Có hay không? Một tình yêu sét đán.h
Tôi chưa kịp thắc mắc thì bà ấy bồi thêm: “Có nghĩa là vừa gặp người ta đã yêu mê mệt, đòi sống chế.t với người ta như cái cô này…”. Vừa nói, bà xã tôi vừa chỉ vô bức ảnh cô gái đẹp lộng lẫy trên màn hình máy tính. Ra là bà ấy đang đọc báo mạng.
Tôi nhìn bức ảnh cô gái rồi thủng thẳng trả lời: “Có thể có, mà cũng có thể không…”. Như tôi nè, cách nay 20 năm, vừa trông thấy cô bạn thân của bả với tà áo dài tím thướt tha, tôi đã bủn rủn tay chân, thần hồn nát thần tín, bụng bảo dạ nếu không “cua” được người này thì tôi thề ở giá suốt đời! Thế nhưng khi lưỡi tầm sét nguội đi thì tôi cũng định thần lại. Sau đó, người tôi chọn lại là… bả!
“Vậy là sao?”- nghe tôi trả lời nước đôi, bà xã tôi nhăn mặt. “Thì có nghĩa là… là… cũng có đấy, nhưng mà bà có thấy ai bị sét đán.h mà còn sống không? Hãn hữu lắm mới có người thoát chế.t nhưng sau đó cũng ngơ ngơ… Tình yêu sét đán.h cũng vậy. Không cháy thành tro thì cũng lộ.t d.a, phỏng mặt…”. “Tóm lại là có hay không?”- bà xã tôi gằn giọng. “À, ừ… thì là… không có”. “Ông nói xạo! Tôi cho ông coi nè…”.
Nói rồi bả dẫn chứng vanh vách: anh A theo đuổi chị B, ông C phải lòng bà D, cậu Y phải lòng mợ X… Tất cả đều cùng một mô-típ “yêu là cưới” chớp nhoáng trong vòng… 7 nốt nhạc! Kể xong bả cười đắc ý.
Tôi cũng đâu có chịu thua. Này nhé cặp đầu tiên sống với nhau được 3 ngày đã ly thân, cặp thứ hai khá hơn thì được 1 tuần; cặp thứ ba chỉ được đúng 1 đêm vì sáng hôm sau cô dâu đã xách va-li về nhà cha mẹ ruột và la toáng lên là anh chồng của mình bị “gay”… “Đó là vì họ còn trẻ người non dạ…”- bà xã tôi chống chế. Tôi cố nhịn cười: “Nè, bà xã, tình yêu không có tuổ.i đâu nhé. Khi yêu, ông già bảy mươi cũng ngây thơ như cậu trai mười bảy. Dẫn chứng cho bà thấy nè…”.
Những cái tên tôi nêu ra khiến bà xã tâm phục, khẩu phục. Và rồi bà ấy lại lục lọi trong trí nhớ để lôi ra những câu chuyện khác nhằm minh họa cho luận điểm “thứ tình cảm phát sinh như điện xẹt ngay từ giây đầu tiên 4 mắt chạm nhau hay còn gọi là tình yêu sét đán.h thật ra không phải tình yêu”. Nó là sự huyễn hoặc của cảm giác, nó khiến cảm xúc của con người trào dâng mạnh mẽ như dòng dung nham sôi trào khi núi lửa thức giấc. Sau đó, khi mọi thứ lắng dịu thì dung nham sẽ từ từ nguội đi. Lúc đó người ta lại đổ thừa là mình “yêu lầm”, là mình bị choáng, bị “mà mắt” vì sức cuốn hút không cưỡng lại được của đối phương…
Video đang HOT
“Tóm lại theo tôi không có tình yêu sét đán.h mà chỉ có tình yêu… trời đánh!”- bà xã tôi nói chắc nịch. Đến lượt tôi ngớ người ra: “Là… là… sao? Thế nào là tình yêu trời đán.h?”. “Ông thiệt thà quá đi. Tình yêu trời đán.h là tình yêu của những kẻ… trời đán.h, thánh đâ.m; những kẻ suốt ngày toan tính giậ.t chồn.g, giật vợ, giật người yêu của kẻ khác rồi đổ thừa là gặp tình yêu sét đán.h…”.
