Cụ ông 88 tuổ.i cưới cụ bà 86 tuổ.i sau một tháng quen biết
cụ cho rằng, họ không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa nên muốn bên nhau trọn vẹn trong những ngày tháng cuối đời.
Ông Lưu – bà Hà hạnh phúc trong ngày cưới.
Cách đây ít ngày, một đám cưới khá đặc biệt đã được diễn ra tại một trại dưỡng lão ở Thành Đô (Trung Quốc). Đám cưới đặc biệt vì chú rể năm nay đã 88 tuổ.i, còn cô dâu cũng đã 86. Càng đặc biệt hơn là, cụ ông cụ bà đã ở ngưỡng tuổ.i xấp xỉ 90 rồi nhưng vẫn quyết định kết hôn chỉ sau 1 tháng quen biết.
Ông Lưu, bà Hà chia sẻ, có thể nhiều người sẽ cảm thấy buồn cười khi thấy họ đã già thế rồi nhưng vẫn có thể hành động vội vàng như người trẻ. Tuy nhiên, ông bà đều cảm thấy người kia chính là một nửa phù hợp với mình, hơn nữa với tuổ.i tác của họ chẳng biết còn sống được bao lâu nữa nên muốn nhanh chóng kết hôn để danh chính ngôn thuận bên nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng tuổ.i già vui vẻ.
Video đang HOT
Chiếc TV được xem là bà mối cho tình yêu của hai người. Chuyện tình của ông Lưu, bà Hà bắt đầu cũng rất giản dị từ sở thích xem TV của cả hai. Ông Lưu vốn rất thích xem TV và thường ngồi xem TV ở sảnh viện dưỡng lão. Nhưng chiếc TV ở sảnh hơi nhỏ, khi xem lại cứ phải ngửa cổ lên rất mệt, lại còn phải chen chúc với nhiều cụ ông, cụ bà khác khiến ông Lưu không thoải mái. Tình cờ, bà Hà cũng hay xem TV, gia đình bà còn đặc biệt sắm cho bà một chiếc TV màn hình tinh thể lỏng rất lớn đặt ngay trong phòng bà. Ông Lưu thấy thế thường qua phòng bà xem nhờ. Hai người vừa xem TV vừa bàn luận rất nhiều chuyện, từ tin tức đến phim ảnh, rồi trao đổi về những sở thích cá nhân, gia đình… Cứ thế, tình cảm hai người nảy nở từ lúc nào không biết.
Bình thường bà Hà là người hay nói, còn ông Lưu chỉ im lặng ngồi nghe. Chính bà Hà cũng không ngờ ông Lưu lại là người chủ động cầu hôn. Màn cầu hôn không lãng mạn, nồng nhiệt như những người trẻ tuổ.i mà chỉ là những lời giản dị nhưng cũng rất chân thành.
Bà Hà vẫn nhớ như in lời ông Lưu nói hôm đó: “Bà sống một mình, tôi cũng rất cô đơn. Hai chúng ta thành một đôi thì tốt quá! Nếu bà đồng ý thì chúng ta gọi con cái đến hỏi ý kiến. Chúng cũng đồng ý thì chúng ta kết hôn đi!”. Tất nhiên là con cái hai bên đều rất ủng hộ tình cảm của hai cụ. Thế là chỉ sau 1 tháng quen biết, hai người chính thức thành đôi.
Tại căng-tin của trại dưỡng lão, chỉ cần đảo mắt là có thể tìm thấy cặp đôi đặc biệt này. Bởi trong khi đa phần các cụ ông, cụ bà khác đều lặng lẽ ngồi ăn phần cơm của mình, chỉ có đôi “vợ chồng mới” này ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm, thi thoảng hai người còn gắp cho nhau miếng thức ăn và nở nụ cười. Ăn cơm xong hai ông bà lại dìu nhau đi bộ, cảnh tượng vô cùng ấm áp và cảm động.
Theo 24h
Anh vẫn nhớ em rất nhiều!
Bao lâu rồi nhỉ? Một năm rồi em à. Một năm với bao nhiêu nỗi buồn và nước mắt.
