Cosplay, sở thích trẻ con làm người lớn “sợ”
Ước ao được trở nên xinh đẹp và cá tính như nhân vật trong truyện tranh, phim ảnh hoặc game nên rất nhiều teen sẵn sàng bỏ tiề.n triệu để mua những bộ cosplay “xứng tầm”.
Thú chơi xa xỉ
Cosplay là một thuật ngữ viết tắt của từ “Costume Play”. Đó chính là các hoạt động, các trò chơi phỏng lại theo các nhân vật của truyện tranh, phim giả tưởng, game. Tuy đã hiện diện ở Việt Nam gần chục năm nhưng hiện nay, trào lưu này vẫn đang nóng lên từng ngày. Rất nhiều bạn trẻ đã tham gia hào hứng với những màn múa kiếm, bắ.n sún.g. Chi phí một bộ cosplay đặc biệt có thể lên đến vài chục triệu đồng.
Teen thích thú với những mẫu cosplay đầy bạo lực
Phạm Thu Thúy (Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội), một người chơi cosplay “có thâm niên” chia sẻ: “Cosplay chỉ là một thú chơi, không phải là trang phục mặc hàng ngày đi học, đi chơi mà chỉ mặc trong dịp lễ hội cosplay, có khi cả năm mới có một dịp. Thế nhưng với ước ao được trở nên xinh đẹp, cá tính như nhân vật trong truyện tranh, phim ảnh hoặc game nên rất nhiều bạn trẻ sẵn sàng bỏ tiề.n triệu để mua những bộ cosplay theo đúng như dạng thời trang của nhân vật đó”.
Thúy cho biết, cosplay ngày nay đã thực sự trở thành một trào lưu bùng nổ. Các coser (người chơi cosplay) không phải e dè khi quyết định đi ra đường trong bộ trang phục yêu thích vì sợ ánh mắt soi mói của những người khác.
Những coser giờ đây đã biết tự tin khẳng định bản thân, nói cách khác, cần có sự đam mê và một chút “trơ lì” thì mới có thể chơi cosplay. Và, tại bất kỳ nơi đâu, thông điệp mà các coser muốn truyền đến thế giới chính là: “Tôi khác biệt. Tôi khác người. Hãy nhìn ngắm tôi”.
Với phương châm “Tạo ra thế giới riêng như giấc mơ của mình”, nhóm Tsukikage (nghĩa là Mặt Trăng), gồm 10 thành viên tuổ.i từ 19 đến 25 chia sẻ kinh lý do tham gia thế giới cosplay: “Là con gái, tụi em cực hạnh phúc khi được đóng vai những cô công chúa xinh đẹp, được yêu rất là nhiều những anh chàng đẹp trai trong truyện và phim. Tụi mình thu thập từ hình trên mạng, sau đó tìm cách mô phỏng lại. Có nhiều người còn tưởng đặt mua ở Trung Quốc về nữa chứ. Những cái nào nhỏ nhỏ như dây chuyền, hạt thì hao tiề.n lắm, khoảng 1 đến 2 triệu. Có những nhân vật dùng trượng, gậy thì tụi em có cái tự làm, có cái phải đi mua cũng đắt lắm. Còn make up thì càng làm càng nâng cao tay nghề lên thôi”.
Các coser ít tới hiệu may đặt hàng vì không nhiều cửa hàng làm đúng được yêu cầu xa lạ của các chủ nhân teen, thậm chí cũng ít mua sẵn do không muốn “đụng hàng” nên nhiều coser tập trung công sức để tự thiết kế, vừa hợp sở thích lại đảm bảo “độc”.
Các phụ kiện này tính tổng sơ sơ cho một nhân vật thường được các Coser đầu tư trên dưới một triệu. Tuy các bộ đồ cosplay chẳng có cơ hội được sử dụng nhưng các coser không hề thích mặc mãi một bộ đồ để đi dự các lễ hội cos nên sẵn sàng bỏ tiề.n ra để may hết bộ này đến bộ khác.
Video đang HOT
“Do thích nhiều nhân vật nên mình đặt may nhiều bộ thôi. Hiện giờ mình đang sở hữu 5 bộ cosplay khác nhau, tổng trị giá cũng lên đến vài chục triệu. Mình quan niệm, đã mất công cosplay thì làm hẳn những bộ thật đẹp, thật độc, thế nên rất tốn công và tốn tiề.n”, Thúy nói.
