Có trộm trong phòng làm việc
Khi về phòng, chị Ng. ngồi kế bên tôi đã la toáng lên là mình bị mất cái iPhone.
Như thường lệ cứ đến trưa là văn phòng tôi sẽ ra ngoài đi ăn uống cùng nhau. Nhưng khi về phòng, chị Ng. ngồi kế bên tôi đã la toáng lên là mình bị mất cái iPhone.
Thì ra ban nãy vội chạy xuống cho kịp thang máy chị vứt đại điện thoại trên bàn mà chẳng nghĩ ngợi gì cả, giờ thì tìm mãi không thấy. Kẻ duy nhất ngồi lại trong phòng không đi ăn trưa thì đang im lặng, xem như không nghe không thấy.
Thực ra việc mất đồ trước đây cũng từng xảy ra. Khi thì vài món lặt vặt như chiếc bốc hơi trong ví… Và lần nào cũng có gương mặt đó tại “hiện trường” nên chúng tôi đã nghi lắm rồi. Nhưng nghi thì nghi, chẳng lẽ lại chơi trò khám người như thời tiểu học.
Dù sao cũng là đồng nghiệp của nhau, thôi thì xem như người ta mượn đỡ mà quên trả. Còn lần này, mất hẳn cả cái điện thoại hơn chục triệu đồng thì không thể làm ngơ, nhất là chị Ng. đang chực khóc vì đó là món quà kỷ niệm chồng tặng.
Cũng may trong phòng có một anh rất thông minh, giả vờ bảo với chị Ng. rằng: “ Hôm trước tôi có nghe chồng bà khoe là điện thoại có cài phần mềm theo dõi, chỉ cần bật lên là định vị được nó đang nằm ở đâu. Giờ bà gọi điện cho chồng để ông ấy mở phần mềm lên là được“.
Thì ra ban nãy vội chạy xuống cho kịp thang máy chị vứt đại điện thoại trên bàn mà chẳng nghĩ ngợi gì cả, giờ thì tìm mãi không thấy. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau cú nháy mắt của anh, mọi người đều giả vờ ồ à lên tán thưởng. Khi chị Ng. đang nghe gọi điện cho chồng thì kẻ kia đột ngột đứng dậy, cười hì hì và móc điện thoại ra để lại trên bàn.
Hắn nói rất tỉnh: “ Giỡn chút hù bà Ng. thôi chứ có cái điện thoại quèn tôi lấy làm gì. Đúng là đồ đàn bà, chưa gì đã cuống cả lên“.
Dù rất ức chế với kẻ mặt dày này nhưng vì chị Ng. không muốn truy cứu nên chúng tôi lại bỏ qua lần nữa. Nhưng từ dạo đó, mọi người đi làm mà cứ như đi ra bến xe – lúc nào cũng nơm nớp lo mình bị mất đó.
Đến nỗi đi toilet cũng phải gởi gắm đồ đạc cho người kế bên mới yên tâm. Cũng phải 2 tháng sau tình hình mới được giải quyết, khi tên kia bị một đám xã hội đen kéo tới tận văn phòng trừng trị vì tội quịt nợ gì đó.
Không muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của công ty nên giám đốc đã cho hắn nghỉ việc. Cả phòng tôi vui đến nỗi mua vịt quay về cúng, nhưng vẫn không quên… hùn tiề.n mua lại khóa mới cho văn phòng để đề phòng hắn túng quá làm liều. Giờ nhắc lại, tôi vẫn còn nguyên cảm giác ớn lạnh khi có gã “đồng nghiệp” là kẻ trộm.
Theo STT
Suốt 2 năm bị phó giám đốc lừa dối
Chúng tôi làm cùng công ty, cùng gắn bó, yêu thương nhau suốt 2 năm qua... vậy mà đến bây giờ, tôi mới biết anh đã có vợ và cậu con trai 2 tuổ.i.
Khi tâm trạng đang rối bời, tôi muốn viết lên những dòng tâm sự này để chia sẻ với các độc giả và mong sẽ nhận được những ý kiến góp ý, chia sẻ từ mọi người.
Tôi là nhân viên của phòng kinh doanh, còn anh ấy là phó giám đốc mới về cơ quan. Anh ấy về công ty được nửa năm thì chúng tôi bắt đầu trò chuyện thân thiết với nhau. Sau những cuộc nói chuyện đó, hai chúng tôi đều tìm ra được những điểm chung trong cách nghĩ và cách sống... nên không lâu sau đó, hai chúng tôi bắt đầu một tình yêu mới.
