Cưới chị gái, mẹ chồng cũng không cho tôi về
Tôi thật sự không hiểu nổi mẹ chồng tôi là người có suy nghĩ không nữa. Tôi yêu anh được một thời gian thì tính chuyện cưới xin. Ban đầu, khi chúng tôi chưa là vợ chồng, tôi có về qua nhà anh mấy lần.
Mọi thứ không có gì. Dù mẹ anh không thân tình cho lắm nhưng cũng chẳng có thái độ gì quá đáng .Tôi cũng thấy bớt lo trong lòng, nhưng chẳng ai ngờ, mọi chuyện lại rất nghiêm trọng sau ngày cưới.
Tôi lấy chồng được gần hai năm, đã có một con trai gần 1 t.uổi và phải sống với bố mẹ chồng vì chồng tôi là con một. Từ nhà tôi đến nhà chồng khá xa, khoảng 300 km gì đấy. Cuộc sống có thể nói khá thoải mái về vật chất, thỉnh thoảng có bất đồng nhưng không lớn và giải quyết được ngay. Chỉ có một điều làm tôi phiền muộn là mẹ chồng không muốn cho chúng tôi và cháu về quê ngoại.
Hồi tôi mới cưới, mẹ chồng cũng không nhắc nhở gì chuyện cho tôi và chồng về nhà vợ lại mặt, cưới hỏi xong xuôi là chúng tôi mất tăm luôn. Mãi sau, tôi nhờ chồng tôi tác động mãi bà mới miễn cưỡng cho về sau ngày cưới hơn 2 tháng. Trước khi đi, bà dăn dò vẻ không thoải mái “tao cho đi 3 ngày thôi đấy”. Lần đấy, tôi cũng hơi mệt nên về 5 ngày, khi trở ra bà cũng không thèm hỏi han gì nhà cửa ở quê như thế nào, ông bà có khỏe không mà cứ im im như là đang giận.
Lần đấy, tôi cũng hơi mệt nên về 5 ngày, khi trở ra bà cũng không thèm hỏi han gì nhà cửa ở quê như thế nào, ông bà có khỏe không mà cứ im im như là đang giận. (ảnh minh họa)
Tôi cũng không quan tâm nhưng thật tình tôi hơi buồn. Từ đấy, tôi không được về lần nào nữa, cho đến khi con trai tôi được 6 tháng thì bà nội tôi trở bệnh ốm nặng, sợ không qua khỏi, tôi xin về thì bà thẳng thừng “con đang nhỏ, không về được, các cụ già các cụ c.hết đó là quy luật rồi. Ở trong nhà phải có sự thống nhất, còn bọn mày ở riêng muốn đi đâu thì đi. Còn đứa nào muốn về cứ về (ám chỉ tôi), tao mua sữa ngoài cho cháu ăn”.
Lần đấy tôi không cãi nhưng rất bức xúc nên sáng hôm sau khi bà đi làm, vợ chồng tôi dắt díu vay mượn t.iền đưa cháu về quê. Phải nói thêm là vợ chồng tôi đang phụ thuộc kinh tế vào bà. Đi nửa đường, chồng tôi nhắn tin báo cho bà thì bà gọi về nhiếc móc mẹ tôi không biết dạy con, rồi làm ầm ĩ lên. Sau lần đấy ra, tôi xuống nước xin lỗi bà nên mọi chuyện dần cũng ổn, nhưng lần đấy bà dọa “mày mà còn thế một lần nữa tao đuổi ra khỏi nhà”.
Video đang HOT
Lần này chị gái tôi dự định cuối năm nay sẽ về nhà chồng, cuối tuần tổ chức ăn hỏi nhưng tôi không dám về vì sợ bà không cho phép, chỉ dám bảo chồng nói khéo để về cho có mặt không mọi người lại mong. Tối hôm đó, lúc ăn cơm vợ chồng tôi thử hỏi xem liệu có về được không thì bà gạt đi “về thế nào mà về, ăn hỏi không cần về, chờ tới đám cưới hẵng về. À mà cuối năm cưới thì lạnh lắm, tao không cho về đâu, có về thì thằng N về đại diện thôi”.
Trời ơi, nhà tôi có hai chị em gái, chị tôi lấy chồng mà còn không cho tôi về thì làm sao mà tôi chịu được. Rồi họ hàng nhà tôi sẽ nghĩ như thế nào? Tại sao bà lại có thể suy nghĩ như thế? Tôi đi lấy chồng chứ có phải đi tù đâu mà mỗi lần về quê là một lần thái độ như thế này? Tôi phải làm sao đây?
Giờ, bố mẹ tôi gọi điện liên tục giục tôi về, vì chị gái tôi mà không có tôi thì buồn lắm. Tôi thật tình không biết làm sao. (ảnh minh họa)
Lần này tôi không thể không về mà nếu tôi tự ý về chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. Tôi rối bời quá. Thật sự tôi không biết nên làm sao cho phải. Tôi và chồng tôi cũng đã bàn bạc lên kế hoạch ra ở riêng rồi. Nhưng tôi thật sự không đành để bà ở một mình khi bố chồng tôi cũng mất rồi. Tôi làm sao cho phải trong lúc này?
Nhiều khi tôi nghĩ, hay là tại bà ở một mình cô đơn, nên sợ con cái về hết lại chạnh lòng. Bà khăng khăng giữ chúng tôi lại vì muốn nhà cửa sum họp, vui vẻ. Tôi không biết nên làm thế nào. Từ cha sinh mẹ đẻ, tôi mới nghe được câu chuyện về mẹ chồng thế này mà không ngờ, đó lại là mẹ chồng của tôi.
