Chuyện nghe điện thoại… trên cây ở Côn Đảo
Với người ở đất liền, chiếc điện thoại là vật bất ly thân trong thời buổi hiện nay. Thế nhưng, với những người trên các hòn đảo (trừ trung tâm đảo Côn Sơn hay còn gọi đảo Lớn), điện thoại lại là một thứ xa xỉ. Sở dĩ chúng tôi nói như vậy là bởi, ở đây có rất ít sóng điện thoại. Thế nhưng, những người nơi đầu sóng ngọn gió này vẫn có cách để nghe và gọi điện cho người thân ở đất liền.
Một cán bộ kiểm lâm đang nghe điện thoại từ đất liền ra (ảnh chụp từ Hòn Bảy Cạnh).
Sống bằng nước trời
Chúng tôi may mắn được đến Côn Đảo trong mùa này bởi đây là những thời điểm biển thường động, việc đi lại hết sức khó khăn, ngay cả với đường hàng không. Khi chúng tôi đáp chuyến bay đến sân bay Côn Sơn, máy bay phải lượn trên không hơn 10 phút mới có thể hạ cánh vì thời tiết xấu. Đặt chân xuống Côn Đảo, điều chúng tôi cảm nhận được đầu tiên đó là sự hoang sơ, không khí trong lành, cây cối um tùm và sạch sẽ đến không tưởng.
Con đường từ sân bay Côn Sơn dẫn về đến trung tâm huyện dài khoảng 12km nhưng khúc khuỷu, dốc lên dốc xuống. Nhiều đoạn đi xuyên núi, nhiều đoạn lại đi chênh vênh một bên là đồi, núi và một bên là biển… tạo nên những bức tranh đẹp lạ thường. Được một thổ địa đang công tác tại trung tâm Quỹ đất huyện Côn Đảo dẫn đường, chúng tôi leo lên chiếc cano của Vườn Quốc gia Côn Đảo để vào Hòn Bảy Cạnh.
Ông Lê Xuân Ái, Giám đốc Vườn Quốc gia Côn Đảo cho biết, Hòn Bảy Cạnh có diện tích gần 700ha, gồm hai phần đảo nối liền với nhau bằng một doi cát ở giữa. Doi cát này được gọi là Bãi Cát Lớn. Đây cũng là một trong 14 bãi đẻ trứng của rùa biển Côn Đảo và là bãi biển có số lượng rùa lên đẻ trứng nhiều nhất ở Côn Đảo. Trong mùa sinh sản (từ tháng 4 – 9 hàng năm), đêm ít nhất 1 – 2 cá thể, đêm nhiều có từ 20 – 30 cá thể rùa mẹ lên bãi làm tổ và đẻ trứng.
Hòn Bảy Cạnh nằm về phía đông của đảo Côn Sơn. Nơi đây có rất nhiều động vật hoang quý, hiếm như Sóc mun, Sóc đen Côn Đảo, một số loài chim biển… ngoài ra còn có hệ sinh thái rừng ngập mặn khu vực bãi Bờ Đ.ập là rừng ngập mặn nguyên sinh. Không gian biển Hòn Bảy Cạnh được quy hoạch là phân khu phục hồi sinh thái và phân khu bảo vệ nghiêm ngặt.
Tuy nhiên, điều chúng tôi ngạc nhiên và ấn tượng hơn cả, chính là cuộc sống của những anh em kiểm lâm trên biển. Nói như TS. Nguyễn Chí Thành, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Rừng và Đất ngập mặn, thì việc Vườn Quốc gia Côn Đảo được công nhận là khu Ramsar biển đầu tiên của Việt Nam, phải kể đến công lao của những người kiểm lâm. Họ ăn ở, sinh hoạt cả năm trời, nhiều người vài ba năm mới vào đất liền một lần. Họ không ngại khó khăn, gian khổ để giữ gìn, bảo vệ các tài nguyên biển, rừng, đồng thời chung sức giữ vững chủ quyền biển đảo Việt Nam.
Ở hòn Bảy Cạnh và các hòn khác của Côn Đảo không có nước ngọt (trừ Hòn Cau) thế nên, các cán bộ kiểm lâm phải hứng nước mưa để dùng. Anh Nguyễn Văn Anh, Trạm trưởng trạm Kiểm lâm Hòn Bảy Cạnh cho biết, hiện nay, Vườn Quốc gia Côn Đảo xây dựng tại các hòn này những bể ngầm chứa nước mưa. Mỗi hòn, tùy theo “quân số” và lượng du khách ghé thăm, sẽ xây dựng các bể ngầm có dung tích phù hợp để có thể dùng đủ trong mùa khô.
