Có những ngày tháng chỉ muốn rong chơi
Nghĩa là chẳng còn thiết tha những điều lâu nay vẫn đeo đuổi, hay vì quá mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn buông. Nghĩa là tâm cứ lặng im còn chân từ chối nghe theo lý trí.
Đó là những ngày bỗng dưng tâm trạng chùng chình ùa tới. Mắt môi tự giác biết buồn, trái tim tự giác biết mệt, và tay chân chẳng còn cảm giác muốn đi.
Tuổ.i trẻ chúng ta bây giờ thiếu sót nhiều quá!
Chẳng biết đã tiêu pha bao nhiêu thời gian thanh xuân, chỉ biết rằng luôn có cảm giác hối hận rằng mình chưa chơi đủ. Những khoảng thời gian mệt nhoài bên bàn làm việc, bên những cái ôm hững hờ quanh cơ thể. Sự đơn độc cứ tăng lên, và cảm giác muốn từ bỏ cứ lớn dần theo.
Chúng ta bỗng dưng thảng thốt với những câu hỏi, tại sao chúng ta phải cố gắng, chúng ta cố gắng vì điều gì? Tại sao chúng ta phải đổ hết thời gian cho những mục tiêu, dằn vặt nó, dày vò nó bởi những đắn đo, bất an thường ngày mà không cho nó tận hưởng đúng nghĩa tuổ.i thanh xuân.
Thế là có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi.
Chỉ muốn lang thang trên những cung đường dài và rộng, đi đến những nơi bớt náo nhiệt để nghe mùi không khí đặc quánh vây quanh người, im lặng nghe tiếng thở dài và mừng đến rớt nước mắt khi gặp lại cố nhân.
Có những tháng ngày như thế, có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi.
Nghĩa là chẳng còn thiết tha những điều lâu nay vẫn đeo đuổi, hay vì quá mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn buông. Nghĩa là tâm cứ lặng im còn chân từ chối nghe theo lý trí. Chỉ muốn tìm được dũng khí để trốn chạy, chỉ muốn tìm được dũng khí để bước qua mọi thứ cồng kềnh như gánh nặng, trách nhiệm có thể vứt sau lưng mà chạy, mà bay, mà thoát khỏi vòng vây của những tâm sự thường tình.
Giá như cuộc sống có thể dễ thở hơn, đối với người trẻ chúng tôi.
Video đang HOT
Giá như đừng bắt chúng tôi giam hãm tuổ.i trẻ của mình, tiêu pha thanh xuân vào những thứ vô lý như cuộc sống và công việc, giá như ai cũng thể sống một cuộc sống tùy ý theo sở thích, cô đơn theo sở nguyện và kể cả có chế.t đi sẽ không hối tiếc?
Chúng tôi bây giờ chẳng khác nào những đứ.a tr.ẻ bị cưỡng ép phải lớn lên.
Bỏ qua giai đoạn bỡ ngỡ để kịp bình thản, chưa chuẩn bị tâm lý đã phải đối diện với đấu tranh sinh tồn, những khốc liệt mà cuộc sống xung quanh đem tới tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi…
Muốn tới những nơi chưa từng tới, hay đơn giản chỉ là quanh quẩn cho hết ngày hết tháng, miễn là không cần phải suy tính, miễn là run rủi cho sự cô đơn…
Theo Blogtamsu
Có những ngày em chẳng yêu anh
Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ...
Một tuần có 7 ngày, một tháng có 30, đôi khi là 31. Và con số đó của một năm là 365, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu lần 365 ngày rồi em nhỉ. Nhưng, anh biết ....không phải ngày nào... em cũng yêu anh!
Có những ngày em chẳng yêu anh... Là khi anh ghét em mặc những chiếc áo gypsy rườm rà, những chiếc mini-skirt điệu đà, những đôi giầy búp bê. Anh bắt em mặc những chiếc áo sơmi phẳng lì cổ cao, những chiếc áo không họa tiết cầu kỳ. Anh để mặc em với cái nhìn tiếc nuối vào tủ quần áo, với một phong cách chẳng phải là em....
Để có những ngày em điểm phấn tô son lại, mặc một chiếc váy có nút điệu đà, xỏ một đôi giày kiểu cách. Em bước ra đường một mình. Em phóng xe một mình, mỉm cười nhìn mọi người. Và... những ngày như thế... anh biết em chẳng yêu anh...
Có những ngày em chẳng yêu anh... Khi anh hững hờ những câu chuyện, những lời tâm sự. Anh để mặc em nói một mình, anh sẽ chẳng hiểu gì cả, rồi hỏi đi hỏi lại, hoặc sẽ trả lời qua loa, đại khái ậm ừ "Ờ, thôi, kệ đi".
Để có những ngày em điểm phấn tô son lại, mặc một chiếc váy có nút điệu đà, xỏ một đôi giày kiểu cách. (Ảnh minh họa)
Để có ngày, với những câu chuyện, em chẳng buồn kể anh nghe, em sẽ tìm bạn nói chuyện, để có người cùng cười xòa thích thú, cùng lo lắng, cùng chia sẻ với em... Và anh nhận ra rằng... em chẳng yêu anh... những ngày như thế...
Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để anh đến gặp em như một nhiệm vụ, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ. Rồi bờ vai anh không còn là nơi lý tưởng, những cái xiết tay cũng trở nên hờ hững....Và những lúc đó, anh chắc rằng em chẳng yêu anh....
Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc (Ảnh minh họa)
Là những ngày, những nỗi buồn em chẳng nhớ đến anh, Là những khó khăn em chẳng cần anh giúp đỡ, để không phải được anh bao bọc :"Em muốn mình tự lập và trưởng thành hơn", mặc dù điều anh muốn là được chia sẻ vào bảo bọc em. !!??
Có những ngày như thế...anh biết em chẳng yêu anh! Khi anh ném vào em những câu nói trong cơn tức giận, như những con sóng dữ dội đậ.p vào bờ cát trắng, và những hành động đã trở thành ám ảnh, để em chỉ biết dùng những giọt nước mắt xoa dịu vết thương lòng. Để có những bí mật đã hóa thành đá và trở thành địa ngục bên trong.
Nhưng... những ngày như thế... anh chẳng phải là anh cũng bởi vì, Em chẳng còn yêu Anh !
Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ
Ngày em không yêu anh
Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em
....
Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa .
Theo Blogtamsu
Biết tôi mang tiề.n cho gái mà em vẫn im lặng để tôi đi sao? Hải lại tìm đến những cô gái xa lạ ngoài kia để quên, anh thèm được vỗ về, được quan tâm, được chiều chuộng ân cần, thèm hơi ấm đàn bà, những cái ôm và nụ hôn âu yếm. Bao lâu rồi Quyên không thể cho anh những thứ đó, vì sao? Hải là một người chồng không tốt, bản thân anh cũng...