Cô ấy là bầu trời của tôi

Theo dõi VGT trên

Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng “Anh yêu em”.

Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời. Cô ấy vẫn ngủ, cho đến tận bây giờ… Mọi thứ đều vô nghĩa nếu như không có cô ấy. Mọi thứ đều vô nghĩa nếu cô ấy không tỉnh dậy. Mọi thứ đều vô nghĩa vì tôi đã hành động quá muộn màng…Nếu cô ấy không tỉnh dậy… nếu như thế, tôi sẽ tiếp tục thế nào đây? Vì, đối với tôi mà nói, cô ấy cũng giống như bầu trời…

Truyện ngắn: Cô ấy là bầu trời của tôi (Tiêu Dao)

Đối với tôi mà nói, cô gái ấy giống như bầu trời…

Một tiếng kéo rin rít. Rồi một hồi hụ dài. Và những âm thanh loảng xoảng, kèn kẹt nối nhau liên tiếp…

Nói thật, tôi chưa từng thích tàu hỏa. Tôi ghét sự già nua, cũ kĩ của nó. Tôi ghét những âm thanh chói tai xình xịch. Ghét cái cách những thanh ray tàu oằn mình kêu ken két dưới sự ma sát tóe lửa với bánh tàu. Ghét cả những tiếng còi kéo dài lúc vào ga.

Quẳng ba lô lên ghế, nhìn toa tàu trống thênh thang, tôi kéo cao cửa sổ hết cỡ để những cơn gió muộn lạnh cóng tràn vào lùa tung cả tóc.

Phải, tôi – một người rất ghét tàu hỏa – giờ đây, ngay đêm hai mươi chín tết, lại đang một mình đón chuyến tàu muộn ngược hướng đường về nhà, và sẽ có một hành trình xuyên đêm nay.

Bởi vì, chúng tôi đã có một giao ước với nhau.

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 1

Thẳm sâu trong kí ức của tôi luôn tồn tại hình ảnh một người con gái, với mái tóc dài ngang eo bay trong gió, với áo len mỏng màu trắng suôn dài, với đôi mắt nâu xa xăm, ngồi trên bờ lan can gỗ ngả màu thời gian, giữa những cơn gió mát rượi ngày cuối thu, tay giơ cao chiếc máy bay giấy.

Người con gái ấy, với tôi, là nắng, là gió, là sự tự do, là ước mơ, là t.uổi trẻ, là cả một bầu trời vời vợi.

Người con gái đó thỉnh thoảng lại cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, bàn tay vươn cao cánh máy bay trắng muốt trên nền trời lộng gió, và quay lại, nói với tôi một điều gì đó, đôi mắt cong lên tinh nghịch, lấp loáng nét cười.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe rõ câu nói đó!

Tiếng còi tàu kéo dài báo hiệu vào ga làm tôi giật mình tỉnh giấc. Gió vẫn ào ào lùa qua khung cửa sổ. Tôi đưa bàn tay phải vô thức nắm lấy năm đầu ngón tay trái đã lạnh cóng của mình.

Chợt có gì đó bứt phá khỏi đống hỗn mang mà tôi vẫn đang mắc kẹt trong đó, tràn về tâm trí: cánh máy bay giấy màu trắng chao nghiêng trên nền trời xám bạc lộng gió, người con gái quay về phía tôi, nụ cười còn vương những sợi tóc bị gió lùa tung. Phía xa xa, mặt dốc nghiêng nghiêng của con đồi phủ đầy cỏ xanh và những bông cỏ may tim tím…

Phải rồi, ngày xưa, nhà của chúng tôi ở trên triền đồi xanh mướt. Sáng sớm, mặt trời đỏ rực treo trên đầu ngọn cỏ xanh mơn mởn. Đồi lộng gió. Căn nhà gỗ lộng gió. Đồng cỏ may tím rực rỡ suốt cả mùa hạ, sang đến mùa thu. Trên lan can gỗ đầy gió nhìn ra khoảng trời cao vời vợi ánh lên màu tím huyền hoặc của cỏ may ấy, chúng tôi ngồi cạnh nhau, chờ những chiếc máy bay bé xíu chầm chậm lướt qua những cụm mây trắng xốp. Cô ấy từng bảo tôi: “Nếu cậu lẩm nhẩm một điều ước khi nhìn theo một chiếc máy bay đang lướt ngang bầu trời, điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật”

Và cô ấy luôn lẩm nhẩm một điều gì đó, mỗi khi một bóng máy bay trắng lấp lóa nắng bay qua khung trời lộng gió phía trên con dốc. Năm đầu ngón tay mảnh dẻ vươn cao in trên nền trời. Chiếc máy bay chầm chậm lướt qua những kẽ tay trước khi khuất dạng. Tiếng thì thầm khe khẽ của cô ấy tan ra giữa tiếng ầm ì rền rền của động cơ máy bay vọng lại xa xăm phía trên cao thật cao – nơi bầu trời lồng lộng, nơi những cụm mây trắng bồng bềnh.

Cô gái ấy, là bạn thân nhất của tôi.

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 2

***

“Vé của em đâu?”

Trước con mắt mở to ngạc nhiên của chị soát vé, tôi chìa ra hai tấm với hai số ghế liền nhau. Những tôi chọn cách phớt lờ ánh nhìn khó hiểu và tò mò của chị ta bằng cách kéo headphone lên bịt kín tai và vờ như mình đang chăm chú nghe nhạc.

Bốn năm về trước, chúng tôi đã phải bỏ lỡ cuộc hành trình của mình ở ga này…

Bốn năm về trước, cô ấy rủ tôi trốn nhà. Phải, chính xác là trốn nhà! Bốn năm trước, cô ấy mười bảy, tôi mười bảy. Bốn năm trước, cả hai chúng tôi mới chỉ là hai đ.ứa t.rẻ không hơn không kém, với một cuộc sống đơn giản quanh quẩn vùng triền đồi tim tím cỏ may…

Vậy mà đã bốn năm! Thời gian tuột nhanh qua kẽ tay như cánh máy bay bé xíu năm nào.

“Tại sao chúng ta lại phải trốn nhà?”

“Thì, bố mẹ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chúng mình đi thế này còn gì…”

“Đó là lý do đấy! Tại sao lại phải lén lút chỉ để đi làm cái trò này?”

“Thì bởi vì… Mà thôi, Thiên cũng chả hiểu nổi đâu…”

Tôi nhún vai, nhét headphone vào tai. Tiếng tàu hỏa xình xịch làm tôi phát ngấy. Gió thì thi nhau lùa qua những khe lưới mắt cáo chắn ngang cửa sổ khiến tóc của cô ấy cứ thỉnh thoảng lại chạm vào má tôi. Thoảng trong mùi sương đêm lành lạnh, tôi vẫn nhớ như in hương táo thơm ngòn ngọt và hương cỏ may ngai ngái, nồng nồng len lỏi trong từng sợi tóc mềm mại ấy.

