Chuyện đời cay đắng của một “trai bao”, từ “thẳng” thành “cong”
“Em là trai thẳng, nhưng từ khi dấn thân vào con đường này, em đã không còn có một cảm giác nào với phụ nữ nữa!”.
Lần này, gã lại dẫn khách đến nhà nghỉ của tôi. 3 khách trong 1 ngày, với một “trai gọi” như thế gọi là “đắt sô”. Huy nhìn tôi cười cái cười vô cảm, dường như việc cậu lên giường hàng ngày với đủ các thể loại đàn ông nam phụ lão ấu là một công việc bình thường như bất cứ một công việc nào ở xã hội này. Vâng, gã đích thị là một gã điếm đực, và tôi là lễ tân ở nhà nghỉ mà gã thường dẫn khách đến.
Cái đất Sài Gòn này thực sự là một mảnh đất để mọi người sống thật với bản thân mình mà không phải giấu diếm, vì thế nên chuyện những người đồng tính, thế giới thứ 3 công khai mua bá.n dâ.m và hẹn hò nhau xôm tụ, ồn ào chẳng khác gì chuyện nam nữ “mua tình” bình thường khác.
Gã trai bao đáng thương.
Huy là một gã trai đất Bắc, tôi biết gã 4 năm rồi, từ khi còn lơ ngơ vào nhà nghỉ của tôi với một ông chú già khoảng hơn 50 cái xuân xanh. Khi ấy, tôi vẫn nhớ cái sự ngơ ngơ như bò lạc, cả sự xấu hổ trên khuôn mặt khi lần đầu đi nhà nghỉ với giai, hai tay đút vào túi quần, mặt cúi xuống đỏ tía tai, lúng túng…nhìn bộ dạng ấy, tôi chắc cú gã là trai chuẩn 100% lần đầu bị đưa vào đời.
Chuyện gì xảy ra trên phòng thì ai cũng biết, nhưng khi bạn tình của Huy đã đi trước mà mãi chưa thấy gã xuống, chột dạ nên tôi gọi điện lên phòng thì không thấy nghe. Tôi lên xem có chuyện bất trắc gì không thì thấy gã ngồi thu lu ở góc giường, nét mặt đần độn, nước mắt cứ chảy tràn, tôi cũng tự dưng thấy gã tội tội nên hỏi “làm sao mà phải khóc? Người yêu làm mất đời trai à?” thấy Huy im lặng, tôi chả biết nói gì nữa đứng dậy đi xuống bảo “Trả phòng chưa hay vẫn?”, Huy ngước mặt lên bảo “Không phải người yêu, khách hàng đầu tiên của em đấy! em là điếm đực…”.
Video đang HOT
Ánh mắt gã đờ đẫn, vô cảm. Tôi chỉ còn biết thở dài…ừ thì đó là cuộc đời cậu lựa chọn mà, sức dài vai rộng thế kia, nếu nhận mình chuẩn men thì đâu cần phải chổng mông lên mà sống, cứ đàng hoàng mà kiếm sống chân chính thì làm gì có những giọt nước mắt thế kia? Dù sao thì “không nên nghe cave kể chuyện, không nên nghe nghiệ.n trình bày”, hết chuyện!
Từ lần sau đó, Huy đắt sô hơn, hầu như ngày nào cũng dẫn khách vào nhà nghỉ của tôi. Sự va chạm quá nhanh khiến gã thay đổi, không còn là sự sợ hãi, đau khổ mà tôi từng chứng kiến mà thay vào đó là nét mặt vô cảm, thậm chí hớn hở khi được khách cho thêm tiề.n.
Có lần, sau khi đi khách xong, tự dưng gã rủ tôi đi nhậu “Em chẳng có bạn thân ở cái đất Sài Gòn này, chẳng dám quen ai, cũng chẳng tin ai, biết mỗi anh thôi…” ừ, thì đi! Sau chầu cafe rồi đi nhậu ấy, tôi hiểu thêm nhiều về cuộc đời và toan tính của gã, một gã điếm đực có lương tâm… Trai thẳng giờ đã thành trai cong.
