Chuyện chưa biết về cô bé bán cơm trở thành hoa hậu
Có nhiều câu chuyện hết sức lý thú về tân Hoa hậu, như: nàng từng lớn lên trong điều kiện khó khăn, từng phụ cha mẹ bán cơm bình dân, từng làm mướn để lấy tiề.n thi đại học.
Nhiều người dân ở xứ Tây Đô rất đỗi mừng vui khi Đặng Thu Thảo đăng quang Hoa hậu Đại dương năm 2014.
Đặng Thu Thảo trong lễ đăng quang Hoa hậu Đại dương 2014
Hành trình vượt khó…
Ngày cuối năm, chúng tôi tìm đến con hẻm 391, đường 30/4, phường Hưng Lợi, quận Ninh Kiều (TP.Cần Thơ), từ trong con hẻm nhỏ này có một cô bé vừa viết nên câu chuyện cổ tích thời nay về nàng lọ lem vụt đăng quang Hoa hậu. Đó là Đặng Thu Thảo (SN 1995), vừa đoạt Hoa hậu Đại dương năm 2014 trong cuộc thi sắc đẹp tổ chức tại thành phố Phan Thiết (Bình Thuận).
Ông Đặng Xuân Anh (cha của Thu Thảo) mừng ra mặt: “Hôm cháu được nhận giải, bà con hàng xóm tới rất đông, rồi chính quyền địa phương, các sở ngành ở Cần Thơ, nhà trường… cũng đến chia vui với gia đình khiến cả nhà rất cảm động. Đây là thành quả vô cùng bất ngờ, không thể tin được”.
Vợ chồng ông Đặng Xuân Anh, quê gốc ở Hà Tĩnh, năm 1982, vào Cần Thơ sinh sống bằng nhiều nghề, từ thủy lợi đến sửa xe máy… Sau khi quăng quật với đời, ông trở về nhà ở con hẻm nhỏ 391 mở quán cơm bình dân mưu sinh. Vợ chồng có 2 người con gái, trong đó Đặng Thu Thảo là út. Do kinh tế không được dư giả nên cả nhà rất chắt chiu. Bé Thảo ngoài giờ học ở trường, về nhà là lao vào phụ giúp cha mẹ rửa chén, lau bàn, bưng cơm…
Bà Từ Thị Hữu (mẹ Thu Thảo) bộc bạch: “Bán cơm bình dân cho những công nhân, phụ hồ, sinh viên… nên đồng lời kiếm được không nhiều, chỉ tạm đủ nuôi con ăn học. Điều vui nhất là chị em của Thu Thảo rất có hiếu và chịu khó, xong chuyện học là làm mọi việc phụ quán cơm chứ không hề mắc cỡ hay so bì gì”.
Theo bà Hữu, mong muốn của gia đình là lo cho con học hành để sau này tìm một công việc bình thường như bao người khác. Bản thân Thu Thảo cũng ý thức tốt điều này, vì vậy cùng với phụ giúp gia đình thì Thu Thảo còn làm thêm ở các quán cà phê nhằm giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cha mẹ.
Chính từ sự tự lập khá sớm nên Thu Thảo luôn lao vào mọi việc để vừa học vừa làm. Từ tham gia văn nghệ ở nhà trường đến đi biểu diễn thời trang, thi thanh lịch ở Cần Thơ… cũng do tự Thảo tìm đến và tự mình “xoay trở” chứ không để gia đình phải lo lắng bất cứ gì.
Video đang HOT
Người đẹp rạng rỡ trong đời thường
Bộc lộ nhiều năng khiếu
Nhận xét về tân Hoa hậu, cô Lê Thị Dạ Thảo, giáo viên trường THPT Nguyễn Việt Hồng, phường An Bình (TP. Cần Thơ) – từng là giáo viên chủ nhiệm của Thu Thảo trong suốt 3 năm liền từ lớp 10 đến lớp 12 – cho biết: “Ngay lần đầu tiên gặp Thu Thảo đã nhận ra em có những năng khiếu nổi trội hơn nhiều em khác. Thu Thảo là người rất say mê công tác đoàn, đội và văn nghệ. Em ca, hát, múa… đều tốt; đặc biệt là năng khiếu hội họa. Mỗi khi ở trường có tổ chức các phong trào như cắm trại, hoạt động thể thao, văn nghệ… thì Thu Thảo là người tham gia nhiệt tình nhất và rất có trách nhiệm. Cái hay của Thu Thảo là em biết tập hợp nhiều bạn bè cùng tham gia, từ đó việc khởi xướng các phong trào rất sôi động. Thu Thảo còn là người nhanh nhạy trong xử lý tình huống, có nhiều sáng kiến trong hoạt động văn hóa văn nghệ, đồng thời rất chịu khó”.
Cùng nhận xét trên, anh Nguyễn Phú, Ủy viên Ban chấp hành Hội Người mẫu Việt Nam, kiêm Giám đốc Công ty TNHH Người mẫu Tây Đô nhớ lại: “Vào tháng 11/2013, Thu Thảo tìm đến công ty chúng tôi để xin được tham gia. Lúc này Thu Thảo nặng khoảng 60 kg, do đó công ty yêu cầu em áp dụng các phương pháp tập luyện, chế độ ăn uống… để giảm cân và em thực hiện rất tốt nên không bao lâu giảm xuống còn 56 kg”.
