Chuyện tình cảm động bên giàn thiên lý
Ngày xưa, lúc tôi tức giận đ.ập vỡ đi đoạn băng ghi âm thì cũng là lúc em đang khóc thầm lặng lẽ sau cánh cửa phòng. Em sợ tôi vì em mà bỏ lỡ cơ hội tiến thân. Em sợ chứng bệnh tim quái ác và đôi mắt mù lòa sẽ làm gánh nặng cho tôi. Em quyết định hy sinh để tôi được hạnh phúc.
Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu bằng tất cả tấm lòng và yêu cả đôi mắt bất hạnh u sầu của em. Ảnh minh họa. Nguồn: internet.
Tôi quen em từ khi em vừa tròn mười tám. Lúc đó, tôi mới vừa chuyển sang định cư ở xóm của em. Nhà em nghèo và nhà tôi cũng không mấy khá giả. Em thật hiền, thật hồn nhiên và thanh khiết như ban mai. Mỗi độ bình minh, khi từng tia nắng trong lành xuyên qua kẽ lá, tôi thường đứng bên ô cửa sồ lén nhìn c.ô b.é đang trầm tư, mơ màng bên giàn thiên lý. Đôi mắt em đẹp và buồn. Đôi mắt chỉ nhìn về một hướng xa xăm, không chủ đích. Đôi mắt không thể nhìn thấy khoảng trời cao. Em không thể nhìn thấy được màu xanh mượt màu của những nụ thiên lý, không thể nhìn thấy đàn bướm trắng đang khoe những đôi cánh rực rỡ đầy màu sắc… và em cũng không thể nào nhìn thấy tôi.
Em bị mù. Thế nhưng, tôi đã yêu em. Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu bằng tất cả tấm lòng và yêu cả đôi mắt bất hạnh u sầu của em. Năm em lên tám, một vụ tai nạn giao thông đã cướp mất đi của em đôi mắt. Tám t.uổi đầu, em vô tư như một trang giấy trắng. Thế mà tai họa lại giáng xuống cho em, cướp đi ánh mặt trời của em.
Tôi nhìn em với sự cảm thông vô hạn nhưng vẫn thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp em. Một cô gái đáng yêu, mảnh mai, đôi má hây hây, đỏ hồng trong nắng mai. Em thường hay níu tay tôi, đòi dắt ra khoảng đồng trống ở ngoại ô thành phố nơi có những em bé đang thả diều để đắm mình trong tiếng sáo diều vi vu, êm ái. Rồi bất chợt em khóc. Tôi vụng về lau nước mắt cho em. Em tựa đầu vào vai tôi thổn thức: “Anh ơi, em chỉ muốn được nhìn thấy anh”. Tôi nghe sóng mũi mình cay cay và một dòng nước đang chực chờ trào ra nơi khóe mắt. Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh em mãi mãi để che chở, bảo vệ em đi đến suốt cuộc đời.
Video đang HOT
Rồi tôi tốt nghiệp đại học. Tôi đã trải qua rất nhiều kì thi đầy cam go và thử thách. Bằng những nỗ lực của bản thân, tôi đã được đền bù bằng một suất học bổng du học ở Úc. Đó là một điều đáng mừng và là niềm mong đợi của biết bao nhiêu người nhưng với tôi thì hoàn toàn ngược lại. Bởi tôi đi rồi thì ai sẽ chăm sóc và an ủi cho em? Ai sẽ lau nước mắt mỗi khi em khóc? Và mặc cho những lời chỉ trích, tôi quyết định ở lại.
Nhưng cuộc đời đã đẩy tôi đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, tôi đến tìm em như mọi khi thì hay tin em đã đi xa. Lần cuối cùng tôi chỉ được nghe giọng nói của em qua một đoạn ghi âm: ” Em rất cảm ơn những tình cảm mà anh đã dành cho em. Anh hãy đi du học để tìm thấy tương lai của mình. Còn em, em cần một chân trời mới, một cuộc sống thực sự sung túc và quan trọng hơn là… một đôi mắt. Bạn của anh em sẽ đưa em sang Mỹ. Anh ta giàu có và anh ta sẽ cho em tất cả. Tạm biệt và chúc anh hạnh phúc”.
Số phận như trêu đùa tôi sao? Cảm giác bẽ bàng, em rời bỏ tôi… Em đã ra đi mà không hề gặp mặt tôi một lần cuối dù biết rằng tôi luôn tha thiết yêu em. Sao em lại quá nhẫn tâm như vậy? Sự thật phũ phàng, tôi đau khổ đến cùng cực. Tôi quyết định ra đi chỉ mong chóng quên đi được mối tình đầu đầy ngang trái. Dù biết rằng rất khó để quên nhưng hy vọng rằng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm màu nhất.
Cuối cùng rồi bốn năm ròng rã nơi đất khách quê người cũng đã qua. Tôi trở lại quê nhà. Và kia, giàn thiên lý ngày xưa vẫn còn đó. Kỷ niệm ngày xưa bỗng dựng quay lại làm nước mắt tôi rưng rưng. Tôi rồ máy cho xe chạy nhanh hơn để khỏi mường tượng ra bóng hình em đang lẩn khuất đâu đó. Nhưng hỡi ôi, sự thật còn nghiệt ngã hơn những gì tôi đã nghĩ trong suốt bốn năm qua. Vừa đặt chân tới nơi thì hay tin em đã qua đời.
Ngày xưa, lúc tôi tức giận đ.ập vỡ đi đoạn băng ghi âm thì cũng là lúc em đang khóc thầm lặng lẽ sau cánh cửa phòng. Em sợ tôi vì em mà bỏ lỡ cơ hội tiến thân. Em sợ chứng bệnh tim quái ác và đôi mắt mù lòa sẽ làm gánh nặng cho tôi. Em quyết định hy sinh để tôi được hạnh phúc. Thời gian vô thủy, vô chung không biết có xóa sạch được vết thương trong lòng tôi. Giới hạn của đời người là hữu hạn nhưng với em lại càng thêm hi hữu.
Em ra đi. Phải. Em đã đi thật xa, xa hơn nước Mỹ mà em từng nhắc đến. Tim tôi quặn thắt từng cơn. Tại sao khi ấy tôi quá cả tin? Tại sao tôi lại quá tàn nhẫn khi nghĩ rằng em phản bội? Bậy giờ, tôi vẫn thường đứng nơi cửa sổ nhìn ra xa xa nơi giàn thiên lý. Nhưng đáng tiếc, hình bóng của em vĩnh viễn không còn nữa. Tôi bâng khuâng nhớ đến một ánh mắt xa xăm. Cảm xúc trỗi dậy trong lòng, tôi thầm gọi : “Em ơi!”
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 t.uổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...