Cụ ông nhận nuôi hơn 200 đ.ứa t.rẻ, làm lễ cưới cho ‘con trai’ không cùng m.áu mủ
Nhận nuôi cậu bé mồ côi cha, người đàn ông dốc lòng chăm sóc, giúp cậu học hành thành tài. Mới đây, ông còn đứng ra tổ chức một lễ cưới ấm áp, hạnh phúc cho ‘con trai’ không cùng m.áu mủ.
Cưới vợ cho “con trai”
Ngày 20/3 vừa qua, ông Nguyễn Trung Chắt (SN 1952, Lạng Sơn) đứng ra tổ chức lễ cưới cho “con trai” Quốc Hưng (SN 1991, Lạng Sơn) tại khuôn viên Trung tâm Hy Vọng Lộc Bình (huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn).
Ông Chắt là người sáng lập Cơ sở Bảo trợ xã hội ngoài công lập Trung tâm Hy Vọng (2 cơ sở ở Lạng Sơn, 1 ở Hưng Yên), nuôi dưỡng hơn 200 trẻ mồ côi, hoàn cảnh khó khăn.
Anh Hưng được ông Chắt nhận nuôi tại Trung tâm Hy Vọng Lộc Bình từ năm 2003. Anh Hưng mồ côi cha. Mẹ anh đau ốm không đủ sức nuôi 8 người con. UBND xã Tú Đoạn, huyện Lộc Bình, đã đề nghị ông Chắt hỗ trợ gia đình anh Hưng.
Ông Chắt phát biểu tại lễ cưới của “con trai”
Ông Chắt đến thăm, thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, quyết định nhận nuôi anh Hưng là người con bé nhất trong nhà.
Anh Hưng là 1 trong 48 trẻ được ông Chắt đưa về Trung tâm Hy Vọng Lộc Bình nuôi dưỡng đợt đầu tiên.
Trong quá trình nuôi dạy, ông Chắt nhận thấy anh Hưng nỗ lực học tập, có ý chí vươn lên. Thế nên, ông tạo điều kiện cho anh học hành thành tài.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ngành Công tác xã hội, anh Hưng quyết định trở về quê, hỗ trợ ông Chắt quản lý trung tâm.
Dù không gọi ông Chắt một tiếng “cha” nhưng trong tâm khảm, anh Hưng luôn nghĩ: “Bác không sinh ra tôi nhưng chăm sóc, lo lắng không khác một người cha. Nếu không có bác thì không có tôi bây giờ”.
Với lòng kính trọng vô vàn, anh Hưng luôn cậy nhờ ông Chắt chỉ bảo, lo liệu những chuyện hệ trọng của đời người.
Khi tìm được một nửa yêu thương, anh Hưng về tâm sự, nhờ ông Chắt đến nhà gái xin phép, bàn chuyện cưới xin.
Vợ chồng ông Chắt đại diện, dẫn đoàn nhà trai đi rước dâu
Video đang HOT
“Hưng trưởng thành ở trung tâm, được tôi nuôi dưỡng, chăm sóc. Dù không có công sinh nhưng vẫn được Hưng xem như cha.
Việc lớn việc nhỏ, cháu đều tin tưởng, nhờ tôi tư vấn. Vì vậy, việc quan trọng nhất đời người là dựng vợ gả chồng, tôi tất nhiên phải đứng ra lo liệu cho cháu.
Cuộc sống gia đình bắt đầu từ đám cưới. Lễ cưới có tròn đầy, thuận lợi thì vợ chồng mới hạnh phúc. Vậy nên, vợ chồng tôi đại diện nhà trai làm lễ ăn hỏi, tổ chức lễ cưới cho Hưng”, ông Chắt chia sẻ.
Ông Chắt cho biết, anh Hưng chưa có thu nhập ổn định. Hàng tháng, ông hỗ trợ anh một khoản nhỏ để tiêu dùng cá nhân. Vì vậy, chi phí cưới xin cho phía nhà trai đều được ông chi trả.
Để tiết kiệm, ông huy động học viên của trung tâm chung tay chuẩn bị lễ cưới cho “anh cả”. Những bạn trưởng thành, biết việc thì ông mua vải về, nhờ họ may phông màn. Số khác làm nhiệm vụ giăng đèn kết hoa, trang trí phòng cưới.
Mặt khác, ông thuê người sửa sang nhà cửa, làm lại phòng tân hôn, mua sắm tủ bàn, giường ghế, chăn màn… cho “con trai”.
Người cha không cùng m.áu mủ tặng quà cho vợ chồng con trai trong ngày cưới
Ông Chắt vui vẻ cho biết: “Tôi có con trai, con gái. Tôi lo cho con ruột thế nào thì đến Hưng, tôi cũng lo đầy đủ như thế. Con cái xây dựng gia đình, mình phải lo trọn vẹn mới đúng.
