Có chồng hờ hững thì cũng như không!
Chồng dửng dưng như không rồi viện cớ mệt mỏi quay lưng vào ngủ mặc vợ ngẩn ngơ, buồn phiền.
Chồng sống trong nhà mà chỉ như cái bóng. Bất cứ công to việc nhỏ gì cũng đến tay vợ thì thà không có chồng còn sướng hơn.Cưới nhau chưa đầy 5 năm mà tình cảm vợ chồng đã như cái t.uổi xế chiều. Cả hai còn trẻ trung mà mất đi sự lãng mạn, tình cảm cần có. ũng bởi có thêm hai đứa con nhỏ khiến cả hai bận rộn và nặng gánh trách nhiệm hơn. Nhưng có phải, đó là lý do để chồng hờ hững với vợ đến như vậy không?
Sáng dậy, chồng chẳng biết vợ phải vất vả, loay hoay với hàng núi công việc, nào quần áo, nhà cửa, nào con cái ăn uống. Chồng cứ lửng thửng ăn xong rồi đóng bộ quần áo phẳng phiu rồi xách cặp đi làm. Nói mãi thì chồng miễn cưỡng nhận trách nhiệm đưa thằng lớn tới lớp.
Có chồng hờ hững…
Đi làm về, chồng hết café lang thang cùng bạn bè rồi lại về nhà xem ti vi, gảy đàn. Mặc kệ vợ tất bật với chợ búa, cơm nước rồi con cái khóc lóc. Nghĩ đi nghĩ lại thấy chồng thật vô tâm. Cơm đã xong xuôi, dọn sẵn ra bàn ăn. Chồng vừa cầm đũa thì nghe điện thoại của bạn rủ ra ngoài nhậu nhẹt. Chồng chẳng buồn nói một câu dễ nghe với vợ mà xách xe đi ngay cho kịp giờ bạn hẹn. Chồng chẳng hề hay biết vợ ôm con tức tưởi chờ chồng về cả đêm.
Video đang HOT
Con ốm, chồng chỉ phó mặc cho vợ chăm con, thức cả đêm coi chừng con. Chồng trách vợ không biết chăm sóc con, không chăm con cẩn thận để con ốm nên tự mà gánh vác lấy. Vợ ốm, chồng chẳng thèm hỏi han lấy một câu mà lẳng lặng mua hộp cháo ngoài quán rồi bảo vợ ăn cho nhanh khỏe kẻo không có ai chăm con. Tủi thân đến muốn khóc.
Đã từ bao giờ, hai vợ chồng không hẹn hò, xem phim hay có những giây phút riêng tư . Ngày lễ, sinh nhật, vợ cứ thấp thỏm chờ một điều bất ngờ từ chồng. Kết quả là câu xin lỗi nhạt thếch vì chồng trót quên. Nhà bố mẹ có việc lớn, dặn chồng năm lần bảy lượt là thu xếp để về quê. Chồng ậm ừ rồi cuối cùng xin không về vì bận việc. Hóa ra, hôm ấy chồng phải đi giao lưu cùng với cơ quan. Một mình vợ tay xách nách mang đồ đạc, con cái về quê chịu lời trách móc của họ hàng, làng xóm.
Bao nhiêu lần muốn tỉ tê, tâm sự với chồng về công việc cơ quan, về chuyện con cái và cả chuyện tình cảm nữa. Chồng dửng dưng như không rồi viện cớ mệt mỏi quay lưng vào ngủ mặc vợ ngẩn ngơ, buồn phiền.
Ngay cả đến chuyện sinh hoạt vợ chồng, chồng cũng làm cho tròn trách nhiệm và thỏa mãn bản thân mà chẳng quan tâm xem cảm xúc của vợ ra sao. Vợ đau đớn và tủi thân chồng cũng mặc kệ, xong việc chồng lăn ra ngủ như chẳng có vợ ở bên.
Thế rồi, giữa hai vợ chồng có một khoảng cách, một hố sâu tự bao giờ. Khoảng cách ấy không thể xóa nhòa đi khi chỉ một mình vợ cố gắng và vun đắp. Vợ sống và chăm lo cho gia đình như chẳng hề có chồng. Sự vô tâm, hờ hững của chồng khiến vợ mệt mỏi và khổ tâm vô cùng. Nếu vợ có làm gì sai thì nhận lại điều đó là xứng đáng, đằng này, vợ vẫn cố gắng hết mình và làm tất cả những điều mình có thể. Ấy vậy mà, nhận lại sau tất cả mọi thứ chỉ là sự hờ hững, lạnh nhạt của chồng.
Người ta nói rồi mà, có chồng mà hờ hững cũng như không. Nếu vậy thì chúng ta giải thoát cho nhau chồng nhé. Mọi thứ dường như vượt qua sự kiểm soát và sức chịu đựng của vợ rồi.
Theo Giadinhvn
“Thằng chồng hãm” và một “con vợ ti tiện”
Thúy suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, bất mãn với cái sự "hãm" của chồng.