“Chuyên gia cosplay” này cũng cho biết: “Dân nghiệ.n cosplay chủ yếu là các bạn học sinh cấp 2, cấp 3, càng ngày thì các bạn cấp 2 càng nhiều, thậm chí còn có cả học sinh cấp 1 đặt hàng nữa”.
Góc khuất của bạo lực và khiê.u dâ.m
Tuy nhiên, Thúy cũng cho biết: “Truyện tranh ngày nay không còn dễ thương với công chúa, hoàng tử. Thay vào đó là nhiều cuộc chiến ché.m giế.t nhau với sún.g, kiếm, phi tiêu… Rất nhiều shop theo đó bán kèm các thứ khác như phi tiêu, kiếm, sún.g. Như vậy, vô hình trung, cosplay đã cổ vũ các trò bạo lực trong truyện tranh đối với giới trẻ.
Bên cạnh đó những mẫu quần áo giống truyện tranh khi ra đời thường trở nên quái dị. Nhằm thu hút sự chú ý của khách teen, các shop sẵn sàng post hình ảnh học trò mặc bộ cosplay đen, bịt mặt tay cầm phi tiêu hoặc tuốt kiếm đầy sát khí. Một kiểu “khích lệ” bạo lực cần lên án”.
Đến các lễ hội cosplay, không khó để bắt gặp những bộ trang phục hóa trang thiếu vải, gây phản cảm. Những nhân vật này thường xem cosplay như là một trò để “phô diễn bản thân” một cách quá đáng.
Khánh Chi, (Đống Đa – Hà Nội) một người yêu thích những trang phục cosplay nói: “Có nhiều bạn còn không hiểu cosplay là gì, cứ tưởng là đêm hội hóa trang nên mặc những bộ trang phục của lễ Hallowen khiến người ta nhìn mãi mà không thể “giải mã” được bạn đóng vai nhân vật nào”.
Ngoài việc cosplay truyện tranh, các game thủ còn cosplay các nhân vật trong các trò chơi trực tuyến. Để quảng bá game, nhiều công ty đã không ngần ngại mời các sao nữ gợ.i tìn.h với thân hình chuẩn mực, vòng một “siêu nảy nở” và gương mặt không giống người bình thường xuất hiện trên các tạp chí, các trang mạng điện tử đã tạo nên những cuộc tranh luận nảy lửa trên các diễn đàn.
Theo cô Nguyễn Thu, “Hình ảnh các cô gái với những bộ trang phục quá táo bạo và khiêu khích được đăng tải trên các phương tiện truyền thông sẽ khuyến khích giới trẻ chạy theo những xu hướng không tích cực như phẫu thuật để giống với nhân vật trong hình, chạy theo phong cách ăn mặc “kiệm vải” để khoe da thịt – nhiều điều không phù hợp với truyền thống của người phụ nữ châu á”.
Với sự phát triển như vũ bão của công nghệ hiện nay, chẳng mấy chốc những bức ảnh của họ đã trở thành “chủ đề” nóng trên các diễn đàn và xuất hiện trên mọi trang web. Với họ những lời bình luận khen chê không có nghĩa, mục đích duy nhất của họ là thu hút sự quan tâm của dư luận và được công chúng nhớ mặt, nhớ tên!
Cosplay đã biến tướng Các lễ hội cosplay đã thu hút sự tham gia của hàng ngàn bạn trẻ. Hình ảnh đán.h kiếm, bắ.n sún.g, kề phi tiêu vào cổ nhan nhản trong chương trình. Đáng lo là có những gương mặt rất non nớt của các em học sinh cấp 1-2 thích thú với những trang phục, phụ kiện cosplay bạo lực. Có em còn hóa trang với những vết ché.m trên mặt, má.u m.e đầy tay cùng với băng quấn ghê người. Từ một thú chơi dễ thương, cosplay đã biến tướng theo nội dung và hình thức đầy bạo lực.
Theo NDT
Những bi kịch từ tục "ngủ thăm" biến tướng
Anh Tuyến thừa nhận chuyện "ngủ thăm" ở bản người Dao nay đã biến mất, hoặc nếu còn cũng chỉ rất ít và mang nặng tính hình thức.