Trong hôn lễ, vợ chồng tôi trao cho vợ chồng Hưng món quà nho nhỏ, thuê người chuẩn bị mâm cỗ. Hôm đó thật rộn ràng, có nhiều người đến chúc phúc cho hai cháu”.
Yêu cầu “các con” không gọi “cha”
Sau lễ cưới, ông Chắt định hướng, ngoài quản lý Trung tâm Hy Vọng, anh Hưng cần tìm thêm việc bên ngoài.
Với kiến thức được học, anh hoàn toàn có thể phát triển dịch vụ chăm sóc trẻ đặc biệt, tạo nguồn thu nhập ổn định cho gia đình riêng.
Không chỉ đối xử tốt với anh Hưng, học viên của trung tâm đều được ông Chắt quan tâm, chăm sóc như nhau.
Ông muốn học viên xem nhau như anh em một nhà. Thế nên, ông làm gương cho “các con” bằng việc quan tâm, chăm lo đồng đều.
Năm 2003, ông nhận nuôi 48 em đầu tiên. Ông không để ý từng cá nhân, không phân biệt lớn bé, ngoan hay không ngoan. Nếu mua bánh, ông sẽ mua đủ 48 cái, cái nào cũng bằng nhau.
Tất cả học viên được ông giúp đỡ đến nơi đến chốn, định hướng học nghề hoặc cao đẳng, đại học.
Ông Chắt tâm sự: “Theo quy định, trung tâm bảo trợ chỉ nuôi trẻ đến đủ 18 t.uổi thì các cháu phải ra ngoài tự lập. Thế nhưng, tôi thường giúp đến nơi đến chốn đối với những cháu có chí, năng lực phát triển.
18 t.uổi, các cháu chưa đủ sức để vừa học vừa làm. Không đủ t.iền trang trải thì làm sao tiếp tục học nghề, chứ chưa kể đến học cao đẳng, đại học.
Mình đã giúp các cháu hơn 10 năm ở trung tâm thì tiếc gì mà không cố gắng lo thêm 2 năm học nghề. Có tay nghề, các cháu có thể tự lập, ra đời trọn vẹn hơn”.
Vợ chồng ông Chắt chụp ảnh cùng bạn bè và những đứa con không cùng m.áu mủ
Dù chăm lo cho học viên không khác một người cha, nhưng ông Chắt quy định mọi người không được gọi cha mà phải gọi là bác.
Ông lý giải, bản thân đã lớn t.uổi, trong khi học viên có nhiều độ t.uổi khác nhau. Nếu để học viên gọi cha thì không ổn, không đúng, gọi là bác có vẻ hợp lý hơn.
Bác thì lớn hơn cha mẹ một chút, kém ông bà một chút, vừa vặn để ông dạy dỗ các cháu.
Ngoài ra, ông Chắt không muốn cách xưng hô “cha – con” trở thành sợi dây ràng buộc trách nhiệm.
“Nếu gọi tôi là cha thì sau này, khi rời khỏi trung tâm, các cháu vẫn nặng lòng, nghĩ đến chuyện ‘uống nước nhớ nguồn’.
Tôi không muốn các cháu mang nặng tâm lý trả ơn. Cháu nào nhớ thì nhớ, không nhớ, không về thăm cũng không sao. Đôi bên chẳng có ràng buộc, các cháu không cần có trách nhiệm với tôi.
Với lại, mỗi người chỉ có một bố một mẹ, phân biệt bố nuôi, bố đẻ chi cho phức tạp”, ông Chắt cho biết.
Tấm lòng nhân ái của ông Chắt đã giúp anh Hưng và các học viên khác có ngày hôm nay tốt đẹp hơn. Ông đã gieo hy vọng cho những đ.ứa t.rẻ mồ côi, khó khăn về một tương lai tốt đẹp hơn.
Gia đình 7 người đèo nhau trên xe máy, bất ngờ gặp chuyện lành giữa trời rét
Hình ảnh 2 vợ chồng và 5 đứa con nhỏ, đèo nhau trên chiếc xe máy, đi từ Điện Biên đến Lạng Sơn được chia sẻ nhiều trên MXH. Nhìn cả gia đình vất vả giữa trời mưa rét chỉ vì 2 chữ mưu sinh khiến mọi người không khỏi x.ót x.a.
Mới đây, trên nhiều diễn đàn mạng xã hội đã và đang chia sẻ loạt hình ảnh ghi lại hoàn cảnh một gia đình gồm 7 thành viên được ghi nhận tại Lạng Sơn. Theo đó, gia đình này gồm 2 vợ chồng và 5 người con nhỏ cùng đèo nhau trên chiếc xe máy, với nhiều vật dụng từ tỉnh Điện Biên đến cửa khẩu Tân Thanh (Lạng Sơn) để tìm việc làm, trang trải cuộc sống.