Huy kể quê hắn ở một tỉnh xa lắc ở đất Bắc mà tôi cũng chưa đến bao giờ, nhà nghèo, bố mất sớm, cả nhà làm nông, mẹ thì nay ốm mai đau, gã là con cả, sau có 2 đứa em lóc nhóc nữa, Huy bảo “em học đến lớp 6 thì nghỉ phụ mẹ nuôi em, nhưng ở quê nghèo lắm, chả có việc gì ra tiề.n, mà miệng ăn núi lở, mẹ em thì nay ốm mai đau, hai đứa em lúc nào cũng đói, thương lắm…” rồi gã kể con đường phiêu bạt từ thợ hồ đến rửa bát, bưng bê, làm bảo vệ…đủ thứ bươn chải tay chân mà vẫn không đủ tiề.n để nuôi thân và lo cho mẹ và em. “Em thì thế nào cũng sống được, nhưng nghĩ đến nhà mình chỉ có mình làm chỗ dựa, hai đứa em học giỏi mà lại không được đi học, em buồn lắm…”, gã rít một hơi thuố.c, tợp thêm ngụm café rồi kể đến chuyện lần đầu vào đời với ông già hôm đến nhà nghỉ. “Hôm ấy em bưng đồ chẳng may vấp ngã đổ café vào người ông ấy, thay vì mắng chử.i, ông ấy nhìn em và xin số điện thoại, em nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì, rồi ông ý gọi điện hẹn gặptâm sự, em cũng thật thà, rồi…”.
“Số tiề.n mà em kiếm được gấp hàng chục lần công việc chân tay em làm bao nhiêu năm qua, giờ mẹ em hàng tháng có tiề.n đi viện mua thuố.c tốt để chữa bệnh, hai đứa em cũng được học hành đầy đủ, cuối năm rồi em gửi tiề.n về sửa lại cái nhà, nhìn chung cái thứ mình đán.h đổi cũng đáng…”. Tôi im lặng, không biết nói gì. Vì nói gì bây giờ? Tôi không sống trong hoàn cảnh của gã nên không thể hiểu gã phải đấu tranh tâm lý ra sao giữa đồng tiề.n và danh dự? Tôi hỏi “thế cứ định như này mãi à? Có định lấy vợ không?” thì gã bảo “em mất cảm giác hoàn toàn với phụ nữ rồi! Hôm trước em có thử đi chơi gái, nhưng không lên được…” Huy nhìn tôi rồi khẳng định “em chuẩn men đấy, không phải xăng pha nhớt đâu, trước đây em yêu mấy cô cũng ra gì lắm, có cảm giác thực sự, từ ngày em chuyển pha, cảm giác mọi thứ khác hẳn…”. Tôi tò mò về cái sự khác của gã ” khác là được sống thật với bản chất của mình à?”.
Huy nhìn tôi chả rõ cười hay mếu ” Em không biết mình là ai nữa anh ạ, nghe đời có khốn nạn không?”.
Cả hai chẳng biết lấy lý do gì để nâng ly “dô dô”, thôi thì cứ uống cho vơi cái tâm sự buồn của gã. Đang nhậu thì khách gọi, Huy nghe điện thoại nói chuyện ngã giá mu.a dâ.m như mua bán mớ rau ngoài chợ, rồi đứng lên tính tiề.n rồi bảo “về nhà thôi anh”.
Cái nhà nghỉ mà tôi đang làm giờ là nhà của Huy, một nơi gần như duy nhất nhìn ra cái công việc nham nhở mà gã đang làm, một nơi mà gã không phải giấu đi cái thân phận trai bao của mình, mặt tỉnh bơ và ôm eo hàng trăm gã đàn ông khác một cách thân mật, gợ.i tìn.h…
Huy lại lên phòng với khách quen, gã khách kia còn nháy mắt với tôi một cái thì Huy véo vào mông gã “Anh đừng có thấy mía ngọt là đán.h cả cụm nhé, em hờn đấy!” rồi nhìn tôi cười toe toét trước khi lên phòng hành sự. Tôi chẳng cười nói đồng tình gì, vì sự thật là tôi vẫn không thể “cảm” nổi cái công việc hạ lưu mà gã đang làm: Bán buôn bán lẻ thân xác! Ừ thì tôi vẫn biết là chuyện đời đừng vội phán xét ai, tôi cũng chẳng phán xét hay lên mặt nói với gã về đạo đức hay danh dự của một thằng đàn ông thì nên làm gì, ngay bản thân mình tôi cũng đã làm được gì đâu! Nhưng tôi biết mình hơn gã ở chỗ, tôi biết mình là ai và tại sao mình có thể ngẩng cao đầu mà sống không thấy tủi hổ, còn những người làm cái nghề bán trôn nuôi miệng như gã thì không!
Theo Phunutoday
Đa.u đớ.n khi biết chồng làm nghề trai bao
Tôi không thể ngờ chồng mình lại làm cái nghề dơ bẩn ở đáy của xã hội là trai bao. Khi nhìn thấy cảnh chồng ôm ấp một người phụ nữ khác, tim tôi như bị ai bóp nát.