Lúc cánh cửa sổ phòng tôi rung lên vì những tiếng gõ nhè nhẹ, tôi chẳng thể ngờ được đợi mình ngoài đó lại là cô ấy – balo trên vai, mũ áo hocdie trùm kín đầu – vừa giơ tay lên miệng ra hiệu hãy im lặng, vừa thì thầm bảo tôi:

“Cầm theo t.iền, mặc ấm vào, và đi theo mình”.

Cũng chả biết sao tôi lại hùa vào cái trò phiêu lưu bất chợt, khó hiểu của cô ấy. Có lẽ vì tôi có cảm giác nếu mặc kệ cô ấy một mình thì sẽ chẳng ai ngờ được cô ấy sẽ gây ra chuyện gì nữa!

Chúng tôi vừa kịp chuyến tàu muộn nhất. Cô ấy giữ im lặng suốt chuyến đi. Sự im lặng khó hiểu cùng với chuyến đi bí ẩn vừa kịp khiến tôi hoang mang thì cô ấy quay sang, giật nhẹ tay tôi:

“Lớn lên Thiên vẫn muốn làm phi công chứ?”

“Hả? Ừm… Có lẽ…”

“Vậy tớ yên tâm rồi…”

“Tại sao?”

“Vì khi ấy, tớ có thể ngồi trên đồi cỏ may, thì thầm lời nguyện ước với những chuyến bay của cậu. Tớ thực sự rất vui khi biết chính cậu sẽ là người chở tâm nguyện của tớ đến những đám mây và ánh nắng mặt trời trên cao.”

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 3

Tôi rút tai nghe ra, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạ lùng:

“Cậu bị hâm à?”

Đêm hôm ấy, hai giờ sáng, chúng tôi bị dừng tàu lại đột ngột. Tiếng phát thanh viên dịu dàng thông báo do sự cố đường ray, chuyến tàu bị hoãn lại. Chúng tôi sẽ được sắp xếp tàu để quay về.

Cô ấy bước xuống khỏi toa, tiếng thở nhè nhẹ kìm dưới lồng ngực, hai tay giấu trong túi áo, mũ kéo xuống trùm kín mặt. Cô ấy ngồi hồi lâu trên đường ray, không nhìn tôi lấy một lần, hỏi khẽ:

“Mình đi bộ đến đó đi, được không?”

Tôi muốn giãy nảy lên. Toàn bộ chuyến đi tính đến thời điểm này hoàn toàn vô nghĩa, khó hiểu đến khó tin. Nhưng tôi chỉ kéo cao hơn cổ áo khoác, hỏi cô ấy bằng giọng nói mệt mỏi. Theo mỗi con chữ, hơi thở của tôi phả vào cơn gió những làn khói mỏng manh:

“Đó” là đâu?

“Khoảng… trời sáng, có lẽ chúng ta vẫn kịp đến. Ừ, có lẽ…”

“Cậu bình thường lại cho tớ nhờ đi, được không? Chuyện quái gì xảy ra tối nay thế?”

Cô ấy vẫn im lặng. Im lặng một cách bướng bỉnh. Im lặng hồi lâu. Cô ấy ngồi bệt trên những thanh ray lấm sương, hai tay ôm chặt lấy chân, gục mặt vào hai đầu gối. Im lặng kéo dài đến nỗi tôi run lên vì sợ mình đã nói gì quá đáng.

Thế rồi, bất thình lình, cô ấy ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn tôi mà như không nhìn tôi, cười xòa:

“Có lẽ là số mệnh…”

Tôi đã như bị đông cứng lại trong giây phút ấy. Hai vành mắt cong cong như vầng trăng muộn. Nụ cười vừa thản nhiên, lại vừa thoảng chút nuối tiếc xa xăm. Hàng lông mi cong rợp ươn ướt. Chiếc mũ áo khoác bị tuột xuống, những lọn tóc mềm mại xõa tung trong gió, thoảng mùi hương táo đỏ và cỏ may… Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng hình ảnh ấy lại trở về gặp tôi trong những cơn mê lưng chừng giữa đêm, khiến tôi bất thình lình bật dậy, nhận ra bàn tay mình đang giơ ra chơi vơi giữa không trung lạnh ngắt như đang đuổi bắt một ảo ảnh đẹp đến nao lòng, và rồi từng cơn khó thở quặn thắt làm ngực tôi đau nhói như muốn vỡ tung.

Tôi thừa nhận, tôi nhớ cô ấy. Nhớ đến phát điên!

Còi tàu lại kéo dài báo hiệu tàu đã vào ga. Tôi đang đi trong một chuyến đi mờ mịt. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình phải đến đâu. Thế nhưng có gì đó sâu thẳm bên trong thôi thúc tôi nhất định phải làm.

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 4

“Cô ấy muốn vậy” – tôi tự nhủ khi kéo cao cổ áo khoác, dò dẫm trong màn đêm ướt sương, men theo những thanh ray tàu và lầm lũi đi về phía trước. Lại sự cố. Tôi đã nói là mình ghét tàu hỏa chưa nhỉ? Chúng đầy rẫy những sự cố! Tôi vừa lầm bầm vừa mường tượng lại nụ cười ánh lên sắc tím cỏ may của cô ấy trong buổi chiều lộng gió trên đồi của ngày xưa, vừa bỏ lại sau lưng đoàn tàu hùng vĩ đang nằm im lặng dưới làn sương nhàn nhạt. Những kỹ thuật viên đang lăng xăng tìm cách khắc phục sự cố trông hệt như những con kiến chăm chỉ. Nhưng tôi không thể đợi họ. Tôi cần phải đến nơi cô ấy muốn đến trước khi trời sáng, cho dù tôi vẫn chưa nghĩ ra đó là nơi nào.

Suốt chuyến tàu về, cô ấy lại im lặng. Tôi bỗng thấy hoang mang. Tôi có cái cảm giác kì lạ rằng cô ấy đang bồng bềnh trôi tuột khỏi tôi như những cụm mây xốp trắng trên trời cao, như chiếc máy bay ẩn hiện giữa những kẽ ngón tay trước khi khuất dạng… Bị sự bất an thôi thúc, tôi e dè vươn tay, nắm lấy năm ngón tay lạnh cóng của cô ấy đang giấu trong túi áo khoác, đưa cho ấy một cái nhìn dò hỏi. Cô ấy không trả lời, cũng không rút tay ra. Cô ấy chỉ đơn giản là để những ngón tay lạnh giá của mình nằm yên trong bàn tay tôi. Một lúc lâu sau, tôi cảm nhận được hương táo đỏ trộn lẫn hương cỏ may bao trùm quanh người mình, cảm nhận được những sợi tóc mềm mại, mát lạnh khẽ cọ vào má, vào cổ.

