Cuộc gặp gỡ định mệnh như phim từ lần trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân bế tắc
Mọi thứ đến với chị giống như một phép màu: một người mẹ đơn thân dắt con đi lang thang trong đêm mưa, một anh Tây bước xuống từ ô tô, chìa bàn tay ướt mưa đón lấy chị và mấy đứa nhỏ.
ảnh minh họa
Cách đây vài năm, khi cuộc sống hôn nhân với người chồng Việt trở nên ngột ngạt và bế tắc, chị Ngọc quyết định l.y hô.n dù thời điểm đó hai con còn rất nhỏ. Chồng trước của chị khi ấy không đồng ý nên quá trình l.y hô.n kéo dài suốt 2 năm. Thời gian đầu, bố mẹ trợ giúp chị rất nhiều trong vấn đề tài chính và pháp lý nhưng sau đó bố mất nên chị không còn chỗ dựa. Người chồng cũ thấy thế, bèn cố ý bỏ mặc 3 mẹ con để chị nếm thử cảm giác không tiề.n, không gia đình, không nhà cửa là thế nào. Chị Ngọc gần như không có lối thoát, nhà không về được vì bên chồng muốn giành quyền nuôi con. Cùng đường, chị dẫn con trốn lên Đà Lạt, mong yên ổn cho đến khi giấy tờ l.y hô.n hoàn thành. Thế nhưng giấy tờ cứ trục trặc hoài vì theo lời chị Ngọc là chồng cũ của chị rất giàu có và cố tìm cách phá.
Một đêm mưa gió ở Đà Lạt, chị Ngọc một mình dẫn con nhỏ lang thang ngoài đường vì tiề.n hết, chủ trọ không cho vào. Gọi anh em bạn bè giúp đỡ thì lúc ấy không ai đến được ngay. Lúc đó tay phải chị ẵm đứa nhỏ mới 3 tuổ.i, tay trái dắt đứa lớn 4 tuổ.i đi quanh hồ Xuân Hương. V.ô duyê.n là khu đó không có căn nhà hãy chỗ trú mưa nào. Mấy mẹ con vừa đi vừa chạy mà vẫn ướt. Thấy taxi qua khu đó nhưng không dám gọi vì trong túi có 20 ngàn chỉ đủ chút nữa mua cơm. Chị cứ vừa đi, vừa ôm con mà khóc vì tủi thân quá. Chị chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ra nông nỗi này.
Đột nhiên, một chiếc xe taxi đỗ lại. Một người đàn ông ngoại quốc mở cửa, chạy ra hỏi chị có muốn giúp đưa đến nơi gần nhất để trú mưa không. Và đó chính là anh – người chồng mà chị hết mực yêu thương ở thời điểm hiện tại. Khi ấy, chị không nghĩ được gì hơn ngoài việc không muốn các con bị mắc mưa nên gật đầu ngay. Lên xe, anh hỏi chị muốn đưa về đâu không, chị không nói được gì, chỉ khóc. Đi được 5 phút, anh cho xe dừng lại ở quán cà phê ngay đó, anh lấy áo khoác lau khô hai đứa nhỏ rồi kêu đồ ăn đồ uống. “Mình nói anh đừng có kêu gì vì mình không có tiề.n trả đâu. Anh lúc đó chỉ cười, kêu mình đừng lo” – chị Ngọc nhớ lại. Sau đó, thấy anh đút cho hai đứa nhỏ ăn ngon lành thì chị cảm động lắm. Khi anh hỏi chuyện, chị chỉ nói sơ sơ, còn phải dùng tay chân để diễn tả vì khi đó tiếng Anh chị không rành. Nghe xong, anh trấn an, bảo chị đừng lo gì cả.
Chị Ngọc và người chồng đang làm việc cho IBM.
Sau hôm đó, anh lo cho chị tiề.n nhà, tiề.n xe, đưa mẹ con chị về lại Sài Gòn, đóng hết các khoản phí li dị đơn phương cho chị. Chị lúc đó đột nhiên cảm thấy nghi ngờ vì sao trên đời lại có một người tốt đến như vậy. Chị cảm ơn và hỏi anh: “Em có thể làm gì để trả ơn anh không? Em có thể làm việc nhà, nấu ăn hay dẫn anh đi vòng vòng Sài Gòn nhưng em không làm việc bậy bạ”. Anh nói là chỉ cần gửi tặng anh một tấm hình chị cười tươi vui vẻ vì trong mấy ngày quen nhau anh chưa thấy chị cười bao giờ. Chị nghe xong mà cảm động muốn khóc. Đúng là những ngày qua chị không hề mỉm cười vì có quá nhiều chuyện không vui xảy ra.