Video đang HOT
Và chuyện chiếc điện thoại
Trong lúc trò chuyện với các anh, chúng tôi thấy có nhiều hộp xốp được gắn trên những cây cột cao gần ngang đầu người. Hỏi ra mới hay đó là “buồng” nghe điện thoại. Anh Nguyễn Văn Anh cho biết, ở đây không có sóng điện thoại. Quả thật đúng vậy, chúng tôi có hai chiếc điện thoại, một xài mạng Viettel và một xài mạng Mobifone, tuy nhiên, cả hai máy đều không có cột sóng nào.
“Cái khó ló cái khôn”, các cán bộ kiểm lâm đã sáng tạo và thiết kế thùng xốp đặt trên những cột để ngăn sóng, gió biển, giữ sóng điện thoại. Lúc đầu, chúng tôi cứ tưởng, đó là thùng để sạc pin điện thoại, nhưng hóa ra, nó dùng để đặt điện thoại trong đó và nhận sóng. Trạm trưởng Anh chia sẻ, bằng cách này, anh em có thể liên lạc được với mọi người, với ban Quản lý Vườn Quốc gia, đặc biệt là người thân của mình. Tuy nhiên, khi nhấn phím nghe thì phải mở loa ngoài và để điện thoại ở đúng vị trí đó thì mới nghe được. Nếu chuyển đi nơi khác thì điện thoại sẽ mất sóng ngay lập tức. Chính vì thế, muốn nói chuyện “bí mật” thì cũng khó mà giữ được. Nhiều khi, có anh em đang nghe điện thoại của người yêu trong đất liền, thì những người còn lại được nghe chung. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là những chuyện vui. Thực ra, có sóng điện thoại ở nơi xa xôi đã là sự tiện lợi vô cùng giúp anh em có thể liên lạc thường xuyên hơn với gia đình, người thân.
Điện thoại phải để yên và mở loa ngoài mới có thể nghe được.
Theo quy định, mỗi anh em, một tuần chỉ nghỉ được một ngày. Cộng dồn phép thì một năm cũng chỉ có 12 ngày phép. Nhưng để nghỉ phép thì cũng phải luân phiên, nghĩa là mỗi người chỉ về nhà được một lần trong vài năm bởi lúc nào cũng phải đảm bảo quân số trên 60%. Anh Nguyễn Viết Hoàn, kiểm lâm viên, quê ở Nghệ An cho biết, lâu lâu mới được về nhà nên có chiếc điện thoại điện về hỏi thăm gia đình thấy cũng ấm lòng hơn.
Khác với anh em ở Hòn Bảy Cạnh, các cán bộ kiểm lâm ở Bãi ông Đụng vất vả hơn rất nhiều. Mỗi lần muốn nghe, gọi điện thoại, họ phải leo bộ cả ngàn bậc tam cấp, dốc gần như thẳng đứng để lên lưng núi, nơi có con đường dẫn từ trung tâm huyện vào Bãi ông Đụng. Dù có khoảng cách địa lý gần hơn Hòn Bảy Cạnh, nằm ở đảo Lớn (đảo Côn Sơn) nhưng Bãi ông Đụng lại ở sâu so với trung tâm huyện với nhiều đoạn đường đi bộ theo bậc tam cấp dài gần một km.
Khi chúng tôi bước chân xuống thì cảm giác nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi lên lại, với sức vóc của một người trẻ, khỏe mạnh mà cũng phải nghỉ tới hai ba lần mới lên hết được. Đặc biệt, có những đoạn dốc thẳng đứng, leo lên rất mệt. ở sát bãi biển ông Đụng không hề có sóng điện thoại. Anh Minh, một kiểm lâm viên, người Nghi Xuân (Hà Tĩnh) cho biết, cứ mỗi lần có chuyện gì cần liên lạc về với gia đình thì lội bộ lên. Mùa nắng còn đỡ, chứ trời mưa thì rất vất vả.
Ở Bãi ông Đụng, ngoài sáu anh em cán bộ chiến sỹ của kiểm lâm và một anh bộ đội thì hoàn toàn không có dân cư hay người ở. Lâu lâu có khách du lịch ghé qua thì vui chút. Anh Thủy cho biết, ở đây có rất nhiều khỉ và sóc đen cùng những chú rùa… làm bạn thêm cũng vui. Có thể nói, phải đặt chân đến đây mới thấu hiểu những giá trị của tình người, mọi người đều vui vẻ đón tiếp. Khi chúng tôi đến, anh em đang ăn cơm trưa, biết chúng tôi là nhà báo, họ mời rất nhiệt tình.