Biết chúng tôi sắp đi Tây Bắc tìm hiểu về tục "ngủ thăm", một người bạn làm trong lĩnh vực văn hóa đã chủ động tìm gặp rồi tỏ ý can ngăn. Cậu bạn bảo tôi chỉ tốn thời gian và công sức vì tục "ngủ thăm" của người Dao nay chẳng còn.
Những đứ.a tr.ẻ ở bản Cỏi
Cuộc sống hiện đại tràn về, chính bà con dân bản tự nhận thấy các tập tục cổ xưa nay đã không còn phù hợp và bỏ nó đi. Tuy nhiên, biết là vậy nhưng chúng tôi vẫn quyết lên đường và vượt rừng đến vùng lõi của rừng quốc gia Xuân Sơn (Tân Sơn, Phú Thọ). Dừng chân ở bản Cỏi, bản người Dao được coi là còn nguyên sơ nhất của đại ngàn Tân Sơn, chúng tôi sững người chứng kiến những đứ.a tr.ẻ không cha và các cô gái không chồng. Lúc này, PV chợt hiểu những gì cay đắng đã xảy đến ở nơi đây...
Khi tục "ngủ thăm" bị biến tướng...
Lần ấy, đồng hành với chúng tôi suốt chuyến đi kéo dài cả tuần còn có anh Nguyễn Phong Tuyến (SN 1977), cán bộ phòng quản lý rừng và bảo tồn thiên nhiên rừng Quốc gia Xuân Sơn. Anh Tuyến người Kinh, quê gốc ở Thái Nguyên, được điều động lên chốn rừng thiêng nước độc này từ những năm 90 của thế kỷ trước.
Gần 20 năm bám rừng, ăn ngủ với bà con dân bản, theo dõi sự chuyển biến của từng hộ dân cư, độ hiểu biết của anh về tập tính của dân bản chỉ sau ông Chủ tịch xã Xuân Sơn Bàn Văn Ấm. Dù đã có vợ là người Nam Định, nhưng thấu hiểu và đồng cảm với nỗi vất vả của bà con vùng cao, anh Tuyến vẫn quyết định dắt díu họ lên Tân Sơn lập nghiệp.
Về quy mô, rừng quốc gia Xuân Sơn rộng tới hơn 15 nghìn hecta, phủ rộng trên địa bàn 6 xã của huyện Tân Sơn. Trong đó, rừng bao trọn toàn bộ xã Xuân Sơn và một phần diện tích các xã lân cận. Nói về mặt địa giới hành chính, xã Xuân Sơn chính là nơi xa xôi, hoang sơ và kinh tế của người dân khó khăn nhất.
Không được phép phá thai? Được biết, theo phong tục nơi đây, cô gái đã trót mang thai thì không được phép bỏ. Thế nên nhiều đứ.a tr.ẻ sinh ra không có bố là điều dễ hiểu. Những trai bản ở Xuân Sơn, trước khi lấy vợ ai chẳng vài ba bận đi "ngủ thăm". Hậu quả toàn các cô gái nhẹ dạ chịu cả. Có người phải ở vậy trọn đời nuôi, có người cũng phải bỏ bản làng đi sang nơi khác hòng kiếm tấm chồng.
Tôi vẫn nhớ lúc ngồi với anh Tuyến trong căn phòng nhỏ, nơi làm việc của Ban quản lý rừng, người cán bộ này bảo: "Mặc dù xã Xuân Sơn nằm trọn trong phân khu cần bảo tồn, được Chính phủ công nhận từ năm 1986 nhưng đời sống của bà con còn rất nhiều khó khăn. Trước, cứ lúc thiếu đói, bà con lại lên rừng khai thác lâm sản. Nay bị cấm vào rừng, đến một cây măng cũng không được lấy đi, cuộc sống của bà con chỉ còn biết dựa vào tiề.n trợ cấp bảo vệ rừng. Số tiề.n chẳng thấm là bao so với nhu cầu thực tế".
Cũng giống như những gì chúng tôi được "cảnh báo" từ trước, anh Tuyến gật đầu thừa nhận chuyện "ngủ thăm" ở bản người Dao nay đã biến mất, hoặc nếu còn cũng chỉ rất ít và mang nặng tính hình thức.
Anh Tuyến cho biết, từ khoảng 15 năm nay, tục "ngủ thăm" của người Dao cứ ít dần đi rồi mất hẳn. Cho đến thời điểm hiện tại, chỉ còn có tục "làm công" được gìn giữ nhưng không còn bắt buộc như nguyên gốc nữa. "Lúc tôi mới lên đây, tục "ngủ thăm" vẫn còn. Chính tôi cũng được trai bản rủ đi "ngủ thăm" một lần và ký ức ấy bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Cá nhân tôi cho rằng đó là một tập tục khá thú vị của người Dao.