Sau đó, tuy đã quay lại Anh vì chuyến công tác đã kết thúc nhưng thỉnh thoảng anh vẫn đáp máy bay sang Việt Nam để thăm chị cùng các con. Rồi anh cho lũ trẻ đi học, bảo vệ ba mẹ con như bảo vệ gia đình mình. Có một lần, anh ở nước ngoài gọi điện về cho chị. Nghe chị hát ru con ngủ, anh khóc. Anh nói anh đã 45 tuổ.i rồi nhưng chưa từng có con.
Khi cuộc sống đã tạm ổn định, chị biết anh mến chị và muốn tiến xa hơn. Lúc này, đối với mẹ con chị, anh cũng đã trở thành một người cực kỳ đặc biệt. Cuộc hẹn đầu tiên của hai người, chị dắt luôn hai đứa nhỏ đi cùng. Chị hỏi anh có chấp nhận được không, “vì em b.ỏ chồn.g thì được chứ con em không bao giờ bỏ, con là mạng sống của em”. Câu trả lời của anh một lần nữa lại khiến chị bất ngờ. Anh nói chính vì điều đó mà anh thương em.
Khi đã trở thành vợ chồng, ban đầu chị lo lắng lắm, vì anh chưa từng có con, giờ đột nhiên phải lo cho một lúc mấy người, rất tốn kém và đòi hỏi phải có sự kiên nhẫn. Nhưng cũng chính anh lại là người trấn an. Anh nói anh coi con của chị như con ruột. anh thấy mình phải có trách nhiệm lo cho tụi nhỏ đến hết cuộc đời. Anh còn nói anh mới là người may mắn vì được làm cha của những đứa con xinh đẹp và có một gia đình hạnh phúc. Và anh đã làm đúng y như vậy. Cuối cùng sau nhiều năm kết hôn, giờ đây chị Ngọc và người chồng Tây đã có thêm một b.é tra.i. Vậy là gia đình anh chị có đến 3 nhóc tỳ vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm.
Trải qua một lần hôn nhân đổ vỡ, cuộc sống của chị sau khi tái hôn thay đổi hoàn toàn. Anh cư xử với vợ con khiến chị ban đầu rất ngạc nhiên. “Lúc trước mình ước chi chồng tặng mình dù chỉ một bông hoa vào ngày sinh nhật nhưng không bao giờ có. Bây giờ anh ấy tuần nào cũng tặng hoa, hoa chưa cũ thì đã có hoa mới. Thấy mình không vui, anh lặng lẽ dẫn 3 đứa nhỏ tránh chỗ khác cho mình nghỉ. Là người có chức vụ trong một công ty lớn nhưng chưa bao giờ anh đem công việc về nhà. Tối nào anh cũng dùng hai tiếng đồng hồ để dạy các con học. Đó là những điều từ xưa đến nay mình chưa bao giờ được hưởng. Anh còn làm nhiều điều lãng mạn lắm! Có hôm trời mưa rất to mà mình thì đi giày cao gót. Anh liền ẵm mình lên, chạy thật nhanh đến chỗ trú mưa, không để giọt nước nào bắ.n lên chân mình. Mình có một tính rất xấu là cứ ngày “đèn đỏ” sẽ trở nên cực kỳ cáu gắt. Mỗi lần như vậy, anh lần nào cũng mặc những bộ đồ trông rất dở hơi để chọc mình cười” – chị Ngọc đúc rút sau khi trải qua hai cuộc hôn nhân như thế.
Video đang HOT
Sau nhiều năm chung sống, họ đã có thêm một b.é tra.i kháu khỉnh.
Anh Jason – chồng chị Ngọc rất cưng chiều vợ và các con.
Anh coi con riêng của chị như con mình, hứa sẽ chăm sóc các con đến khi trưởng thành.
Mỗi tối, anh đều dành ra hai tiếng để dạy con học.
Đến bây giờ, khi đã có một cuộc sống hạnh phúc, mỗi lần nghĩ đến đêm mưa gió năm đó, chị Ngọc đều cảm thấy rất xúc động và biết ơn. Mọi thứ đến với chị giống như một phép màu: một người mẹ đơn thân dắt con đi lang thang trong đêm mưa, một anh Tây bước xuống từ ô tô, chìa bàn tay ướt mưa đón lấy chị và mấy đứa nhỏ.
Sau khi đã trải qua đủ mọi thăng trầm của cuộc sống, chị Ngọc đúc rút được rất nhiều kinh nghiệm cho mình. “Là phụ nữ phải luôn tôn trọng và yêu thương bản thân. Đừng bao giờ nói câu “vì con nên chịu đựng”, vì thực ra những đứ.a tr.ẻ cũng không thể sống tốt trong môi trường đầy miễn cưỡng như thế. Phụ nữ hãy vì bản thân trước. Nếu người mẹ có cuộc sống tốt, đời sống vợ chồng hạnh phúc, các con sẽ được thừa hưởng lây những thứ tích cực đó. Phụ nữ cũng chỉ cần quản tốt bản thân mình là đủ chứ chẳng cần phải đi quản đàn ông” – chị chia sẻ.
