Chuyện ở ngôi làng Trinh Tiết độc nhất vô nhị
Đó là ngôi làng cổ nằm bên con sông Đáy nổi tiếng với phiên chợ Sêu sầm uất và nghề trồng dâu, nuôi tằm phát triển mạnh đến mức được mệnh danh là “ Thủ đô dâu tằm” một thời. Ngôi làng mang tên Trinh Tiết thuộc xã Đại Hưng, huyện Mỹ Đức, Hà Nội.
Cổng làng Trinh Tiết
Sự tích tên làng
Các cụ cao niên trong làng Trinh Tiết kể lại rằng: xưa kia làng có tên là Bối Lang, sau đổi tên thành làng Sêu, nổi tiếng khắp xa gần bởi có những người con gái hiền dịu, nết na, xinh đẹp, đảm đang, tháo vát, đặc biệt là đức tính thờ chồng nuôi con. Sở dĩ làng có tên “Trinh Tiết” bởi tương truyền rằng: Phụ thân của Thành hoàng làng Triệu Quốc Bảo là một người “xứ trong” ra đây lập nghiệp rồi xây dựng gia đình. Hai vợ chồng chung sống rất hòa thuận và hạnh phúc. Khi sinh hạ được Bảo thì bố mất, để lại cảnh mẹ góa con côi.
Mẹ Bảo là người phụ nữ nức tiếng gần xa về vẻ đẹp trời phú. Chính vì thế khi người chồng quá cố qua đời, có rất nhiều chàng trai giàu có đến ngỏ lời cầu hôn nhưng bà vẫn một lòng thủ tiết. Bà tần tảo nuôi con một mình, nhất quyết không tái giá. Dân làng cảm phục và noi gương bà, từ đó trở đi ai nấy đều dặn lòng mình phải luôn chung thủy với chồng con.
Thế kỷ thứ XI, vua Lý Thánh Tông du thuyền trên sông Đáy, nhìn thấy cảnh sắc thơ mộng của làng Sêu nên đã dừng thuyền lên bờ thăm thú. Thấy các thiếu nữ ở đây xinh đẹp, dịu dàng nên vua cũng phải tấm tắc ngợi khen. Các cụ trong làng đã biếu nhà Vua một áo lụa và một áo tơ tằm do chính những thiếu nữ trong làng thêu. Vua rất hài lòng. Nhà Vua rất xúc động khi nghe câu chuyện người phụ nữ thủ tiết thờ chồng nuôi con thành một vị tướng tài, giúp nước đán.h đuổi giặc ngoại xâm, vua đã đổi tên làng Sêu thành làng Trinh Tiết.
Còn nguyên “trinh tiết” – niềm kiêu hãnh của làng văn hóa
Video đang HOT
Từ đó người dân nơi đây luôn tự hào gìn giữ cái tên Trinh Tiết. Những người con gái trong làng Trinh Tiết luôn một mực thủy chung với chồng. Những người không may chồng mất sớm cũng quyết không tái giá mà một dạ thủ tiết, thờ chồng nuôi con. Với những cô gái đi lấy chồng nơi khác, để chứng minh cho tấm lòng son sắt của mình với làng, trước khi đi lấy chồng, các cô gái tự nguyện đóng góp gạch để lát đường làng. Người đi trước làm gương cho thế hệ sau, cứ như thế trở thành một quy ước, lệ làng. Trước khi xuất giá, những cô “gái trinh” phải góp 200 viên gạch để xây dựng đường làng. Nhờ đó mà bộ mặt của làng ngày càng khang trang, đẹp đẽ. Ngay từ thế kỷ XIX, làng Trinh Tiết đã trở thành địa phương đầu tiên trong vùng vào mùa mưa “gót chân không chạm đất”.
Ông Bùi Chí Dũng – trưởng thôn Trinh Tiết – cho biết: Hiện nay, lệ làng xưa không còn, những cô gái làng Trinh Tiết đi lấy chồng nơi khác không còn phải góp gạch xây đường làng nữa. Đường ngang ngõ dọc trong làng đang dần được cán nhựa, bê tông hóa, nhưng vẫn giữ nguyên vẹn những nét đẹp truyền thống của làng. Đó là chiếc cổng làng đồ sộ phía sau vẫn còn lưu lại tên làng cũ – làng Sêu và đôi câu đối: “Làng Sêu quê cũ, chim đậu đất lành, văn vật ngàn xưa, còn lưu mãi – Trinh tiết đời nay, xuân về vận mới, thanh cao muôn thuở, phải là đây”. Ngoài ra vẫn còn một số con đường lát gạch “trinh tiết” xưa khiến ngôi làng thêm phần cổ kính.