Cô ấy vừa gục vào vai tôi.

Cô ấy ngủ gật ư?

Không phải. Bởi vì tôi nghe thấy, lẫn trong gió rít ngoài cửa sổ, một tiếng “Cảm ơn” mỏng manh khẽ bật ra, rồi vỡ tan và cuốn theo gió ra ngoài dải đồng hoang sâu hun hút phía ngoài cửa sổ toa tàu. Tôi biết mình đã không nghe nhầm. Cô ấy vừa nói “cảm ơn” tôi.

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 5

Hứa với tớ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình bị bỏ dở hôm nay, chỉ hai đứa mình thôi…

Tất nhiên rồi, nhưng trước đó, cậu cần về nhà và ngủ một giấc thật say.

“…Chúng ta sẽ phải tới đấy trước khi trời sáng, và cậu sẽ thấy điều kì diệu. Nhất định phải tới đó trước khi trời sáng…”

Ngay sáng hôm sau buổi chúng tôi trốn đi bất thành đó, cô ấy được gia đình làm thủ tục nhập viện. Tôi chợt hiểu tại sao đêm hôm trước cô ấy bỗng hành động kì lạ đến thế. Trong thời gian tôi đi học ở trường điểm ngoài tỉnh, để lại cô bạn thân thuở nhỏ một mình với đồi cỏ may tím, thì chứng ngủ sâu của cô ấy đã ngày càng khó kiểm soát hơn.

Bạn biết chứng bệnh Klein-Levin không nhỉ?

Tôi đã điên cuồng tìm hiểu về nó rất nhiều từ sau ngày cô ấy nhập viện. Một chứng bệnh rối loạn thần kinh hiếm với tỷ lệ mắc là 1/1 triệu người, khiến cho con người ta cứ đột nhiên rơi vào giấc ngủ sâu không cưỡng nổi hàng ngày, hàng tuần, thậm chí hàng tháng.

1/1 triệu người, vậy tại sao, lại là cô ấy?

Mỗi lần tôi đến bệnh viện thăm, thời gian cô ấy đang ngủ càng nhiều hơn. Rốt cuộc, vì quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc: bệnh tình mỗi lúc một nặng của cô ấy, kì thi học sinh giỏi, kì thi đại học…, tôi đã quên khuấy mất việc phải hỏi cô ấy “nơi đó” là nơi nào. Và rốt cuộc, chúng tôi đã không kịp trốn đi thêm một lần nữa để thực hiện lời hứa ngày hôm đó.

Bởi vì, trước khi hai đứa kịp làm thế, cô ấy đã chìm vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng.

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 6

Tôi vẫn lầm lũi đi. Trời đang dần sáng lên. Ga cuối hiện ra khiến tôi hoang mang. Bây giờ, tôi sẽ phải đi đâu?

Cô ấy, rốt cuộc muốn đến nơi nào?

Tôi nhớ lúc hai ngón tay chúng tôi ngoặc vào nhau để ấn định lời giao ước trong đêm đó. Ngón tay cô ấy nhỏ nhắn, lạnh cóng khiến tay tôi tê tê.

Tôi nhớ khuôn mặt cô ấy xanh xao, yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền giữa chăn gối trắng toát của bệnh viện. Những chiếc ống, những sợi dây chằng chịt vây quanh cô ấy như chiếc mạng nhện tả tơi sau đêm bão, giúp cô ấy duy trì sự sống. Phải, cô ấy vẫn sống, chỉ có điều là cô ấy đang ngủ. Ngủ rất say. Ngủ mà chẳng biết bao giờ tỉnh lại.

Tôi không tin vào truyền thuyết công chúa sẽ thức dậy sau nụ hôn của hoàng tử. Hay có lẽ bởi vì tôi không phải là hoàng tử, nên nụ hôn tuyệt vọng tôi đặt lên môi cô ấy đêm hôm đó không thể đ.ánh thức người con gái đang say ngủ trong vòng tay tôi? Cô ấy chỉ đang ngủ thôi, liệu cô ấy có cảm nhận được nụ hôn của tôi lúc đó, hơi ấm từ vòng tay tôi lúc đó, và câu nói “anh yêu em” của tôi lúc đó?

Tôi không biết.

Nhưng tôi muốn, muốn biết điều đó đến phát điên lên. Vậy mà cô ấy vẫn cứ bướng bỉnh nằm đó, yên bình ngủ. Cô ấy ngủ, say sưa đến thế, thanh thản đến thế, trong khi mỗi đêm, tôi giật mình thức giấc bởi nỗi lo cô ấy không bao giờ có thể tỉnh lại để trả lời tôi.

Tôi rốt cuộc chẳng trở thành phi công như cô ấy muốn năm nào. Thay vào đó, tôi sắp trở thành một kiểm toán viên. Tôi quên mất cách ước mơ, quên mất cách vươn bàn tay lên nền trời xanh nhạt để đuổi bắt hình bóng chiếc máy bay lấp lánh nắng bạc, quên cả cách thì thầm gửi điều ước của mình đến bầu trời… Giống như khi chìm vào giấc ngủ sâu đó, cô ấy đã đem theo cả bầu trời của tôi đi.

Tôi đến bệnh viện mỗi ngày chỉ để yên tâm nhìn khuôn ngực cô ấy vẫn khẽ phập phồng trong những nhịp thở yếu ớt, chỉ để lay gọi, nắm tay cầu xin cô ấy thức dậy trong nỗi tuyệt vọng đau đớn…

Vậy mà, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng đoán ra, cô ấy đã muốn đến nơi nào!

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 7

Ngã ba hiện ra trước mặt khiến đôi chân rã rời của tôi như muốn khuỵu xuống mặt đường ẩm sương. Tôi muốn khóc, nhưng gió cứ lùa mi mắt khô không khốc. Đúng lúc tôi tưởng như mình đã tuyệt vọng, thì tấm bảng chỉ đường trước giờ vẫn im lìm đứng đó đ.ập vào mắt tôi.

Trong phút chốc, tôi chợt hiểu ra đâu là đích đến của mình.

Tôi kéo cao cổ áo, quên cả đói, quên cả lạnh, quên cả mệt, quên cả cơn đau nơi gan bàn chân. Tôi bước như chạy về phía trước, mong mình sẽ tới nơi kịp trước khi mặt trời mọc. Tôi chạy đua với bình mình, chạy đua với mặt trời.