Tuy nhiên, từ ngày văn minh tràn về, chính những tư tưởng của người dưới xuôi đã làm cho nó bị méo mó đi dẫn đến những hệ quả đáng tiếc. Chính vì vậy bà con bây giờ cứ bỏ dần tục lệ đó đi", anh Tuyến chia sẻ. Nói xong, anh Tuyến đưa chúng tôi đến bản Cỏi để tìm hiểu tập tục này.
Anh Nguyễn Phong Tuyến (phải).
Những đứ.a tr.ẻ "không có bố"
Anh Tuyến chỉ tay về phía 2 cây trò chỉ khổng lồ rồi nói: "Bản Cỏi kia rồi, hai cây chò chỉ ngàn năm tuổ.i kia chính là "thần hộ vệ" của bản Cỏi. Mỗi lần nhìn thấy hai cây trò chỉ, là chúng tôi biết mình đã sắp tới bản Cỏi".
Đến nơi, anh Tuyến đưa chúng tôi chạy một vòng quanh đủ 75 hộ dân quanh bản rồi thì thầm vào tai chúng tôi: "Đây là nhà cô H. Cô có cậu con trai tên T không có bố. Còn kia là nhà chị K cũng một nạ.n nhâ.n tương tự. Cô ấy cũng không biết con trai mình là con của "ông bố" nào nữa". Chừng 15 phút, anh cán bộ rừng đã "điểm danh" ra hết gần chục trường hợp các cháu bé ở đây không có bố.
Anh Tuyến kể, bản Cỏi chỉ là một trường hợp cá biệt. Đó được cho là hậu quả đau lòng của tục "ngủ thăm" bị biến tướng. Với những thiếu nữ mặc dù không bị "bỏ bom" nhưng nếu đã lỡ mang tiếng bị nhiều người cạy cửa "ngủ thăm" cũng rất khó có cơ hội lấy chồng.
Về định nghĩa "ngủ thăm", anh Tuyến đều giải thích rõ, nghĩa là người con trai chỉ vào "thăm" người con gái thôi. Tức là sau khi cạy cửa và mò vào đúng chỗ cô gái ngủ, chàng trai sẽ chui vào vuông màn và nằm xuống bên cạnh cô gái. Lúc này, chàng trai sẽ phải thể hiện hết tài năng ăn nói của mình để cô gái có đồng ý cho anh chàng "ngủ thăm" hay không. Nếu được, chàng trai sẽ ở lại hết đêm và hai người sẽ nằm trò chuyện. Sau một vài đêm như vậy, nếu được đồng ý, chuyện tình của đôi trai gái sẽ bước sang một giai đoạn mới, đó là "làm công".
Tập tục biến tướng Thấy chúng tôi hơi bất ngờ, anh Tuyến nói tiếp: Nói thì bảo "vạch áo cho người xem lưng" chứ thực tế tôi nhận thấy chính những người Kinh mình đã "đóng góp" một phần không nhỏ vào việc các tập tục truyền thống bị biến mất. Ngay cả chuyện bùa ngải của người Mường cũng vậy, bản chất của nó rất tốt đấy chứ, nhưng chính người Kinh đã làm cho nó bị biến tướng thành một thứ đáng sợ và ma mị. Giống như vậy, tục "ngủ thăm" cũng bị chính người Kinh hoặc các thanh niên thôn bản vì ảnh hưởng tư tưởng thực dụng của người Kinh đã biến nó thành một thứ bi kịch đối với các cô gái trẻ. Họ đến và đi, coi các cô gái trẻ như một thứ để "giải trí" và hậu quả thì chỉ các cô gái này phải gánh chịu
Theo NDT
Những biến tướng trong quán karaoke Nhiều người xem phòng karaoke là một chỗ nhậu kín tuyệt vời, hay là một vũ trường thu nhỏ. Họ tụ tập bạn bè vào phòng, rất ít khi hát chỉ mở nhạc sàn rồi ngồi nhậu cùng với mấy tiếp viên "mát mẻ"... "Karaoke ôm" (Hình minh họa) Nhu cầu được vui chơi và giải trí sau những giờ học hành và...