Trời, không ngờ bà xã tôi hôm nay lại sâu sắc như vậy? Nhưng tôi phải ngăn cơn xúc cảm của bả lại: “Bà nói cũng có lý nhưng thôi, kệ họ đi. Chuyện của thiên hạ, hơi đâu mình xía vô. Sét đán.h hay trời đán.h gì cũng kệ người ta, miễn tôi với bà êm ấm là được. Còn mấy câu chuyện vớ vẩn báo chí đăng tải, nếu có như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì tới mình”.
Cứ tưởng nói vậy là êm, không ngờ lúc lên giường, bà xã tôi lại lầm bầm: “Hứ, chỉ giỏi ngụy biện. Gặp ai cũng nói yêu thì đúng là tình yêu trời đánh!”.
Tôi không dám lên tiếng hưởng ứng vì sợ “chuyên đề” tình yêu sét đán.h sẽ được bà xã tôi thuyết trình cả đêm…
Theo Afamily
Tuổ.i 25, người ta cho phép mình điên thêm nhiều hơn
Tuổ.i trẻ là những năm tháng xao nhãng. Thời sinh viên là cả một quãng đời rong chơi. Đau khổ, trải nghiệm, mật đắng có chăng ở giai đoạn ấy cũng chỉ là thứ gia vị nêm nếm vào cuộc đời mỗi người.
Chúng ta như những con chuột, lầm lũi, lầm lũi và tiến lên. Chúng ta có sợ húc vào tường? Có, sợ đau là đằng khác. Nhưng chúng ta không thể quay đầu lại, bởi người ta đã đặt rào chắn ở phía sau. Qua rồi cái tuổ.i bồng bột, nông nổi nhưng tính cách của chúng ta có thực sự hết nông nổi, ngông cuồng? Không. Thực sự là không, có khi còn lên một cấp độ mới. Ở tuổ.i 25, người ta điên nhiều hơn và cho phép mình điên hơn. Bởi người ta bắt đầu ngoái nhìn về quá khứ và tiếc nuối cũng như lo sợ cho hiện tại.
Tuổ.i trẻ là những năm tháng xao nhãng. Thời sinh viên là cả một quãng đời rong chơi. Đau khổ, trải nghiệm, mật đắng có chăng ở giai đoạn ấy cũng chỉ là thứ gia vị nêm nếm vào cuộc đời mỗi người.
Cho nên, đến khi người ta vào 25, đến khi người ta ở cái mốc bập bênh ấy, người ta thấm thía 2 chữ nuối tiếc nhiều hơn gấp vạn lần những sự tiếc nuối từ trước đến nay. Người ta đau nhiều hơn, tỉnh đời nhiều hơn, quên phắt cái bản tính bãng lãng, ưa mơ mộng thuở nào.
Nhưng người ta cũng học được nhiều cách che giấu bản thân mình hơn. Nước mắt không còn tự động tuôn rơi. Cảm xúc không dễ dàng bộc lộ.
Ở tuổ.i 25, ta nhắm tịt mắt và lên đường.
Tại sao lại nhắm tịt? Vì ta không biết đường đi cho mình? Là chưa tìm thấy, không thể tìm thấy hay vẫn còn lười biếng chưa đi tìm? Vì ta bắt đầu chấp nhận với 2 chữ an phận - cái khái niệm mà ngày xưa ta thường phản kháng dữ dội.