Tôi đến nơi vừa kịp lúc những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên đường chân trời xám nhạt. Và cũng là lúc chuyến bay đầu tiên đang vào đường băng chuẩn bị cất cánh. Gió lùa thông thốc qua khoảng không gian rộng lớn. Tôi giơ bàn tay của mình ra. Năm ngón tay in lên bóng chiếc máy bay to lớn đậu phía xa xa một vệt đen mờ mờ.

Những tia nắng đỏ ánh lên lớp sơn bạc của chiếc máy bay khổng lồ rạng rỡ hơn bất kì một thứ hào quang nào mà tôi từng thấy. Tiếng ro ro của động cơ át cả tiếng gió ì ầm. Chiếc máy bay từ từ cất cánh. Cái bóng to lớn hùng vĩ của nó in lên vầng mặt trời đỏ rực đang nhô lên từ phía chân trời. Phía trên cao, những cụm mây trắng xốp bồng bềnh mời gọi…

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 8

Tôi đã thấy tất cả những điều ấy qua bốn kẽ ngón tay của mình. Tôi đã dõi theo chiếc máy bay khổng lồ từ khi bắt đầu cất cánh bay vào bình minh cho đến khi nó trở nên bé xíu, và biến mất giữa những cụm mây trắng. Trong lúc đó, tôi đã không ngừng lặp đi lặp lại: “Hãy cho cô ấy tỉnh lại. Hãy trả cô ấy lại cho tôi. Trả bầu trời của tôi lại cho tôi”.

Gió vẫn rít bên tai tôi. Vệt khói trắng thẳng tắp chiếc máy bay để lại trên nền trời xanh ngọc đã biến mất như thể tan vào những cụm mây trắng. Tôi rút điện thoại bấm dãy số quen thuộc. Giọng nữ dịu dàng tan vào làn gió cô liêu ngày cuối năm:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã không còn sử dụng, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại và gọi lại sau…”.

Nước mắt tôi theo đó chợt trào ra hai bên gò má, rát bỏng. Đã rất lâu rồi tôi mới khóc như vậy, khóc tấm tức như một đ.ứa t.rẻ kinh hoàng nhận ra nó vừa để vuột mất thứ mà nó yêu thích nhất, khóc nức nở như một đ.ứa t.rẻ phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất trong đời nó, khóc nghẹn ngào như một đ.ứa t.rẻ bị bỏ rơi… Phải, đã rất lâu rồi, tôi mới khóc như thế, kể từ cái ngày tôi phát hiện ra trong điện thoại của cô ấy có một file ghi âm đề tên tôi.

Cô ấy là bầu trời của tôi - Hình 9

“Thiên à, cậu có biết không, đối với tớ mà nói, cậu giống như bầu trời… Bầu trời cao lớn, rộng rãi, khoáng đạt, đẹp đẽ. Bầu trời mà tớ luôn khát khao tìm hiểu, luôn muốn vươn tới. Thiên à, tớ đã nhờ không biết bao nhiêu cái máy bay chuyển cảm xúc của tớ tới cậu, cậu đã bao giờ nhận được chưa vậy?

Thiên à, cậu biết không, tớ yêu cậu! Tớ yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến nỗi tớ không thể nói hết trong một lần, nên phải chia nhỏ nó ra, nhờ rất, rất nhiều chiếc máy bay chở đến cho cậu đấy.

Tớ đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Với tớ, cậu giống như bầu trời…”

Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng “Anh yêu em”. Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời.

Cô ấy vẫn ngủ, cho đến tận bây giờ…

Mọi thứ đều vô nghĩa nếu như không có cô ấy. Mọi thứ đều vô nghĩa nếu cô ấy không tỉnh dậy. Mọi thứ đều vô nghĩa vì tôi đã hành động quá muộn màng…

Nếu cô ấy không tỉnh dậy… nếu như thế, tôi sẽ tiếp tục thế nào đây?

Vì, đối với tôi mà nói, cô ấy cũng giống như bầu trời…

Theo blogradio.vn

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi

Ai cũng biết thanh xuân ngắn lắm! Nhưng mấy ai thật sự thấy được điều đó trước khi nó trôi qua? Những người lỡ hẹn với thanh xuân với bất kì lí do nào cũng đều đáng thương. Vì chúng ta ai cũng chỉ sống có một lần, ai cũng chỉ có một t.uổi thanh xuân.

T.uổi thanh xuân bạn đã bỏ lỡ điều gì?

- Thứ không thể quên được là gia đình, thứ không thể trở lại là thanh xuân.

- T.uổi thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất của mỗi đời người. Nhưng có lẽ vì vậy mà con người ta đặt thật nhiều ước mơ bồng bềnh trên đó.

Và những kẻ càng nặng tình, trọng tình càng thấy lòng hụt hẫng, chơi vơi vì có những sân ga không như lòng đã nghĩ, vì có những gió giông cản lối, hao hụt niềm tin.

- Ai cũng biết thanh xuân ngắn lắm! Nhưng mấy ai thật sự thấy được điều đó trước khi nó trôi qua?

Một số trong chúng ta tiêu phí nó cho những trò vô bổ, một số khác cho hai chữ mưu sinh và một số còn lại rất nhỏ có t.uổi thanh xuân đúng nghĩa, là thật sự trải qua, cảm nhận nó sống với từng giây phút mà nó trôi qua.

Những người lỡ hẹn với thanh xuân với bất kì lí do nào cũng đều đáng thương. Vì chúng ta ai cũng chỉ sống có một lần, ai cũng chỉ có một t.uổi thanh xuân.

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - Hình 1

- Tôi nghĩ mình đã lỡ mất vài năm thanh xuân từ khi Facebook xuất hiện mà chính tôi còn không biết điều đó. Sự thật là tôi đang tiếc, rất tiếc. Càng tiếc hơn khi nghĩ đến ngoài kia có những người khác vẫn đang làm việc ngày đêm chỉ mong có một kì nghỉ lễ dài sắp tới bên gia đình, bạn bè. Họ không may mắn như tôi hay bạn nhưng họ lại biết trân trọng từng khoảng khắc của cuộc sống. Tôi may mắn hơn họ nhưng lại không biết cách tận dụng nó.

- T.uổi thanh xuân là quãng thời gian mà chúng ta sống hết mình, không toan tính cuộc đời, sống theo bản năng, làm những thứ mình thích, học những cái mình cần... Thời gian là thứ vô hình không cách nào lấy lại được, chúng ta phải làm gì để thời gian của t.uổi trẻ không bị trôi qua một cách lãng phí đây?