Chúng tôi đã vẽ ra một tương lai với biết bao niềm vui và hạnh phúc phía trước. Rồi tôi đưa anh về ra mắt gia đình, ngay từ lần gặp đầu tiên bố mẹ tôi đã rất quý mến anh. Anh không chỉ là một người đàn ông chững chạc và thành đạt mà anh còn rất chu đáo với gia đình, cũng như tạo được sự thân thiện, gần gũi với mọi người trong gia đình tôi.
Anh hơn tôi 4 tuổ.i và tình yêu của chúng tôi cũng đã kéo dài được 2 năm. Tôi yêu anh ấy và cũng hiểu được rằng, anh rất yêu tôi. Khi tôi nói về một đám cưới thì anh xin hoãn lại, "Cho anh xin thêm nửa năm nữa để ổn định công việc rồi chúng mình sẽ cưới nhau". Nhưng khi tôi xin nói anh ấy đưa tôi về ra mắt gia đình thì hết lần này đến lượt khác anh bảo, "Đây là lúc chưa thích hợp". Tôi tin anh nên chỉ biết im lặng chờ đợi đến một ngày may mắn nào đó...
Vì quá yêu anh nên tôi rất khó chịu khi chưa được gia đình anh chấp nhận mối quan hệ này. Tôi yêu anh, đương nhiên tôi cũng muốn biết gia cảnh anh ấy ra sao, bố mẹ anh ấy là người như thế nào để khi lấy nhau về, tôi còn biết cách đối nhân xử thế với mọi người.
Sau bao ngày ấm ức, tôi quyết định âm thầm tìm hiểu về gia đình anh vì tôi rất muốn biết, người mình yêu sinh ra và lớn lên trong một gai đình như thế nào.... Nhưng cuộc sống đúng là thật lắm nỗi bất công. Cuối cùng, cái mà tôi biết được về anh ấy là anh đã có gia đình và một cậu con trai 2 tuổ.i.
Tôi đã thật sự suy sụp khi biết được sự thật đó. 2 năm qua yêu anh, tôi đã bị tình yêu ấy che mờ đi tất cả mà không biết được bất cứ điều gì về anh, để rồi giờ đây biết tất cả, tôi không thể kìm nén được nỗi đa.u đớ.n này. Tôi xin nghỉ việc mấy hôm, không ăn, không ngủ, chỉ biết khóc khóc cười cười với nỗi đau của riêng mình...
Rồi anh tìm mọi cách để gặp tôi và "Xin hãy nghe anh giải thích". Sau bao nhiêu lần anh năn nỉ, tôi cũng đồng ý gặp để xem anh sẽ nói với tôi những gì. "Anh cưới vợ là do gia đình ép chứ thật ra, anh không yêu người ấy. Người anh yêu nhất từ trước tới nay là em, không phải một ai khác. Anh xin em đừng vì thế mà rời xa anh...".
Tôi lại mù quáng yêu, mù quáng tin những lời có cánh của người đàn ông có vợ ấy... để rồi đêm đêm, tôi lại khóc một mình với bốn bức tường lặng lẽ, còn anh thì trở về quây quần bên gia đình cùng với nụ cười của người vợ và đứa con thơ.
Từ khi yêu nhau đến bây giờ, tôi chưa bao giờ làm anh ấy phải buồn, còn anh ấy cũng luôn ân cần, chăm sóc tôi rất chu đáo. Vợ anh là người rất xinh, nếu so về sắc thì tôi không bằng chị ấy nhưng tính tôi nhỏ nhẹ, ôn hòa, lại hòa đồng cùng mọi người nên rất hợp với tính cách của anh.
Tôi cũng chẳng hiểu sao, từ khi biết anh có gia đình, tình yêu của tôi dành cho anh không còn vẹn nguyên như trước nữa. Tôi thật sự rất khó chịu vì anh ấy lừa dối tôi... nhưng anh lại ôm tôi vào lòng trấn an, "Chỉ vì sợ mất em nên anh không dám nói cho em biết về chuyện anh đã có gia đình".
Giờ đây, tôi thật sự đang rất khó xử khi phải làm người thứ ba bên cạnh cuộc sống của anh. Nếu như anh b.ỏ v.ợ con để đến với tôi thì liệu rồi tôi có được hạnh phúc trọn vẹn không? Và người phụ nữ kia nữa... liệu chị ấy có còn sức mạnh để sống cuộc sống với cậu con trai bé bỏng của mình? Cứ nghĩ đến tình yêu 2 năm nay, tôi không muốn rời xa anh ấy... nhưng cứ nghĩ đến cuộc sống không danh phận, tôi thực sự rất khổ tâm.
Tiếp tục hay chấm dứt... tôi vẫn chưa thể tìm được câu trả lời cho bản thân mình! Dù biết anh yêu tôi nhưng liệu tình yêu ấy có thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời này không?
Theo STT