Ngày xưa mình được ở bên nhau, anh và em cùng nhau dạo trên bờ biển Quy Nhơn đầy kỷ niệm, cùng nhau nắm tay đi dưới trời mưa, dạo quanh khu phố. Dường như lúc đó chúng ta không biết mệt phải không em nhỉ?
Anh chỉ nhớ những tiếng cười, giọng hát của em mà không có lấy một nỗi buồn. Những gì tốt đẹp nhất, yên vui nhất giờ đã không còn nữa. Em có nhớ chúng ta đã đi những đâu, đã ăn những gì, cùng nhau mặc chung một chiếc áo, ngồi chung một yên xe đạp? Có nhiều người đã bảo rằng chúng mình không bình thường, là điên, là dở. Mà cũng đúng thôi, có bao giờ ai đang yêu mà lại dửng dưng đâu, có lẽ tất cả mọi người trên thế giới này đều điên, đều dở khi yêu phải không em nhỉ?
Đã bao lần em dựa vào vai anh để ước ao, để mơ mộng. Chúng ta không có gì ngăn cản, không có gì cách chia là điều thuận lợi quá. Cuộc đời mấy ai biết được chữ ngờ...
Ngày tết năm ngoái em có nhớ không? Ở bên người đó, và em đã nhận lời làm vợ người ta. Đến bây giờ anh vẫn không biết đó là mơ hay thật, là em đùa hay lời nói chân thành, anh chỉ biết rằng, sau đó, sau khi anh có quyết định để em ra đi thì em đã khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc. Em đã đến với anh thật nhanh, thời gian ngắn nhất mà em có thể. Nhưng em biết rồi đó, anh đã quyết định...
Hãy sống vui em nhé, anh vẫn nhớ và yêu em... (Ảnh minh họa)
Có lẽ anh là một người nhu nhược nhưng quá nhiều tính gia trưởng, cái tôi của anh quá lớn. Chưa bao giờ anh quyết định mà lại thay đổi, và lần đó cũng vậy. Em đã khóc rất nhiều. Anh thương lắm, nhưng biết làm sao. Cái anh cần là thời gian để chúng ta có thể suy nghĩ lại, và cũng để em dần làm quen với cuộc sống không có anh. Em đã suy sụp nhiều lần, và cũng rất nhiều lần anh muốn quay lại với em như ngày nào, nhưng anh đã nhận lời một người khác.
Thời gian đã qua và em cũng đã cứng rắn hơn, hơn cả những gì anh từng nói và mong ước, em đã trở thành một con người khác.
Giờ đây mỗi người một nơi, anh đã có người yêu, và em cũng đã làm quen với cuộc sống của mình. Và bây giờ, mãi về sau anh vẫn nhớ về em. Anh biết em vẫn yêu anh nhiều, hiểu anh, và cũng biết anh còn yêu em qua những lần chúng ta nhắn tin, điện thoại. Giọng em vẫn trầm ấm, vẫn làm xao động trái tim anh. Anh biết mình có lỗi với hai người con gái, em cũng biết phải không?
Ở nơi đó trời đang lạnh, anh không thể vòng tay ôm em như thuở nào, em nhớ mặc thêm áo ấm, tối ngủ nhớ mang theo đôi tất nha em. Sắp đúng một năm rồi, anh chúc em sớm ổn định cuộc sống và giữ mãi giọng hát, nụ cười như của người anh vẫn yêu. Lúc nào đó buồn, vui, chạnh lòng hay hớn hở, anh vẫn bỏ ngỏ một khoảng trong lòng anh để giành cho em. Hãy sống vui em nhé, anh vẫn nhớ và yêu em...
Theo VNE
Hãy cho em thêm cơ hội Khi nghe Hoa bày tỏ tình yêu, Huỳnh cũng tỏ ra cảm động lắng nghe nhưng chỉ tỏ thái độ ỡm ờ cùng một lời động viên: "Hiện tại anh không yêu em và cũng chưa yêu ai cho nên anh sẽ cho em cơ hội...". Lời nói của Huỳnh có sức nặng ngàn cân vì anh luôn thận trọng và có trách...