Sau khi chủ khách thưởng thức bữa cơm giữa đảo xa, anh Thủy và các anh em nhất định mời ngủ lại một đêm để biết cảnh rừng, biển nơi này như thế nào. “ở đây, bọn em cũng có chút rượu, mời anh ở lại nhấm nháp cảnh rừng biển cho vui”, anh Thủy nói. Tiếc là chuyến công tác của chúng tôi quá ngắn nên không thể ở lại. Tôi nói sẽ quay lại Côn Đảo và đến trạm của các anh thêm lần nữa. Ra về, leo lên đến nơi, chiếc xe máy vẫn nằm yên mà không cần ai giữ, mà chúng tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện nghe điện thoại có một không hai ở vùng biển này.
Bài học về giá trị sống Chị Nguyễn Thị Thu Thủy, một người từ đất liền ra đảo lần đầu chia sẻ, có thể nói, với người đất liền, chiếc điện thoại và các thiết bị điện tử đã chiếm phần lớn thời gian của họ. Còn khi ra đây mới biết quý và trân trọng tình người. Những cán bộ, chiến sỹ ngày đêm gắn bó với vùng biển này đang dạy cho chúng ta bài học cuộc sống, những điều tưởng như đơn giản nhưng lại có giá trị vô cùng đặc biệt và đáng quý. Côn Đảo là quần đảo linh thiêng với nhiều huyền tích. Nơi đây cũng có rất nhiều phần mộ của nhiều nhà cách mạng, anh hùng cán bộ, chiến sỹ quả cảm hy sinh vì tổ quốc… Mới đây, Vườn Quốc gia Côn Đảo được công nhận là khu Ramsar biển đầu tiên của Việt Nam. Ngoài những điều linh thiêng, huyền thoại, Côn Đảo vẫn còn đó nhiều sự mới mẻ, lạ lùng…
Theo Chí Thanh (Đời sống & Pháp luật)
45 phút giữ đường dây liên lạc trong tiếng máy bay gầm rít
Nghe tiếng máy bay gầm rít, b.ắn rốc két, mặc dù không phải ngày trực của mình nhưng chị Thủy vẫn chạy lên hỗ trợ đồng nghiệp giữ vững đường dây liên lạc giữa đài chỉ huy sở với các đơn vị chiến đấu.
Chúng tôi tìm đến nhà bà Nguyễn Thị Thu Thủy trên đường Trưng Nữ Vương (TP Đà Nẵng) khi cả nước đang có nhiều hoạt động kỷ niệm 50 năm Hải quân Việt Nam đ.ánh thắng trận đầu. Ký ức về 45 phút giữ vững đường dây liên lạc cho các đơn vị nhận lệnh, truyền lệnh, chỉ huy chiến đấu khi quân Mỹ đưa máy bay ra b.ắn phá miền Bắc như sống dậy trong ký ức người phụ nữ đã 71 t.uổi.
Bà Thủy lúc còn trẻ
Cô gái Nguyễn Thị Thu Thủy quê ở Yên Khánh, Ý Yên, Nam Định. Năm 1961, Thủy công tác ở tổng đài đội cầu 1, thuộc Tổng cục Đường sắt Việt Nam đóng tại Uông Bí. Nhiệm vụ của cô là phụ trách bộ phận thông tin truyền thông. Năm 1962, sau khi học trường trung cấp Bưu điện Hà Nam, cô được phân công về Bưu điện Bãi Cháy và là tự vệ của bưu điện. Thời điểm đó, Bưu điện Bãi Cháy toàn là chị em phụ nữ.
Nhận định trước sau gì Mỹ cũng dựng lên "Sự kiện vịnh Bắc Bộ" để tiến hành leo thành đ.ánh phá miền Bắc nên ở trên đã quán triệt tư tưởng mọi người luôn sẵn sàng chiến đấu. Đặc biệt là những nhân viên của ngành bưu điện bằng mọi giá phải đảm bảo thông tin liên lạc được thông suốt.