Trên đoạn đường 600km, chủ yếu là đèo dốc, trong thời tiết lạnh giá, cả gia đình đùm bọc nhau với mong muốn cuộc sống được thay đổi. Hai vợ chồng mong muốn có người thuê bốc vác hay bất kỳ việc gì có t.iền để nuôi con.
Thấy hình ảnh này, nhiều người đã chụp ảnh gia đình này và đăng tải lên mạng xã hội. Ngay lập tức, loạt hình ảnh đã nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng, nhiêu người đã ngỏ ý muốn giúp đỡ, hỗ trợ gia đình. Không những vậy, sau khi bài đăng được lan tỏa, điều kỳ diệu đã xảy đến với gia đình đông con này.
Qua tìm hiểu, loạt hình ảnh được ghi nhận thuộc về gia đình của anh Sùng Pó Tủa (SN 1985) và vợ là Phàng Thị Sênh (SN 1994), đều là người dân tộc Mông. Đứa con lớn nhất của gia đình anh Tủa hiện 10 t.uổi, đ.ứa b.é nhất 3 t.uổi, tất cả đều chưa biết chữ.
Sau đó Hội thiện nguyện Hữu Lũng (Lạng Sơn) đã liên hệ với Trung tâm Hy vọng để hỗ trợ cho gia đình này. Cả 7 người trong gia đình sẽ được đưa về Trung tâm Hy vọng để có chỗ ăn ở trong những ngày thời tiết lạnh giá.
Cũng theo đại diện Trung tâm, vợ chồng anh Tủa đều mang theo căn cước công dân, xác nhận dân sự của công an xã tại địa phương. Phía trung tâm cũng liên hệ với công an địa phương nơi gia đình anh Tủa cư trú để xác minh. Sau đó, gia đình sẽ cần về quê bổ sung thêm 2 giấy khai sinh còn thiếu để trung tâm làm các thủ tục tiếp theo giúp đỡ các cháu đến trường.
Ông Nguyễn Trung Chắt, người sáng lập Trung tâm Hy Vọng cho biết, khoảng 15 giờ chiều 1/3, gia đình anh Tủa, chị Sênh đã được đưa về trung tâm của ông:
" Hôm qua, có mấy anh em chia sẻ với tôi về hoàn cảnh của gia đình anh Tủa. Tôi thấy thương quá nên nói với mọi người tìm cách để đưa họ về trung tâm, tôi sẽ giúp đỡ họ.
Tối hôm qua mọi người đi tìm thì thấy gia đình này đã đi lên đến Cao Bằng rồi. Mọi người nói chuyện và thuyết phục vợ chồng anh Tủa về trung tâm của tôi để ổn định cuộc sống. Chúng tôi đã báo cáo với cơ quan công an để liên hệ xác minh nhân thân. Hoàn cảnh của vợ chồng anh Tủa là sự thật. Cả nhà đang đi tìm việc làm để trả nợ số t.iền khoảng 50 triệu đồng".
Sau đó khi gia đình đồng ý và hoàn thiện các thủ tục với chính quyền địa phương, đại diện Trung tâm thiện nguyện sẽ tìm việc làm cho 2 vợ chồng anh chị, đồng thời nhận nuôi 5 đ.ứa t.rẻ.
"Trung tâm sẽ giúp cho các cháu ăn uống đầy đủ, chỗ ở và được học hành. Đây là trường hợp phát sinh cấp bách, nên chúng tôi phải tiếp nhận ngay", giám đốc trung tâm chia sẻ.
Được biết Trung tâm Hy vọng được thành lập bởi cựu chiến binh Nguyễn Trung Chắt, người "cha" nhận nuôi 304 đ.ứa t.rẻ mồ côi. Để có kinh phí duy trì hoạt động của trung tâm, cho các cháu ăn học đàng hoàng, ngoài kinh phí cá nhân, ông Chắt tích cực đi vận động từ các mạnh thường quân và cân đối chi tiêu cho những đứa "con" của mình được phát triển đồng đều giống nhau.
Cụ ông 100 t.uổi tiết kiệm 100 triệu USD, cả đời sống như người nghèo ra sao? Dân mạng xôn xao trước câu chuyện của cụ công 100 t.uổi, cả đời sống như người nghèo, cuối đời nay tiết kiệm được 100 triệu USD. Tằn tiện cũng ai nghe cũng phải ngỡ ngàng. Bill Stoval là một trong số những người có t.uổi thọ cao nhất nước Mỹ. Năm nay, cụ ông này đã bước sang t.uổi 100. Ở độ...