Giờ, bố mẹ tôi gọi điện liên tục giục tôi về, vì chị gái tôi mà không có tôi thì buồn lắm. Tôi thật tình không biết làm sao. Xin hãy cho tôi lời khuyên. Nếu như tôi bỏ về, chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Theo VNE
Sợ ‘xanh mắt’ vì 2-9 phải gặp mẹ chồng
Ngày nào cũng đếm, đếm và đếm... Đếm vì sợ cái ngày nghỉ lễ dài dài, những 3 ngày lận và phải về nhà chồng, phải gặp mẹ chồng.
Tôi vốn ám ảnh chuyện về quê chồng, chỉ về một ngày cũng đã xanh mặt chứ đừng nói là về tới 3 ngày. Tôi lo lắng nên mất ăn mất ngủ mấy ngày nay khi chồng thông báo tin, mẹ gọi điện lên bảo hai đứa đưa cháu về chơi.
Cứ mỗi lần nghe thấy hai tiếng mẹ chồng là tôi lại khiếp đảm. Chẳng phải tôi là cô con dâu không có hiếu nhưng bạn phải gặp mẹ chồng tôi thì bạn mới biết. Những điều tôi lo lắng, sợ hãi quả không thừa thãi chút nào.
Ngày mới còn yêu nhau, khi đưa tôi về ra mắt, mẹ anh đã phản đối kịch liệt. Mẹ nói, nếu anh lấy tôi thì anh phải lựa chọn, một là mẹ, hai là tôi. Anh cầu xin thế nào mẹ cũng không buông tha. Ngay cả khi biết tôi có bầu, mẹ cũng không chấp nhận chỉ vì cái tính cuồng tín của mẹ. Mẹ nói, đi xem khắp nơi, các thầy đều phán hai đứa không hợp t.uổi, làm ăn không nên cơm nên cháo gì. Mẹ nghĩ cho con trai mẹ nhưng không nghĩ tới đứa cháu nội trong bụng, mẹ kiên quyết ngăn cấm.
Tôi buồn và khóc suốt thời gian ấy. Các bạn biết không, bây giờ con tôi đã 2 t.uổi rồi mà mẹ cháu vẫn chưa được mặc váy cưới. Vì lần đó, chúng tôi vì có con nên trốn đi lập nghiệp trên thành phố. Và cũng từ đó, anh không về nhà.
Cứ mỗi lần nghe thấy hai tiếng mẹ chồng là tôi lại khiếp đảm. Chẳng phải tôi là cô con dâu không có hiếu nhưng bạn phải gặp mẹ chồng tôi thì bạn mới biết. (ảnh minh họa)
Sau này, mẹ anh vì thấy thương nhớ con nên đã chủ động &'b.ắn tin' để anh về thăm mẹ. Và vì nghĩ cho gia đình nên anh cũng về, nhưng tôi thì không. Mãi sau, anh nài nỉ, bảo tôi đưa con về thì tôi mới về. Nhưng lần đó với tôi vẫn là ác mộng kinh hoàng vì mẹ không nói với tôi một lời. Mẹ vẫn cho rằng, mọi chuyện là do tôi gây ra.
Mẹ nghĩ tôi cướp mất con trai mẹ, làm cho tình cảm mẹ con anh sứt mẻ. Tôi nào có, tôi có con rồi, được anh yêu, chẳng lẽ tôi không cố gắng để con tôi có bố và được sống bên cạnh người tôi yêu sao? Vả lại, giờ đây, bà có cháu còn tôi vẫn chưa được một lần làm vợ cho đàng hoàng. Tôi có chồng, có nhà chồng như thế đấy! Tôi chẳng phải người chịu nhiều tủi hổ và thiệt thòi sao?
Suốt 2 năm qua, chỉ có Tết tôi buộc phải theo chồng về nhà anh, còn lại, tôi đều lánh. Vì mẹ không coi tôi ra gì, coi tôi như cái gai trong mắt. Mẹ chỉ cần con mẹ. Còn cháu chính là do tôi sinh ra nên mẹ cũng không màng. Bà chưa bao giờ mua quà cho cháu, chỉ bế khi bị ép, còn lại chẳng bao giờ cưng nựng. Tôi chán nản vô cùng. Nhưng cứ nghĩ vì chồng thương yêu mình, hiểu mình nên tôi cố gắng vượt qua.
Mẹ chưa bao giờ cho tôi một lời tử tế (Ảnh minh họa)
Hôm nay, anh nói, mẹ anh gọi điện lên bảo 2-9 này vợ chồng đưa con về chơi mà tôi rùng mình. Trong mọi câu chuyện, mẹ chưa bao giờ nhắc tới tôi, vậy mà giờ mẹ lại nói &'vợ chồng đưa con về'. Tôi có chút ái ngại, lo sợ nhưng đúng là sợ nhiều hơn là ngại.
Giờ sắp tới ngày giáp mặt mẹ rồi, tôi đang phát ốm. Chỉ nghĩ, mẹ không thèm nói với tôi một câu, lại tỏ thái độ ra mặt trước đông đảo họ hàng thì tôi không biết còn mặt mũi nào nữa hay không?
Theo VNE
Ở cữ, mẹ chồng toàn cho ăn rau Số tôi khổ, &'vớ' phải bà mẹ chồng tiết kiệm nên ngày ở cữ, đến một miếng thịt cũng không có. Tôi cảm thấy tủi hổ vô cùng, nghĩ lại cuộc đời của mình, mình đâu có đến nỗi nào mà mẹ lại thành kiến, khó chịu và không ưa mình như thế. Tôi lấy chồng, những ngày đầu về ra mắt nhà...