Đặc biệt người dân nơi đây vẫn luôn ý thức giữ được nét đẹp của người phụ nữ truyền thống: Khi đã lấy chồng là nguyện thủy chung đời đời, kiếp kiếp. Chẳng may chồng mất thì thủ tiết thờ chồng, nuôi con.
Đã nhiều năm qua, làng Trinh Tiết không có việc phụ nữ chửa hoang hoặc sinh con ngoài giá thú. Đó quả là một nét đẹp hiếm hoi của một ngôi làng văn hóa trên đất Thủ đô.
Theo Dantri
Em hèn nhát xin là người ở lại
Em yêu anh, nhưng dũng khí để vượt qua bức tường ngăn cách giữa hai chúng ta thì em không có đủ.
Cuối cùng thì em cũng cũng rời mắt được khỏi cái màn hình của chiếc máy vi tính để trước mặt. Màn đêm yên ắng quá! Có một cái gì đó từa tựa nỗi buồn đang xâm chiếm lấy trái tim, nặng trĩu. Quá nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến em không thể nào ngủ được. Em với tay mở toang cửa sổ để gió ùa vào phòng. Gió đêm lạnh thật.
Em muốn được uống một chút gì đó, và kỳ lạ thay, thứ đầu tiên mà em nghĩ đến lại là cà phê. Thật điên rồ khi nửa đêm không ngủ được lại còn lôi cà phê ra uống, nhưng biết đâu được đấy, có khi "thuố.c đắng" lại dã được "tật" thì sao. Thay vì chọn loại hòa tan như thường lệ, hôm nay em lại muốn thử cái vị đắng ngắt của cà phê đen mà bình thường vốn chẳng khi nào em uống.
Mở tủ và lấy ra hộp cà phê đang dùng dở, bất chợt ký ức ùa về. Đợt ấy anh đi công tác ở Tây Nguyên về rồi xách tới nhà em một đống quà. Tất cả những thứ khác em đều thích mê tơi, trừ hộp cà phê này. Nhìn thấy em nhăn nhó, anh đã phì cười rồi bảo: "Cà phê Buôn Ma Thuột xịn đó, anh không mua cho em đâu nhé, biết thừa em không thích uống rồi. Em cứ cất đi, thỉnh thoảng đến chơi anh sẽ uống. Mà cấm không được mang về cho "chàng" của em đâu đấy, anh mà thấy thiếu là anh sẽ bắt đền".
Em không đủ dũng khí để nắm tay anh đi trọn cuộc đời (Ảnh minh họa)
Anh vẫn vậy, luôn tỏ ra rất vui vẻ và tếu táo trước mặt em. Chơi thân với nhau gần tám năm rồi, em đủ tự tin để khẳng định rằng mình là người hiểu anh nhất, mà chính bản thân anh cũng đã từng xác nhận điều ấy. Em biết, anh vẫn còn tình cảm với em, nhưng có lẽ anh đã đúng khi đưa ra quyết định này.
Tối qua, em mở máy tính và online, nick anh sáng đèn, nhưng anh không lập tức vào "buzz" em như thường lệ nữa. Nhìn thấy tấm hình đại diện mới của anh, bỗng nhiên tim em giật thót. Anh vòng tay ôm một cô gái từ phía sau, đầu khẽ đặt vào vai và cười, hai nụ cười tươi lắm. Thế là em hỏi, và anh trả lời. Em cảm thấy rụng rời khi nghe anh bạn thân thông báo chuẩn bị lập gia đình. Em hiểu từng câu từng chữ trong câu nói ấy: "Bố mẹ anh cao tuổ.i rồi, mà anh thì lại là con một, cũng nên ổn định để hai cụ vui lòng. Anh đã dành quá nhiều thời gian để chờ đợi một thứ vốn không dành cho mình. Dù thế nào thì điều mà anh mong muốn nhất vẫn là em hạnh phúc".
Một lần nữa em lại lặng đi. Anh thông báo ngày mai sẽ về quê để chuẩn bị cho đám hỏi. Em rất muốn gặp anh, rất muốn được ôm chầm lấy và ngăn anh lại. Nhưng ước muốn chỉ là ước muốn, bởi em không có đủ can đảm để làm điều ấy. Em luôn mang trong mình suy nghĩ nổi loạn nhưng lại chưa bao giờ dám một lần thử nổi loạn. Em biết thứ tình cảm mà mình đang dành cho anh không đơn thuần chỉ là tình bạn đâu. Có nhiều lần, em cũng muốn thoát khỏi cái vỏ bọc "bạn bè" ấy lắm, muốn tự tay đậ.p nát bức tường mà chính bản thân mình đã dựng nên, nhưng dũng khí thì lại không đủ. Biết làm sao được khi cái má.u hèn nhát em đã mang sẵn trong mình.