Thúy con nhà lao động, bỏ học giữa chừng, phần vì không thích học, phần vì cả nhà chẳng ai cổ vũ cho cái sự học. Bố mẹ lúc nào cũng mong nó nhanh khôn chóng lớn để tống đi làm, kiếm thêm đồng ra đồng vào thu nhập. Không đi học nữa, nó xin làm thợ phụ cho một tiệm may, học lấy cái nghề rồi về tự mở hàng, túc tắc khách lúc may bộ đồ, lúc sửa cái quần, cái áo. Mười chín t.uổi nó lấy chồng.
Chồng Thúy cũng không học hành. Mẹ Tùng có sạp thịt quay đầu chợ. Gọi là đông khách song cái sạp thịt ấy nuôi cả nhà, từ ông bố vô công rỗi nghề đến hai thằng con... y như bố. Tùng bán điện thoại thuê cho cửa hàng gần nhà Thúy, vài lần đ.ánh mắt cười duyên, vài lần lân la tán tỉnh rồi hai đứa quen và cưới nhau.
Vợ chồng bất mãn với nhau...
Hạnh phúc được thời gian đầu, đến khi có con thì sinh hoạt đảo lộn. Đã thế Tùng lại mất việc do cửa hàng chuyển nhượng vì không có khách. Chủ mới về cho nhân viên cũ đi hết. Chồng thất nghiệp, mọi chi tiêu trong nhà trông cả vào tay Thúy máy may, tằn tiện. Vợ chồng bắt đầu lục đục vì những bức bối không đâu, vì bó buộc tài chính.
Thúy suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, bất mãn với cái sự "hãm" của chồng. Gặp khách nào vào sửa đồ nó cũng vừa làm vừa luyến thoắng kể tội chồng: "Chị xem, cái số em khổ thế chứ. Cơm nước cung phụng "nó" mà nãy "nó" về, mở cái lồng bàn ra nhìn mâm cơm cái lại đi luôn. Mà chị bảo, 2 lạng thịt đã 40 nghìn của em rồi. Bìa đậu với mớ rau, cũng 10 nghìn, thêm bát lạc rang vài nghìn nữa, chứ kham khổ gì đâu. Đấy là em còn đang nuôi "nó" đấy, bảo nó đưa được 1-2 triệu mỗi tháng cho em đã đành"...
Lần nào cũng điệp khúc kể lể "nuôi" chồng, Tùng nghe đã nhàm tai nhưng chưa bao giờ hết cảm giác nóng mặt.
Ngày chưa lấy vợ, chẳng gì nó cũng đẹp trai dẻo mỏ, ối gái theo, t.iền tuy không nhiều nhưng chẳng bao giờ thiếu, hết lại xin mẹ. Gặp "con vợ" ti tiện thế này đúng là mất hết sĩ diện đàn ông. Cơm nước nấu nướng đã chẳng ra làm sao, lèo tèo mấy món quanh năm chán ngắt mà hễ cứ mở mồm là lại quy ra từng đồng tủn mủn. Cứ về nhìn mâm cơm là Tùng chỉ muốn chạy sang ăn trực bên anh trai chị dâu. Anh trai nó cũng bất tài, nhưng chị dâu là người khéo léo, cơm nước tươm tất, nói với chồng ngọt như mía lùi dù chị chẳng phải vào bếp bao giờ, chỉ đưa t.iền cho anh đi chợ.
Tối ấy, đi "ăn trực" xong, Tùng về đến nhà thì vấp ngay cái mặt lầm lì của vợ. Biết ngay thế nào cũng cãi nhau. Con vợ ti tiện vặn vẹo thằng chồng hãm tại sao về thấy mâm cơm còn không ăn lại bỏ đi đằng nào, "anh muốn tôi gọi anh là bố mời anh ăn anh mới chịu hả".
Rồi Thúy chuyện nọ xọ chuyện kia, lôi khoản nợ 150 nghìn Tùng vay hôm rồi chưa trả, kể thêm việc sáng Tùng lục ví vợ lấy mất 30 nghìn... Thằng chồng nghe vợ nói một hồi bắt đầu lên cơn cục, văng hết những lời tục tĩu ra. Khách đang chờ sửa quần nghe chuyện hai vợ chồng mà cám cảnh, đứng dậy đi về, chờ "con vợ ti tiện" với "thằng chồng hãm" nhất xóm giải quyết xong với nhau thì mới sang lấy đồ, chứ bây giờ đang thế này, nó cũng chả làm ăn gì được.
Theo Phunutoday
Khốn khổ “đeo nợ” vào người vì chồng lười Lấy chồng như đeo nợ vào người khi người được gọi là trụ cột gia đình suốt ngày ở nhà ăn chơi lại còn thái độ, bắt bẻ vợ. Chuyện chẳng có gì để nói nếu như chồng tôi không thất nghiệp. Trước khi lấy nhau anh là nhân viên IT của một công ty nước ngoài được trọng dụng nhưng được một...