Là một người đã từng đi qua đổ vỡ và đứng dậy một cách thành công, chị Ngọc khuyên những người đã và đang trong cùng cảnh ngộ như mình ngày xưa đừng nên bỏ cuộc. “Vì chắc chắn điều cũ qua đi điều mới sẽ tới. Hãy cố gắng vun đắp hạnh phúc hết khả năng của mình, nhưng một khi đã mất thì đừng níu kéo làm gì. Chỉ cần giữ cho mình luôn xinh đẹp và tài giỏi thì những trang sách cuộc đời tiếp theo đều sẽ do chính tay mình viết!”
Theo Afamily
Tôi cho anh xe ôm "cái ngàn vàng" của mình vì chán cảnh 30 tuổ.i mà còn trinh và cái kết sốc
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, chỉ là chán cảnh 30 tuổ.i vẫn ế nên nhắm mắt làm liều vậy mà thật không ngờ sau cái đêm mưa tầm tã ấy lại tìm được hạnh phúc cho chính mình.
Ảnh minh họa
30 tuổ.i nhiều người con bồng con bế, gia đình yên ấm này nọ xong xuôi thì tôi vẫn cứ lận đận trong đường tình duyên của mình. Có lẽ nhiều người vẫn nói phụ nữ mà ế thì chỉ có nhan sắc có hạn, xấu đến ma chê quỷ hờn. Vậy nhưng tôi thuộc dạng cũng không đến nỗi nào, tuy không thể nói là xinh đẹp như hotgirl nhưng tôi không đến mức xấu không thể chấp nhận nổi. Ấy vậy mà dù đã trải qua 30 cái thanh xuân tôi vẫn không thể tìm cho mình một người đàn ông đích thực. Nhiều đứa bạn của tôi thậm chí xấu hơn tôi cũng đã có một tấm chồng cho riêng mình.
Nói như vậy không có nghĩa là tôi chưa từng trải qua mối tình nào. Thú thật là tôi đã trải qua 2 mối tình, tuy nhiên chóng vánh kết thúc khi còn chưa kịp nắm tay nhau này nọ. Chính vì vậy đến tận bây giờ 30 tuổ.i mà tôi vẫn còn trinh. Bạn bè nhiều lúc cứ trêu ghẹo.
- 30 tuổ.i mà còn trinh thì đúng là có vấn đề, mày còn thua cả đàn em...không chấp nhận được.
( ảnh minh họa )
Ban đầu nghe bạn bè nói như vậy mãi cũng khó chịu nhưng sau rồi lao vào công việc tôi cũng quên dần đi cái việc yêu. Nhiều khi nghĩ thời đi học khó kiếm được người yêu thì đi làm thể nào cũng kếm được một tấm chồng. Vậy nhưng mấy anh trong cơ quan lớn tuổ.i hơn mình thì đã có vợ con, còn mấy người chưa có gia đình gì thì toàn là trai trẻ, đàn em của mình.
Tuổ.i thanh xuân cứ thế qua đi có lúc tôi nghĩ mình kiếm đại một người nào đó, làm cái nghề gì cũng được mà lấy làm chồng nhưng mà nói như vậy chứ kiếm đâu ra. Cứ vậy nhiều lúc tôi nghĩ chắc mình ôm lấy cái ngàn vàng của mình cho tới chế.t luôn.
Thế rồi trong một dịp ở nhà bố mẹ gọi điện bảo về quê gải quyết việc gia đình thế nên tôi phải xin nghỉ 4 ngày để về. Vậy nhưng đúng hôm tôi về thì mưa tầm tã, hôm đó dự báo thời tiết là mưa to nhưng tôi vẫn chủ quan không nghĩ đến mức đường xá gì ngập hết như thế.
Thấy mưa to như vậy nên tôi quyết định đi xe ôm về phòng trọ sáng mai về sớm. Cơ may thế nào mà lúc đó vì mưa to mấy ông xe ôm về hết thì còn có một anh xe ôm khá trẻ đứng đấy. Đúng lúc đang định về thì tôi chạy lại nhờ chở về phòng
Vì mưa to quá nên đến khi về đến tận phòng cả tôi và anh xe ôm ướt như chuột. Lúc đó thấy bên ngoài trời mưa to quá tôi lúc đó chẳng nghĩ gì nhiều tự dưng tôi ngỏ ý bảo anh xe ôm ở lại đợi cho mưa ngớt rồi về.