Ở tuổ.i 25, ta nhắm tịt mắt và lên đường. (Ảnh minh họa)
Ở 25, ta bắt đầu nghĩ nhiều hơn về 2 chữ gia đình. Một cuộc sống ổn định - có lẽ vậy. Ta bắt đầu hoài nghi về 2 chữ hoài bão. Những mặt trái của cuộc sống cứ dần dần lộ ra buộc ta phải đối diện với nó. Nếu như ngày trước, ta sẽ thét gào đòi 2 chữ công bằng. Nếu như ngày trước ta sẽ ôm hận với bao bức xúc ở chỗ làm, trong những mối quan hệ chưa và đã được đặt tên.
Nếu như ngày trước cuộc sống lúc màu hồng, khi thì lại đậm đặc màu đen. Thì 25, ta bình thản hơn. Ta hiểu những quỷ quyệt mà đời giăng bẫy. Khi bị mắc vào đó, ta chử.i thề chứ không phản ứng một cách dữ dội như trước đây. Là cảm xúc ta chai lỳ hay là vốn dĩ ta không có cảm xúc? Ở 25, ta chẳng còn đủ ẩm ương để mà đau với chữ đời.
Ta bước ra ngoài với một cái vỏ chi chít gai. Nhưng ta không sẵn sàng xù lông với ai như cách ta làm ngày xưa. Ta lặng lẽ, âm thầm, cười nhếch mép khi người ta ch.ê ba.i mình. Lạnh lùng khi ai đó hắt bát nước vào mặt và thờ ơ trước những cái gọi là hiện tượng của giới trẻ. Ta còn trẻ và ta vẫn sống. Nếu ta có tham gia những thứ gọi là trào lưu "vớ vẩn" ấy thì có lẽ là ta đang giả vờ. Ở tuổ.i 25, người ta nhận thức sâu sắc về chữ tôi ẩn nấp bên trong mình. Cái tôi ấy vẫn to đùng như nó vốn có, nhưng nay nó điềm đạm, dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Cái tôi má.u lửa, xô bồ, dễ bị tổn thương đã được thay thế.
Ta bước ra ngoài với một cái vỏ chi chít gai. Nhưng ta không sẵn sàng xù lông với ai như cách ta làm ngày xưa (Ảnh minh họa)
Ở tuổ.i 25, người ta học cách chấp nhận những gì cuộc đời "đãi" cho mình. Người 25, người ta không viển vông với những thứ xa vời, người ta nhìn gần hơn. Các mục tiêu, các tham vọng được rút ngắn lại và thực tế hơn. Cuộc đời biến thành màu xám, không lấp lánh nhưng cũng vừa đủ để ta sống tiếp. Tuổ.i 25, người ta chẳng chán ngán tới mức mà bỏ quên tất cả như ngày xưa, bởi hai chữ gia đình cứ nặng trĩu trong lòng.
25, thứ người ta cần là sự tự lập về kinh tế chứ không phải rong chơi theo đam mê. Cũng có những người đam mê đủ mạnh để biến nó ra tiề.n. Cái tuổ.i này, người ta nhìn và nói về chữ tiề.n một cách thực tế hơn. Không màu mè, hoa lá, không cái nhìn "khin.h b.ỉ" rằng ước mơ là trên hết, cuộc sống được quy ra thành từng con số. Người ta hiểu tiề.n không phải là tất cả, nhưng tiề.n giúp ích rất nhiều.
Tuổ.i 25, như một đứ.a tr.ẻ tập đi, lẫm chẫm, dò dẫm từng bước một trên hành trình mới. Cái hành trình mà ai đó vẫn thường gọi là trưởng thành.
Theo Guu
Người ta đi sự kiện 1 tối bằng tôi làm cả năm Đấy là tôi nói thật, không sai chút nào nhé. Nhưng vì họ là &'sao', trách làm sao được khi thân mình chỉ đi làm công ăn lương. Nếu mà so như thế thì thiên hạ ai chẳng so, chẳng bì. Chỉ là tôi nói như vậy để thấy được, mình đi làm cả năm trời, chẳng bằng người nổi tiếng &'đi chơi'...