- 23 t.uổi mới nhận ra rằng sau mỗi ngày làm việc lăn lộn bên ngoài được trở về ngôi nhà thân thương cùng gia đình có đủ cả ba, mẹ lẫn anh chị em ăn một bữa cơm tối nhưng sao khó quá. Vậy mà lúc trước ta chẳng hề trân trọng. Hóa ra hạnh phúc có từ những điều bình dị như thế.

T.uổi 23, chẳng còn ao ước được đi thật xa nữa, chỉ mong có một ngày trọn vẹn để trở về nhà cùng những người thân thương. Bởi 23, ta chông chênh giữa t.uổi thanh xuân ấy rồi.

- T.uổi thanh xuân ta sống với tình yêu, đam mê và lòng nhiệt huyết, cháy hết mình với những nghĩ suy bồng bột, ngây dại thuở ban đầu biết đời.

- T.uổi thanh xuân ta có gì để mất? Chẳng có gì cả!

Có chăng cũng chỉ là sức trẻ và trái tim yêu đời nồng cháy. Nếu cuộc sống không cho ta thử thách thì ta chẳng thể khôn lớn!

Đến một ngày nào đó, khi ta bước qua dốc bên kia của cuộc đời, ta sẽ chẳng còn khát khao tìm câu trả lời cho thắc mắc "Mình sinh ra để tồn tại hay để sống" nữa, bởi lẽ ta đã gửi hết cả vào t.uổi thanh xuân nồng nhiệt...

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - Hình 2

- T.uổi thanh xuân, lứa t.uổi người ta bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khao khát để xây đắp lên những ước mơ những hoài bão cho riêng mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật kí, là cái nắm tay thật chặt, là tiếng hô vang: "Cố lên!" là những động lực chẳng thể gọi thành tên!

- T.uổi thanh xuân, ta lao vào cuộc sống với căng tràn nhiệt huyết. Tràn đầy ý tưởng, khát khao và ước mơ. Thử làm mọi thứ, đương đầu với thất bại, thỏa mãn với thành công.

- T.uổi thanh xuân. Ta có biết bao điều muốn thực hiện, biết bao việc muốn làm,biết bao thử thách muốn trải qua để cảm nhận cuộc sống hay chỉ đơn giản là muốn thử thách chính bản thân mình.

- Thời gian trôi qua như mũi tên bay chẳng chờ đợi ai bao giờ. Ta thường mất một khoảng thời gian để cảm thấy nuối tiếc vì những điều mình đã làm nhưng có thể sẽ mất cả đời để nuối tiếc về những điều mà ta không dám làm.

Vì thế, có thể dù muộn nhưng hãy cứ bắt đầu làm những gì mình thích,sống theo cách mà mình muốn và hãy yêu khi còn có thể.

- Ai cũng có t.uổi trẻ và những câu chuyện t.uổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim.

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi (Nguyễn Vy)

Tôi có thói quen đi cafe những chiều cuối tuần. Hôm nay, như thường lệ, tôi chọn cho mình một góc quen của quán cafe yêu thích, nhâm nhi ly cafe sữa thơm ngậy. Tôi thích màu sắc trang nhã và có phần cổ kính của quán cafe này, cũng như ưa thích chất nhạc du dương có phần thơ mộng ở đây.

"Keng".

Có một nhóm người bước vào. Tôi không ngước nhìn, chỉ tiếp tục ngắm nhìn chậu ti gôn mà anh chủ chắc là chỉ vừa đặt ở đây tuần qua thôi. Bàn bên ngoài cười khá to làm tôi khó chịu, vì thế tôi quyết định dời đi sớm hơn dự tính. Lúc toan đứng dậy, tôi thấy An. Cũng đã lâu không gặp, An vẫn chẳng hề thay đổi nhiều. Anh vẫn là người hay cười, vẫn cởi mở với bạn bè và vẫn thu hút ánh nhìn như xưa. An là người yêu cũ của tôi. Lúc nhìn thấy anh, tôi khựng lại, theo phản xạ ngồi thụp xuống ghế. Sau quãng thời gian không liên lạc, dường như việc gặp lại anh với tôi là quá bất ngờ. Chúng tôi sẽ gặp nhau như thế nào? Chúng tôi vẫn có thể nói chuyện với nhau chứ?

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - Hình 3

Tôi dịch người sát vào phía góc, nhìn chậu ti gôn đu đưa trong gió mà lòng nặng trĩu. Kí ức những năm trước lại ùa về, về cái ngày mà An và tôi còn ở bên nhau. Đó là những năm tháng học sinh ngây ngô, cái thời áo trắng tràn ngập hơi thở thanh xuân. Tôi nhớ về những ngày anh qua đón tôi từ sáng sớm bất kể trời mưa hay nắng, cứ thế từ mùa hạ qua mùa đông. Tôi nhớ những lần anh nắm tay tôi, nhớ những lần hai đứa ở lại muộn để có thể nói chuyện thêm một chút. Thời gian ấy vừa bận rộn học hành lại vừa hạnh phúc. Kí ức cứ thưa dần, thưa dần. Chỉ nhớ là chúng tôi đã chia tay. Chia tay, hai từ chẳng đáng để nhớ chút nào.

Tôi cứ ngồi như vậy, chờ đợi bọn họ rời đi rồi mới đứng lên thanh toán. Bước ra khỏi cửa, tôi rảo bước về phía trước. Tôi không biết mình đang trốn chạy điều gì, hay thậm chí vì sao mình cư xử như vậy...

- Đúng là em rồi, Nhiên à.

Nghe thấy tên mình, tôi quay lại. Và rồi tôi cảm thấy khắp cơ mặt của mình như đang cứng lại, hai chân nặng trĩu không thể di chuyển. Là An. Anh đang đứng đợi tôi. Mãi về sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của chính mình.

- À... ừm.

- Dạo này em vẫn khoẻ chứ?

- Vâng.

- Lâu rồi không gặp em. Lúc nãy trong quán cafe anh còn tưởng mình nhận nhầm cơ.

Chúng tôi đứng đó hàn huyên đôi ba câu, à không, là anh hỏi tôi đáp. Sau đó tôi cũng không thể nào nhớ được mình đã trả lời những gì, cho anh ấy số điện thoại như thế nào hay ra về ra sao.

Tôi không nhớ mình đã không gặp anh bao lâu. Chắc là 3 năm? 4 năm? Tôi không biết nữa, cũng không biết liệu mình có hay không đã từng hối hận khi chia tay anh ngày ấy. Chỉ nhớ hôm ấy trời nắng gắt, trong lúc bực bội tôi đã buông lời xúc phạm anh. Tôi lúc trước ngu ngốc và ích kỉ, cứng đầu như một đ.ứa t.rẻ chưa hiểu chuyện đời. Tôi được nuông chiều như một nàng công chúa nhưng lại cư xử như một mụ phù thủy xấu xí. Lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng không sao đâu, ngày mai thức dậy chuyện sẽ khác. Nhưng không, thực tế vốn nghiệt ngã và con người luôn phải trả giá cho mọi chuyện mình làm. Đó là cái lẽ đương nhiên mà sau này khi rời xa anh tôi mới hiểu được.

