Cụ bà 96 t.uổi hàng ngày vẫn đi chân trần ra biển cào ngao
Ngày nào cũng vậy, bà cụ 96 t.uổi vẫn đều đặn, lặng lẽ ra biển, trừ những hôm mưa to hay bão gió. Cứ vào lúc bãi triều cạn, người ta lại thấy bà cụ xách chiếc cào, đội nón lá trong cái dáng liêu xiêu hướng về phía biển.
Ở xã ven biển Hải Đông, TP.Móng Cái (Quảng Ninh) có cả trăm nghề mưu sinh trên biển. Hầu như nhà nào cũng có người làm nghề biển. Đàn ông thì đi lưới cá, lưới ghẹ hay câu mực; đàn bà thường quanh quẩn ven bãi triều đào giun biển, hay cào vạng, xỉa ngao…
Trong số những người làm nghề biển ấy, bà Mạc Thị Hương (SN 1921, ở thôn 7 xã Hải Đông) được tôn là “tổ sống”. Ngoài là người gốc gác Hải Đông cao t.uổi nhất trong nghề, bà Hương còn là người cần cù, chịu thương chịu khó và biết gần hết các nghề mưu sinh trên biển.
“Bãi đẹp” theo cách nói của bà Hương là khi nước mới rút hết, kịp vào đầu giờ sáng, khi các loài nhuyễn thể đã no bữa phù du.
Tôi tìm đến bà Hương vào một ngày đầu tháng 8. Trong căn nhà nhỏ ở cùng với người con trai cả, bà Hương vẫn lọ mọ sớm tối nấu ăn một mình. Ông Nguyễn Văn Học (con trai cả của bà Hương, nay đã 67 t.uổi) nói: “Kể từ ngày bố tôi mất cách đây hơn chục năm, mẹ tôi nhất định đòi tự nấu ăn riêng. Chúng tôi biết tính mẹ thích tự lập, nên đành chiều ý mẹ. Nhiều lần con cháu ngăn cản không cho cụ đi biển, nhưng cụ bảo nếu không ra biển cụ sẽ chết!”.
Khoảng 4 năm trở lại đây, cụ bà Mạc Thị Hương chỉ làm nghề xỉa gọ và cào thìa (tên địa phương gọi 2 loài nhuyễn thể thuộc họ ngao). Dụng cụ mang theo là 1 chiếc dĩa 3 chạc và 1 cái cào (dùng để bắt 2 loại khác nhau).
Đôi mắt vẫn tinh anh, dáng lưng vẫn thẳng, chỉ có tai hơi điếc, nên khi nói chuyện với bà cụ, tôi phải ghé gần và nói to: “Hôm nay cụ có ra biển không, cho cháu theo với?”. Bà cụ móm mém cười: “Có chớ, hôm nay chắc bãi đẹp đấy!”.
Khác với nhiều người trẻ hiện nay thường bắt gọ và thìa bằng cách dùng kích điện, bà Hương từ ngày còn là thiếu nữ đến nay chỉ đ.ánh bắt bằng những dụng cụ truyền thống.
Video đang HOT
Đôi chân trần dường như đã chai sạn với các loại mảnh hà, vỏ ốc trên bãi có thể cắm vào chân, bà Hương bước đi chậm rãi tìm “bãi đẹp”.
Gần những cách rừng ngập mặn là nơi trú ngụ của nhiều loại nhuyễn thể họ ngao.
Bà Hương chìa cho tôi xem con gọ đầu tiên bà bắt được.
Dưới ánh nắng mặt trời, cụ bà 96 t.uổi lau những giọt mồ hôi chảy qua những nếp nhăn xuống mắt.
Tới 10h sáng, rổ gọ của bà đã gần đầy, ước chừng được hơn 3kg.
Mỗi kg gọ có giá 50.000 đồng, cứ đều đều như vậy, 1 buổi đi biển bà Hương kiếm được khoảng 200.000 đồng.