Anh cũng phải đi tìm hạnh phúc cho riêng mình (Ảnh minh họa)
Anh bảo rằng sẽ tắt máy đi ngủ, nhưng em biết, chỉ là anh đang ẩn nick mà thôi. Em hiểu anh đang lo sợ điều gì, và chắc chắn ngày mai anh sẽ chẳng tạt qua nhà em trước khi về giống mọi lần nữa. Bởi chỉ cần nhìn thấy em thôi là rất có thể quyết tâm của anh sẽ lại bị lung lay. Em mỉm cười chua chát. Có hai kẻ hèn nhát đang ở trong cuộc chơi này, em thì chạy trốn trái tim của mình, còn bây giờ anh lại chạy trốn em.
Cả buổi tối em cứ ngồi đối diện với màn hình vi tính bật sáng và nhìn chăm chăm vào tấm hình đại diện của một cái nick đã tối đèn. Đầu óc thì loạn hết cả lên. Lúc thì nó rối tung rối mù với cả trăm ngàn ý nghĩ, lúc lại rỗng tuyếch, trống trơn. Chỉ duy nhất có hình ảnh anh đang cười rất tươi là cứ luôn lởn vởn trong đầu.
Em pha một tách cà phê và khoanh tròn tay, nằm bò ra bàn ngồi đợi. Từng giọt, từng giọt rơi chậm lắm khiến lòng em càng như lửa đốt. Từng giây từng phút trôi qua, và em thì sắp mất anh thật rồi. Em muốn hét lên thật to rằng em yêu anh nhiều lắm, nhưng có cái gì đó chặn lại khiến em không thể thốt lên lời.
Em cũng là con một, cũng có bố mẹ già cần phải chăm sóc. Mà nhà em và anh lại có khoảng cách gần bằng cả chiều dài đất nước. Hơn nữa, còn có một người đã giúp đỡ cho em và bố mẹ rất nhiều trong suốt tám năm em lên Hà Nội học và làm, anh ấy đang chờ em ở nhà. Thực sự là em không đủ nhẫn tâm. Có cái gì đó mằn mặn, là nước mắt chăng? Em bật cười giữa đêm, ngay cả nụ cười cũng mặn chát. Chỉ vì không dám đột phá, không dám vượt mình ra khỏi những ràng buộc, những khuôn khổ thường tình nên giờ đây em mới thấy đa.u đớ.n như thế.
Em cũng rất buồn, rất đa.u đớ.n khi nhìn anh ra đi (Ảnh minh họa)
Khóc xong rồi, cười xong rồi, bây giờ thì em im lặng. Nhấp tách cà phê nóng hổi vừa mới pha, bỗng nhiên cảm thấy hương vị của nó cũng không tồi. Thảo nào mà anh lại nghiệ.n cái món này đến thế. Lần đầu tiên em uống một cách cẩn thận cái thứ nước đen đắng này, cũng là lần đầu tiên em thấy nhớ anh nhiều đến thế.
Nhưng có lẽ như vậy lại là hướng đi tốt nhất cho cả hai đứa. Em sẽ không níu, không kéo anh lại với mình đâu, dù biết chắc chắn là chỉ cần em có ý định níu thì ngay lập tức tay anh sẽ buông tay người con gái ấy ra. Anh đang bước đi về phía trước, nhưng đầu thì vẫn ngoảnh lại để dõi theo em. Thôi đừng như vậy nữa anh, bởi vì em không hề muốn anh bị vấp ngã.
Cả hai chúng ta đều đã chọn được cho mình một con đường để đi. Vậy thì hãy nắm chặt lấy tay người bạn đường của mình. Em sẽ giấu nụ cười của anh trong một khoảng trời, khoảng trời của riêng emthôi. Thỉnh thoảng em sẽ tự cho phép mình nhớ về, tự huyễn hoặc rằng mình đã hy sinh một thứ gì đó vô cùng thiêng liêng để cho nhiều người khác được hạnh phúc, để tự hào về bản thân và để được mỉm cười.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đau đầu vì quyết "yêu hay bỏ" Khi tình yêu vấp phải những điều không như bạn mong đầu, trong đầu bạn có thể nảy sinh suy nghĩ: Yêu hay bỏ. Nhưng hãy suy nghĩ kĩ trước khi quyết định. Bạn có thể sẽ nói dối với tất cả mọi người và phóng đại những sự tuyệt vời trong tình yêu mà bạn đang có. Con người hay tham lam....