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - Hình 4

Con người khi sinh ra không ai là của ai cả, cũng không ai phải có trách nhiệm với ai. Chúng ta ở bên nhau nên chúng ta bao dung, chăm sóc, và thay đổi vì nhau. Tôi cũng đã từng cố gắng, nhưng dần sự cố gắng ấy đã trở thành ỷ lại. Và khi một trong hai người chúng tôi thôi cố gắng vì nhau, chúng tôi lạc mất nhau. Như con quay chệch hướng, chúng tôi càng xa cách. Chia tay là lẽ hiển nhiên. Tôi không biết miêu tả tháng ngày sau lúc không có anh như thế nào.

Hụt hẫng.

Hối hận.

Tôi nhận ra nhiều điều, cũng học được nhiều điều. Rồi tôi sợ gặp lại anh. Tôi sợ sẽ nhìn thấy cái nhìn trách móc từ người con trai tôi yêu nhất, hay tệ hơn là anh sẽ vờ như không quen tôi. Nhưng thật kì diệu, thi cử cuối năm và sự tránh mặt của tôi đã khiến số lần hai đứa gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế giới thật kì lạ, ngôi trường nhỏ bé như vậy, trước kia đi đâu cũng gặp nhau, giờ thì ngay cả bóng lưng của nhau giữa đám đông cũng tìm không ra. Có lẽ là hết duyên, tôi thầm nghĩ như vậy.

***

Đêm. Tôi trở về với thực tại, khe khẽ thở dài. Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Nghe mưa rơi tí ta tí tách rồi tôi thiếp đi từ lúc nào không biết nữa...

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - Hình 5

Mấy tuần sau đó, An có hẹn tôi về quê chung trước khi kì nghỉ ngắn hạn của cả hai kết thúc. Nói là về quê chung nhưng chỉ là đi nhờ xe không hơn không kém. An đón tôi ở quán cafe tôi hay đến rồi hai chúng tôi xuất phát ngay sau giờ trưa. Chúng tôi dự định đi buổi sáng nhưng đột nhiên tôi kẹt deadline bản thảo nên xuất phát muộn hơn chút. Tôi ngồi phía sau xe anh, lặng thinh.

Đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này. Bóng lưng, bờ vai vững chắc, cả vết sẹo nhỏ sau gáy của anh,... mọi thứ không thể nào quen thuộc hơn. Điều khác biệt bây giờ có lẽ là chúng tôi đã trưởng thành hơn, trái tim chúng tôi đã thôi hướng về nhau. An thỉnh thoảng lại quay ra bắt chuyện, hỏi tôi những câu vô thưởng vô phạt. Có lúc anh lại tự kể những câu chuyện đáng buồn cười mà anh gặp phải. Tôi bật cười. Giây phút ấy tôi nghĩ mình thật ngốc khi cứ bận tâm đến sự khó xử của bản thân. Chẳng phải anh vẫn gặp lại tôi, nói chuyện với tôi và giờ là đưa tôi về đấy thôi ư?

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - Hình 6

- Nhiên này.

Tôi ừ thật khẽ.

- Mấy năm không gặp em khác xưa quá.

- Khác thế nào cơ? - Tôi vẫn cố gắng trả lời bình tĩnh.

- Em chín chắn hơn trước.

Tôi bật cười. Ai mà không phải trưởng thành cơ chứ? Rồi không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi nói một mạch với anh.

- An này, có một chuyện em muốn nói với anh. Chuyện từ rất lâu, rất lâu rồi.

An dừng xe lại,quay ra sau nhìn tôi.

- Thực ra..... thực ra em rất muốn nói xin lỗi anh. Mọi chuyện đã qua em không có gì để giải thích, cũng đã đủ lâu để em quên hết những lời biện minh. Em chỉ nhớ mình cần xin lỗi anh.

An nhìn tôi, ngẩn người. Rồi đột nhiên, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vai tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, đôi mắt trong như trời thu tháng 9. Có lúc tôi thấy anh định nói gì đó nhưng cuối cùng anh lại ôm tôi.

- Giờ anh có nói gì nữa cũng không quan trọng, Nhiên ạ. Anh đã từng rất tức giận, cũng đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Nhưng sau ngần ấy năm, anh đã quên mất tất cả những tức giận, tất cả những đắng cay và ngọt ngào của cả hai. Thứ anh nhớ chỉ là kỉ niệm. Và khi nghe em nói lời xin lỗi, anh biết em đã trưởng thành thật rồi.

Tôi bất giác nhoẻn miệng cười. Nắng chiều thật gắt, nhưng tôi không còn để tâm đến những điều ấy nữa. Chúng tôi ngồi lại lên xe, tiếp tục cuộc hành trình về nhà của mình. Gió luồn qua vai anh mơn nhẹ lên tóc tôi. Trong giây phút bình yên ấy tôi chợt nghĩ đến câu nói tâm đắc tôi từng thấy trên blog của một ai đó:

Trên đường đời, chúng ta đã đ.ánh rơi rất nhiều kí ức. Nhưng mà, có lẽ điều khiến ta cảm thấy tiếc nuối nhất, chính là chưa thể thực sự tạm biệt một vài người.

Ví dụ như cậu ấy, ví dụ như thanh xuân.

Hôm nay, tôi đã làm một điều tôi vẫn canh cánh trong lòng bấy lâu nay- tôi đã xin lỗi An. Tôi đã tạm biệt anh ấy, tạm biệt thanh xuân của chúng tôi. Tôi không còn tiếc nuối, cũng không hoài niệm, bởi tôi còn tương lai phía trước và mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

- An này, cho em chào anh nhé?

- Gì cơ?

- Xin chào, em là Nhiên, từ nay mong anh giúp đỡ nhiều.

Tôi nghe anh cười thành tiếng. Tôi đoán đó là nụ cười lộ cái răng khểnh y như thời niên thiếu, nụ cười tôi không thể nào quên.

Nghe anh khẽ ừm một tiếng...

Đường về nhà không còn xa...