Số t.iền không nhiều so với người trẻ, nhưng là niềm vui lớn của cụ bà gần 100 t.uổi.
Chị Phạm Thị Trường, một người làm nghề cào gọ ở thôn 4, xã Hải Đông, cho biết, bao năm qua bà Hương luôn được nhắc đến về đức tính yêu nghề, yêu biển và chịu thương chịu khó. Bà là tấm gương sáng để những người làm nghề đi biển ở Hải Đông học tập.
Theo Danviet
Dầm mình trong sóng nước, đi “giật lùi” kiếm sống
Sớm tinh mơ, hàng chục ngư dân nghèo ở xã Thạch Kim (huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh) tất bật với công việc cào ngao mưu sinh. Người dân nơi đây gọi công việc nhọc nhằn của họ là nghề đi "giật lùi".
Sáng sớm khi còn chưa tỏ mặt trời, chị Nguyễn Thị Hằng ở xóm 3 xã Thạch Kim đã lỉnh kỉnh mang đồ nghề ra biển cào ngao.
Gọi là đồ nghề chứ thực chất chỉ là cái cào tự chế có gắn một tấm lưới nhỏ, cứ thế mà vác ngược lên vai ra biển, tì hai càng xuống cát để kéo.
Giữa bãi biển mênh mông, để mặc cho sóng lớn đ.ập vào sống lưng, chị Hằng cũng như những người khác cặm cụi tì hai càng tre, ghì tấm lưới sát xuống đáy biển mà kéo. Cứ chốc chốc chị lại dừng lại, thò tay xuống cát móc lên một con ngao bỏ vào túi lưới treo tòng teng phía trước.
Chị Nguyễn Thị Xoan cho hay: "Suốt ngày ngâm mình trong nước loay hoay cào, chân đạp dưới cát đôi khi dẫm phải những thứ như vỏ ngao, bị cứa đứt chân là chuyện thường. Khi không may dẫm phải mảnh chai thủy tinh thì xem như tuần đó không ra biển được. Nghề này vất vả là vậy nhưng ngày nào may mắn mới kiểm được khoảng 100.000 - 200.000 đồng".
Những đ.ứa t.rẻ 7-15 t.uổi ở Thạch Kim sau giờ tan học cũng ra biển cào ngao để k.iếm t.iền.
Chưa đủ sức ngâm mình chống chọi với sóng dữ, các em chọn những cồn cát thủy triều vừa rút, dùng vỏ sò hay một cái muỗng nhỏ để đào ngao. Em Trần Long Khánh (12 t.uổi) có vẻ ngượng ngùng: "Em học buổi sáng, buổi chiều ra biển bắt ngao phụ mẹ kiếm thêm thu nhập. Ba em mất sớm, mẹ phải nuôi hai anh em nên cũng khó khăn, cào ngao dưới biển mới nhiều chứ trên bờ ít lắm, mỗi ngày nhiều lắm thì em cũng chỉ kiếm được tầm 20-50.000 đồng thôi".
Ông Biện Ngọc Cường - Phó Chủ tịch UBND xã Thạch Kim cho biết: "Nghề cào ngao tại địa phương có từ rất lâu. Ngoài những gia đình có điều kiện đầu tư tàu thuyền đi biển thì nhiều phụ nữ có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn họ đi bắt ốc, cào ngao kiếm sống, vì người dân ở địa phương không có ruộng chủ yếu dựa vào biển. Dù vất vả khó khăn nhưng có ngày một người cũng có thể kiếm được từ 100-200.000 đồng t.iền đi "giật lùi" này".
Dù nhọc nhằn những mỗi lần cào và vớt lên được mớ ngao, nụ cười lại nở trên môi người làm nghề "giật lùi".
Trời tắt nắng, những "thợ" cào ngao bắt đầu ra về, người ướt sũng với vài mớ ngao trên tay.
Theo Danviet