tục bòn rút tiề.n của ba. Con không tin vào điều đó nhưng những gì diễn ra suốt năm sáu năm nay khiến lòng con đắng ngắt. Tất cả những gì cần chi tiêu cho con, mẹ đều gọi ba, đòi một cách quyết liệt. Thỉnh thoảng, mẹ còn bảo con tự gọi cho ba xin tiề.n này, tiề.n kia; bao giờ cũng phải xin nhiều hơn mức cần thiết một chút.
Con không muốn gọi thì mẹ giận dữ kể lể là mẹ không đủ sức lo cho cả hai đứa, trong khi ba ung dung bao gái, cái nhà cũng không ráng mà mua, mượn cớ không nhà để không đón con về. Con bệnh, tiề.n thuốc mẹ cũng gọi ba mang tiề.n qua. Ba nói mẹ ứng trước, ba đang bận, mẹ cương quyết nếu ba không mang qua, mẹ sẽ không mua. Ba đã bực tức hét rất to qua điện thoại: Nó có phải con cô không mà cô tính toán quá vậy? Câu hỏi ấy của ba đóng vào lòng con một vết thương đau nhói.
Giờ con đã 22 tuổ.i. Con nghe họ hàng thì thào rằng con là đứa tự kỷ, vì suốt ngày con chui rúc trong phòng, lang thang trên mạng. Con nghe mẹ kể với bạn bè con là đứa sống khép kín, không thích đi đâu, làm gì với mẹ với em. Đôi lúc con cũng tự hỏi mình có phải đã bị tự kỷ không? Con chỉ biết mình đã quá sợ những phân chia tính toán rạch ròi giữa mẹ và ba. Con luôn phải giấu mình đi, kềm chế mọi cảm xúc. Nhiều lần con vào facebook của ba và mẹ. Trang của ba chỉ toàn hình ăn nhậu, đi chơi xa với người này, người khác. Trang của mẹ chỉ thấy hình mẹ và em. Con không tìm thấy mình ở đâu trong cuộc sống của hai người.
Trong đầu con cứ vang vang câu hỏi: Con là con của ai ?
Theo VNE
Mắc nợ với vợ Về làm dâu, theo yêu cầu của má, em bỏ nghề giáo yêu thích, ở nhà phụ trông coi cửa hàng điện máy. Thấy em giỏi việc kinh doanh, má giao cửa hàng cho vợ chồng mình quản lý. Cưới nhau không bao lâu, anh bắt đầu la cà quán xá. Lúc đầu thì tập tành chơi bida, sau dính vào đá gà,...