Nguyễn Vy - blogradio.vn

Bạn thân mến! Khi còn trẻ, ta không thể tránh khỏi những lúc mắc sai lầm, làm tổn thương người ta yêu thương, để rồi cứ canh cánh trong lòng một lời xin lỗi. Thời gian có thể cuốn trôi đi mọi thứ, cũng có thể khiến người ta quên đi những gì đã khiến mình tổn thương, hoặc những điều mình đã làm người khác tổn thương. Nhưng chỉ khi có thể nói một câu xin lỗi chân thành và mở lòng tha thứ cho nhau, ta mới tìm lại được cảm giác bình yên trong lòng. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành hơn. Chúng ta đã không còn là những chàng trai, cô gái trẻ của những năm tháng ấy. Những ký ức cả hạnh phúc lẫn khổ đau giống như một trang sách của ngày hôm qua, khi lật sang một trang mới, ta biết một chặng đường mới lại bắt đầu.

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Biết tôi không phải con ruột nhưng bố vẫn giấu giếm cho vợ, 27 năm sau bí mật bị phanh phui vì một hành động của mẹ
08:43:57 03/07/2024
Chồng mất nhưng đêm nào cũng có người đàn ông lạ mò lên giường, tôi run cầm cập cho đến khi thấy gương mặt của người đàn ông này
10:45:24 02/07/2024
Sếp nhờ đến nhà lấy tài liệu, vừa đến cửa tôi c.hết sững khi thấy con sếp y đúc con mình, biết được sự thật phía sau mà ngã ngửa
16:30:40 02/07/2024
Thấy cô gái trẻ ngồi cạnh gọi video call cho chồng còn nũng nịu 'chồng ơi', tôi tá hỏa nghi nghe được giọng nói từ điện thoại vọng ra
12:13:25 03/07/2024
Bỏ vợ mới sinh ở bệnh viện, chồng chạy vội về nhà để cùng ả nhân tình có những phút giây mặn nồng, nào ngờ gặp phải tình huống trớ trêu
10:56:46 02/07/2024
Về nhà bạn trai, tôi và anh uống thêm vài ly rồi đưa nhau đi ngủ, ai ngờ nửa đêm tôi lại nghe được tiếng thì thầm ám muội cùng bóng 2 người trên ghế sofa
16:02:33 02/07/2024
Tôi 68 t.uổi, sau khi trải qua 2 hình thức là thuê giúp việc chăm sóc và vào viện dưỡng lão, tôi mới hiểu ra nơi nào là tốt nhất trong những năm cuối đời
19:42:17 03/07/2024
Vô tình mở điện thoại của vợ ra xem, tôi 'đứng hình' khi phát hiện chuyện động trời giữa anh trai và vợ, hóa ra bấy lâu nay tôi đã bị lừa...
12:04:16 03/07/2024

Tin đang nóng

Khối tài sản chung hàng trăm tỷ của Midu và thiếu gia Minh Đạt
17:58:12 03/07/2024
Loạt khoảnh khắc tương tác giữa Midu và nhà chồng: Tình cảm chị em dâu gây chú ý hơn cả mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu
21:15:02 03/07/2024
Midu vừa lấy chồng đã nhận tin vui: Kênh Tiktok "Chưa biết" từng đăng bài bội nhọ cô và nhiều người nổi tiếng bị "sập"
20:17:32 03/07/2024
Nguyệt Ánh rao bán nhà cửa, đất đai chục tỷ đồng, tài sản phủ phê, fan ngơ ngác
21:33:27 03/07/2024
Anh trai "hát 1 bài ăn cả đời" đình đám nhất hiện nay: Ngã từ lầu 3 xuống đất, cưới học trò kém 12 t.uổi
21:09:52 03/07/2024
5 phim Hoa ngữ đạt điểm cao nhất nửa đầu 2024: Dữ Phượng Hành và Mặc Vũ Vân Gian bất ngờ thua đau trước một cái tên lạ hoắc
19:32:44 03/07/2024
Phản ứng chồng hơn 17 t.uổi của Hoa hậu Khánh Vân khi bị khui danh tính
21:54:10 03/07/2024
Rầm rộ hình ảnh Thúy Ngân xuất hiện cùng 1 em bé trong phòng sinh
20:01:19 03/07/2024

Tin mới nhất

Sếp lớn 80 t.uổi, về hưu từng ở cùng con trai, vào viện dưỡng lão vẫn khó bình yên: Hóa ra t.uổi già cần nhất 3 điểm tựa "xương m.áu" này

19:40:06 03/07/2024
Đây là kinh nghiệm từ chính thực tế mà cụ ông này đã rút ra để cuộc sống t.uổi xế chiều luôn vui vẻ, hạnh phúc dù sống ở đâu hay một mình.

Sếp cũ rủ đi ăn tối rồi nhất quyết tranh trả t.iền: Hôm sau, tôi nhận được 3 cuộc gọi nhỡ mà bàng hoàng về sự thật

19:32:35 03/07/2024
Ngay sau bữa tối hôm đó, tôi còn nhắn tin cảm ơn và sếp vẫn trả lời bình thường. Cho đến ngày hôm sau, mọi chuyện đã hoàn toàn khác.

Lương hưu 11 triệu/tháng mà không đủ chi tiêu, tôi phải xin t.iền con trai: Một câu con trách "nợ đời" khiến tôi phải nuốt nước mắt

19:29:13 03/07/2024
Vất vả nuôi con thành đạt, giờ con quay ra mắng mỏ mẹ. Từ khi lấy chồng già, vợ cũ chu cấp cho tôi rất nhiều t.iền bạc Gà trống nuôi con 25 năm

Nửa đêm vợ "mất tích", tôi đi tìm thì thấy cô ấy đang quỳ trước mặt người giúp việc

19:26:32 03/07/2024
Giờ chỉ có đợi vợ tôi tự khai ra hoặc thuê người tìm hiểu điều tra sự việc. Đối đãi với 2 con rể đều quý như nhau, đến khi chồng mất, một người muốn đẩy tôi đi, một người thì kéo tôi về (P2)

Mẹ chồng thẳng thừng từ chối trông cháu nội nhưng khi em chồng nhập viện thì bắt tôi nghỉ việc chăm

18:52:53 03/07/2024
May mà tôi còn có ông chồng biết đúng biết sai. Tôi không biết với người khác thế nào nhưng vợ chồng tôi có quan điểm sống khá giống nhau.

Bị ép lấy con gái sếp tôi cuốn cuồn chẳng biết làm sao, lần đến chơi nhà quyết 'liều' một phen nào ngờ có cái kết bất ngờ

18:45:46 03/07/2024
Không ngờ với kế sách này lại giúp tôi gở được mớ bòng bong trong người lại có cái kết mĩ mãn với người con gái tôi thương. Tôi làm việc trong một công ty sản xuất vật liệu xây dựng tư nhân.

5h sáng, tôi trở mình thức dậy sau 1 đêm mê man cùng chồng, ai ngờ nhìn sang bên cạnh lại va phải tấm lưng của người đàn ông xa lạ

18:39:48 03/07/2024
Chẳng thể ngờ được, tôi cứ ngỡ đã có một đêm tình mặn nồng với chồng, sáng ra đã tá hỏa phát hiện người nằm bên cạnh mình không phải là chồng.