Bà Thủy xem lại những kỷ niệm khi làm nhân viên bưu điện
"Chiều ngày 5/8/1964, mọi người trong bưu điện vẫn làm việc bình thường. Chị Vi Thị Mến đang trực tổng đài trên gác 2, còn tôi và cùng với chị Trịnh Thị Yên chia báo, công văn cho các đơn vị ở Bãi Cháy chiều đến lấy. Đến khoảng 13h30, chúng tôi nghe tiếng máy bay của địch b.ắn rốc két ầm ầm. Mọi người đều chạy xuống hầm để ẩn trú nhưng tôi đã xác định từ trước phải luôn sẵn sàng chiến đấu nên chạy lên tổng đài nói với chị Vi Thị Mến để tôi trực chính cho vì chị Mến mới ra trường cho có kinh nghiệm.
Lúc này, bầu trời vang lên tiếng gầm rú của máy bay địch, tiếng ầm ầm của đạn rốc két b.ắn xối xả vào các mục tiêu nơi bên cảnh và tiếng pháo không quân của ta, tiếng s.úng trường của dân quân tự vệ Bãi Cháy, Hòn Gai b.ắn lên không nghe được gì cả. Tôi phải chạy đến đóng tất cả các cửa sổ lại. Đồng thời lúc này, tín hiệu yêu cầu liên lạc của lãnh đạo tỉnh, tỉnh đội Quảng Ninh, quân khu Đông Bắc, căn cứ 1 Hải quân Việt Nam và các đơn vị phòng không bảo vệ cảng yêu cầu được kết nối máy để nhận lệnh, truyền lệnh và chỉ huy chiến đấu", bà Thủy kể.
Lúc bấy giờ, theo quy định, ai không có nhiệm vụ thì phải xuống hầm, nếu để bị thương sẽ bị kỷ luật. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ đến chuyện giữ an toàn cho mình mà chỉ nghĩ phải làm thế nào để có thể giữ thông tin liên lạc được nhanh và kịp thời.
Thời ấy, các thiết bị liên lạc còn lạc hậu, muốn các đơn vị liên lạc được với nhau phải qua thao tác của nhân viên tổng đài, không quay trực tiếp được như bây giờ.
Chị Thủy (người cầm điện thoại) và chị Mến đang làm nhiệm vụ giữ thông tin liên lạc khi Mỹ đưa máy bay đ.ánh phá miền Bắc ngày 5/8/1965
"Để các đơn vị gọi được cho nhau mình phải tiếp phích nhanh và chính xác. Những lúc tiếng ồn quá lớn không nghe được tôi phải áp sát tai nghe vào tai mới nghe được. Thậm chí, có những mệnh lệnh được truyền đi nhưng do tiếng ồn mà người ra lệnh không trực tiếp truyền đạt lại cho người nhận thì tôi phải nghe và truyền lại và ngược lại", bà Thủy kể tiếp.
Cứ thế, mặc cho máy bay địch lồng lộn, điên cuồng, giữa tiếng s.úng của ta và địch nhưng cả chị Thủy và chị Mến vẫn bình tĩnh, gan dạ làm nhiệm vụ giữ vững thông tin liên lạc giữa đài chỉ huy sở với các đơn vị chiến đấu. Cho đến khi máy bay địch rút hết khỏi miền Bắc và chị Thủy xong nhiệm vụ là 45 phút.
"Tổng đài bưu điện của chúng tôi lúc bấy giờ khác nào như quả tim truyền m.áu đi các cơ thể và nhận lại m.áu ở các đơn vị đưa về. Nếu một t.ia m.áu bị ngừng có thể bị nguy hiểm đến cả toàn thân", bà Thủy nói.
Để ghi nhận sự đóng góp của bà Thủy, ngày 2/9/1964, bà là 1 trong những thanh niên của tỉnh đoàn Quảng Ninh được gặp Bác Hồ và được Người gắn huy hiệu đoàn tại Phủ Chủ tịch. Bà cũng được Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam tặng bằng khen vì đã có thành tích tương trợ bạn cao, thấy bạn đồng nghiệp mới đã xung phong giúp đỡ bạn, đảm bảo giữ vững đường dây liên lạc nhanh và kịp thời.
Khánh Hồng
Theo Dantri
Nghẹn đắng với phở “bình dân” 70.000 đồng/tô, cơm rang 130.000 đồng/đĩa Gọi bát phở bò, chị Nguyễn Thị Thu Thủy (ngõ 2 Đại Từ, Q.Hoàng Mai) đã thất vọng khi bát phở chỉ lõng bõng vài cọng bánh, hành tươi và thịt bò thái nhỏ nhưng điều sốc hơn là chị phải trả tới 140.000 đồng cho hai tô phở quá bình dân này. Chặt c.hém ngay thủ đô Do đi đón người nhà...