- Trời đang mưa to lắm, anh lại bị ướt hết rồi. Giờ mà về thì chỉ có ốm ra, nên anh cứ vào phòng tôi chơi đợi mưa nhỏ tý rồi về.
- Như vậy có tiện cho cô không?
- Không sao đâu mà. Với lại tôi cũng chưa có chồng con gì cả nên anh đừng sợ bị đán.h ghe.n. Tôi chỉ sợ vợ con anh đi đán.h ghe.n tôi thôi.
- Tôi cũng chưa lập gia đình nên không có vợ con gì _ Anh xe ôm ngượng nghịu trả lời.
Trong khi chờ mưa nhỏ đi tôi có đi lấy khăn cho anh xe ôm lau người. Hôm đó chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, kể về đủ thứ trên đời. Đến khi nói chuyện được một hồi lâu thì cả tôi và anh mới phát hiện ra hai người cùng quê với nhau. Chúng tôi nói chuyện đến tận hơn 12h mà vẫn không hay, trời bên ngoài thì vẫn mưa không ngớt.
Đến lúc chuẩn bị xác định là trời mưa thì cũng không còn cách nào khác là phải về thì luống cuống thế nào tôi làm đổ cốc nước lên người mình ướt hết áo. Anh xe ôm thấy vậy vỗi vã lấy khăn lau cho tôi. Đến khi nhìn lại thấy tay anh đang đặt lên ngực tôi khiến cả hai đỏ mặt ngượng ngùng. Lúc đó tôi thấy anh xe ôm tiến sát gần mình hơn rồi ôm hôn lên cổ tôi. Đáng ra tôi sẽ đẩy anh ta ra, vậy nhưng không hiểu sao lúc đó người tôi mềm nhũn.
- Em cho không anh đấy, anh cứ làm đi. Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu.
- Không. Anh hứa sẽ có trách nhiệm với em
Nói rồi anh xe ôm ghì chặ.t ngườ.i tôi lại mà ôm hôn. Dù bên tai tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng anh nói sẽ có trách nhiệm nhưng tôi chẳng đời nào tin vì có người đàn ông nào lại ngu đến mức cho quà mà còn đòi trả tiề.n. Thế rồi cuối cùng trong đời tôi cũng đã nếm trải mùi vị đàn ông. Tôi sẽ không hối hận vì quyết định cho anh xe ôm sự trinh tiết của mình..vì dù gì tôi cũng đã ế lắm rồi.
Đêm hôm đó kết thúc như vậy, sáng hôm sau anh xe ôm vẫn chở tôi ra bến để bắt xe về quê. Lúc ngồi trên xe tôi cũng nghĩ về đêm qua cứ coi như tình một đêm chứ chẳng hi vọng anh ấy có trách nhiệm như lời nói hôm qua.
Vậy nhưng đến sáng hôm sau khi tôi vừa đi có việc ngoài chợ về thì mới hốt hoảng khi thấy anh xe ôm hôm nọ bê tráp trầu cau đi cùng mấy người nữa đến gặp bố mẹ tôi xin được được cưới tôi về làm vợ. Biết là đêm hôm anh có hỏi địa chỉ nhà tôi nhưng không ngờ anh lại đến lúc này.Tôi như không dám tin vào mắt mình là anh ấy thực hiện lời hứa mà tôi nghĩ là viễn vông ấy mà.
- Em làm vợ anh nhé. Anh đến như thế này có quá đường đột với gia đình em không?
- Nếu anh lấy em làm vợ chỉ vì cái trinh tiết thì...
- Anh đến xin cưới em không phải vì em còn trinh. Chỉ đơn giản là anh nghĩ em chính là người vợ mà anh tìm kiếm lâu nay. Nếu không chê anh nghèo thì chỉ cần em gật đầu anh sẽ cưới em ngay.
Nghe những lời nói đó của anh xe ôm mà tôi không dám nghĩ mình lại có được hạnh phúc như thế. Chỉ là một sự gặp gỡ tình cờ, chỉ là chán cảnh 30 tuổ.i vẫn ế nên nhắm mắt làm liều vậy mà thật không ngờ lại tìm được hạnh phúc cho chính mình sau 30 năm thanh xuân trôi qua...giờ cũng đã đến đích.
Theo blogtamsu
Hối hận khi lỡ báo cho bạn gái anh về cái thai trong bụng tôi Khi tôi gặp chị đã bị chị lăn.g m.ạ, câu đầu tiên chị nói tôi hãy chịu khổ cả đời đi, giờ mới bắt đầu việc mang thai đau khổ thôi. Ảnh minh họa Tôi và anh không thân nên không bao giờ đi riêng. Lúc anh và bạn gái cãi nhau, chị bỏ anh, tôi không quên nhắn tin an ủi. Chúng...