Vội vàng ly hôn với vợ để rước nhân tình đang mang thai con trai về nhà, tôi nhận lấy cái kết chua chát ngay sau đó

18:33:52 03/07/2024
Đến ngày đưa vợ mới đi khám thai, tôi càng mong chờ con trai chào đời. Nhưng chỉ với một câu nói của cô ta, tôi như c.hết tại chỗ.

Trước ngày tái giá, chồng cũ đến tìm, cầm thứ anh dúi vào tay khiến tôi run rẩy, cả đêm chỉ nghĩ đến việc hủy hôn

18:30:20 03/07/2024
Tôi quyết định ly hôn chồng, gửi con cho bố mẹ trông rồi tìm việc k.iếm t.iền. Sau 4 năm cố gắng, tôi gom được chút t.iền mở tiệm tạp hóa nhỏ.

Lấy anh phụ hồ sau 1 lần về nhà anh thấy 4 góc giường chôn đầy thứ này và cái kết mỹ mãn vô cùng

18:24:51 03/07/2024
Quả thật thì ngày cưới của Linh dù biết bạn trai giàu có nhưng cô không ngờ anh lại là con của một tổng giám đốc giàu có ở trong nước.

Anh trai vừa mất vài tháng chị dâu thông báo lấy chồng mới, tôi bàng hoàng khi biết nguyên nhân còn rút hết t.iền tiết kiệm đưa cho chị

18:20:46 03/07/2024
Ngày trước tôi thương chị dâu bao nhiêu thì giờ tôi thấy giận chị bấy nhiêu. Tôi từng thương nể chị là người phụ nữ sống kiên cường, tình nghĩa.

4 năm trời làm mẹ đơn thân, giờ 'mẹ chồng hụt' đòi gặp cháu trong lúc hấp hối, tôi nhẹ nhàng nói một câu khiến bà c.hết lặng

17:55:31 03/07/2024
Ngày trước chính bà là người không chấp nhận đứa cháu này, vậy bây giờ đòi gặp thì có ý nghĩa gì. Tôi là mẹ đơn thân được 4 năm.

Có thể bạn quan tâm

Paul Pogba lên tiếng về việc giải nghệ

Sao thể thao

23:57:34 03/07/2024
T.iền vệ Paul Pogba làm rõ lập trường về việc giải nghệ khi anh xuất hiện tại Euro 2024 theo dõi tuyển Pháp thi đấu.

MC Mai Ngọc VTV nhiều tâm sự, diễn viên Hồng Đăng vui vẻ bên vợ con

Sao việt

23:32:56 03/07/2024
MC Mai Ngọc đăng tải dòng trạng thái với nhiều tâm sự, diễn viên Hồng Đăng dành thời gian vui vẻ bên vợ con dịp hè.

Lời thú tội của đôi vợ chồng h.ành h.ạ n.ữ s.inh 22 t.uổi ở TP Hồ Chí Minh

Pháp luật

23:15:18 03/07/2024
Liên quan vụ đôi vợ chồng h.ành h.ạ n.ữ s.inh (SN 2002, trú tại Phú Yên), ngày 3/7, Cơ quan CSĐT Công an TP Thủ Đức (TP Hồ Chí Minh) đã điều tra, làm rõ hành vi gây án của các đối tượng.

Rosé - Cha Eun Woo vướng tin hẹn hò, nhưng đây mới là "chân ái" của mỹ nhân BLACKPINK

Sao châu á

23:12:14 03/07/2024
Từ cách đây 4 năm, cũng chính Koreaboo là nơi soi ra loạt bằng chứng hẹn hò của Rosé và Suzy. Nghi vấn hẹn hò của Rosé - Suzy là hệ tư tưởng và là 1 trong những bí ẩn lớn nhất Kpop.

7 cách mix đồ với chân váy bút chì vừa hack dáng vừa sành điệu nàng nên thử

Thời trang

23:00:27 03/07/2024
Nên làm mới set đồ bằng chân váy bút chì màu sáng hoặc các màu pastel thời thượng. Chỉ một chút thay đổi về màu sắc cũng có thể tăng khả năng hack dáng và chuẩn mốt.

Tháng 7 may mắn: 4 con giáp được quý nhân phù trợ, tài lộc vô lo

Trắc nghiệm

22:54:44 03/07/2024
Tháng 7 này, 4 con giáp may mắn sẽ được quý nhân phù trợ, tài lộc tăng tiến không ngừng. Cuộc sống sung túc, cơm no áo ấm đang chờ đón họ.

Tour diễn âm nhạc "Từ đây... Từ nay...": Làn gió mới nửa cuối năm 2024

Nhạc việt

22:50:37 03/07/2024
Ngoài phần âm nhạc, những địa điểm mà chương trình lựa chọn cũng phải đáp ứng được những tiêu chí như sự sang trọng và gần gũi để nghệ sĩ kết nối với khán giả. Dự kiến, số lượng khán giả tối đa tham gia mỗi đêm nhạc sẽ không quá 500 khá...

Dàn mỹ nhân đóng 'Anh hùng xạ điêu' bản 2024

Phim châu á

22:48:52 03/07/2024
Ở phiên bản mới của Anh hùng xạ điêu , Bao Thượng Ân được khen xinh xắn, dễ thương, tạo hình đẹp nhưng diễn xuất chưa thuyết phục khi vào vai Hoàng Dung.

Vì sao vai diễn của Hồng Diễm, Lương Thu Trang tiếp tục bị 'réo tên'?

Hậu trường phim

22:39:07 03/07/2024
Phim Trạm cứu hộ trái tim sắp kết thúc nhưng những diễn biến ở tập gần cuối khiến vai diễn của Hồng Diễm, Lương Thu Trang tiếp tục bị khán giả réo tên .

Rihanna k.hoe t.hân hình 'bà mẹ hai con' quyến rũ

Sao âu mỹ

22:25:06 03/07/2024
Rihanna vừa chia sẻ những bức ảnh quyến rũ trong bộ sưu tập n.ội y mới nhất của mình. Nữ ca sĩ 36 t.uổi sở hữu t.hân h.ình b.ốc l.ửa dù đã trải qua hai lần sinh nở.

Giải mã hình dạng quầng vật chất tối của Dải Ngân hà

Lạ vui

22:01:37 03/07/2024
Trong kết quả nghiên cứu đăng trên Tạp chí Nature Astronomy mới đây, các nhà khoa học Trung Quốc cho rằng quầng vật chất tối hiện tại của Dải Ngân hà có hình dáng hơi dẹt.