Không được may mắn như những người khác, tôi sinh ra mà không biết mặt cha. Lớn lên trong những lời nói độc ác của người đời vì mẹ "không chồng mà chửa", tôi tự dặn lòng sẽ không đi vào vết xe đổ của mẹ nữa. Nhiều khi, nhìn nỗi buồn hằn sâu trên đôi mắt mẹ mà tim tôi đau nhói.
Vì học hành chăm chỉ, tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Trong gần bốn năm học, tôi phải bươn chải với đủ các công việc làm thêm để phụ giúp mẹ và trang trải học phí. Cuộc sống cứ hối hả trôi đi cho đến khi tôi gặp người đàn ông của cuộc đời mình.
Tôi quen anh trong những ngày đi làm thêm vất vả, chúng tôi cùng chung chỗ làm. Từ những quan tâm nhỏ của anh, trái tim tôi đã lần đầu rung động trước một người khác giới. Anh cũng là sinh viên vì gia cảnh nghèo khó nên mới phải vừa học vừa đi làm thêm.
Đa.u đớ.n khi biết chồng làm trai bao (Ảnh minh họa)
Sau khi cả hai ra trường, chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ để sống chung với nhau. Không lâu sau đó, tôi và anh cũng xin phép gia đình được tổ chức đám cưới. Dù biết còn khó khăn nhưng lúc đó tôi nghĩ chỉ cần ở bên anh thì điều gì cũng có thể làm được. Ngày lên xe hoa về nhà chồng, mẹ tôi đã khóc rất nhiều vì thương con gái lấy chồng vừa xa lại nghèo quá. Lúc đó, tôi chỉ biết gượng cười để mẹ yên tâm.
Sau đám cưới, chúng tôi quay trở lại thành phố để tìm việc làm. Vì hồ sơ xin việc nộp đi nhiều nơi mà vẫn không có kết quả nên tôi đành làm tại một cửa hàng bán đồ tạp hóa. Còn chồng tôi cũng không khá hơn, anh làm việc linh tinh không đúng với ngành học.
Cũng vì công việc không như ý mà chồng tôi lao vào chơi điện tử thậm chí còn tìm may mắn trong những trò đỏ đen. Vì vậy mà, anh mắc nợ một số tiề.n lớn lên đến hàng trăm triệu. Cả hai vợ chồng sinh ra to tiếng với nhau. Rồi một thời gian sau anh thông báo tìm được công việc làm thêm buổi tối, với mức lương cao. Tôi mừng ra mặt vì nghĩ công việc này sẽ giúp anh tránh xa cờ bạc và trả được món nợ không hề nhỏ.
Một thời gian sau, tôi bắt đầu thấy chồng mình thay đổi. Anh ăn mặc bảnh bao hơn mỗi khi đi làm vào buổi tối, khi hỏi thì anh nói mình làm tại một nhà hàng sang trọng nên phải ăn mặc lịch sự. Nhưng một lần, do bạn tôi vô tình nhìn thấy anh ôm hôn một người phụ nữ đứng tuổ.i trên đường nên đã kể lại. Ban đầu, tôi cũng không tin nhưng thấy chồng ngày càng về muộn, trên người sực nức mùi rượu và nước hoa lạ nên đã quyết định theo dõi. Hóa ra chồng tôi làm việc cho một bar sang trọng chuyên phục vụ cho những quý bà "thèm của lạ".
Khi đi rình chồng, chính mắt tôi đã thấy chồng cặp kè với một người đàn bà đứng tuổ.i. Sau đó, tôi và anh xe ôm đã bám theo họ đến một khách sạn hạng sang. Gần 1h sau, chồng tôi đi ra với vẻ mệt mỏi và tự bắt taxi trở lại chỗ làm. Đa.u đớ.n khi biết chồng làm nghề trai bao, vì quá yếu mềm nên tôi đã bỏ chạy để quên đi sự thật nghiệt ngã này.
Về nhà, tôi chỉ biết ôm gối khóc nức nở khi nghĩ đến chồng. Tim tôi như bị một bàn tay lạ bóp nát. Giờ tôi phải làm sao đây, khi nhìn xuống dưới bụng, thai nhi đang lớn lên từng ngày. Tôi định mấy ngày nữa sẽ nói cho chồng biết mình mang thai nhưng giờ thì... Nghẹn ngào. Ôi thân phận phụ nữ...
Theo Ngoisao
Người tôi yêu là trai bao Giá như không có ngày hôm đó, tôi đã không gặp người phụ nữ ấy. Chị hỏi tôi: "Em trả bao nhiêu tiề.n cho cậu ấy, mỗi lần chị phải trả 500 nghìn cơ đấy". Yêu anh hai năm, tôi vô cùng vui sướng với sự yêu thương chăm sóc của anh. Chúng tôi làm cùng công ty. Anh ga lăng đẹp trai,...