Theo lời anh Phú, thấy em bộc lộ nhiều năng khiếu và rất chịu khó học hỏi, tập luyện… nên tháng 12-/2013, công ty giới thiệu Thu Thảo tham dự cuộc thi học sinh sinh viên thanh lịch thành phố Cần Thơ, nhân sự kiện chào mừng “Thành phố Cần Thơ 10 năm trực thuộc Trung ương”. Tại cuộc thi này, Thảo đoạt Á khôi 2.
“Tôi đã làm trong lĩnh vực này hơn 24 năm, nhưng Thu Thảo là một trong những trường hợp rất đặc biệt. Trước nhất, em là người biết vượt khó, biết tự lập và rất bản lĩnh. Thu Thảo có sức hút rất lạ, một vẻ đẹp khác biệt, sống nhiệt tình và luôn cầu tiến để vươn lên. Do đó, khi cuộc thi Hoa hậu Đại dương triển khai thì công ty đã lập tức chọn Thu Thảo tham gia”- anh Nguyễn Phú bộc bạch.
Tiếp tục học tập và làm xã hội từ thiện
Sau khi đăng quang Hoa hậu, Thu Thảo ít có thời gian về nhà vì bận rộn với lịch trình dày đặc các hoạt động xã hội cùng Ban Tổ chức. Lo lắng cho con gái, bà Từ Thị Hữu tâm sự: “Thảo đăng quang, còn niềm vui nào lớn hơn với mẹ cha, nhưng cả nhà cũng bảo nhau rằng, đạt Hoa hậu rất khó, giữ được danh hiệu này trong lòng công chúng còn khó hơn. Cho nên, vừa chia sẻ, vừa động viên Thảo tích cực tham gia các hoạt động cùng Ban tổ chức, nhưng cũng dặn dò con tiếp tục học hành tới nơi tới chốn”.
Sung sướng trong cảnh nghèo khó, có người con gái đẹp người tốt nết, người cha lam lũ bảo rằng, gia đình không giàu có, nhưng không hề tạo bất cứ áp lực gì cho con gái. Do đó, mọi hoạt động xã hội từ thiện mà Thu Thảo tham gia sẽ được cả nhà ủng hộ hết mình. Chỉ mong Thu Thảo làm tốt những phần việc của một Hoa hậu và đóng góp ít nhiều cho xã hội là niềm hân hoan của gia đình rồi…
Tiếp xúc với Thu Thảo, cô đẹp rạng rỡ ngay cả trong những khoảnh khắc đời thường bình dị. Người đẹp 19 tuổ.i chia sẻ về những ước mơ, dự định tương lai tươi đẹp phía trước với niềm tin long lanh nơi ánh mắt. Cô bảo: “Hành trình của em mới chỉ bắt đầu, em sẽ phải cố gắng rất nhiều để đạt được ước mơ…em sẽ chăm chỉ hết sức mình vì gia đình, vì những người đã yêu mến cổ vũ, động viên em trong suốt thời gian khó khăn qua”.
Theo báo Pháp luật
Kỳ lạ chủ quán 25 năm thờ chữ "cơm"
Hàng chục năm qua, lữ khách đi qua thị trấn Đoan Hùng, tỉnh Phú Thọ ghé vào quán cơm bình dân Thanh Thanh đều rất ngạc nhiên khi muốn gọi nhiều món mà bà chủ quán cũng không bán. Ngạc nhiên nữa là, mặc dù trong tủ có tới hơn 30 cuốn sổ nợ nhưng bà Thanh chưa một lần tìm đến con nợ để đòi tiề.n.
Gọi nhiều cũng không bán
Đã hàng chục năm qua, quán cơm bình dân Thanh Thanh của bà Lã Thị Thanh (SN 1949) nằm ở ngã 3, đoạn Quốc lộ 2 từ thị trấn Đoan Hùng đi Tuyên Quang không còn lạ với những người dân nơi đây và những vị khách thường qua đoạn đường này. Nó đặc biệt không phải ở món ngon, giá rẻ mà đặc biệt ở bà chủ quán tuổ.i lục tuần này.
Giữa trưa hè, cái nắng vùng Tây Bắc chói chang và bỏng rát, đến đầu huyện Đoan Hùng, hỏi người dân về một người phụ nữ tên Thanh, có quán cơm bình dân thì câu trả lời "bà Thanh bán cơm ở huyện này thì nhiều lắm". Nhưng nếu hỏi "bà Thanh không cho khách ăn nhiều" thì ai cũng nhiệt tình chỉ tận nơi.
Tìm gặp bà chủ quán Lã Thị Thanh, bà ngạc nhiên khi những điều bình thường của mình lại được nhiều người biết đến. Với những vị khách quen, cái tên thật của bà ít khi được xưng danh, thay vào đó là cách gọi "bầm" rất thân mật, còn với những vị khách lạ lại gọi bà là "người đàn bà tử tế".
Bà chỉ mong làm đủ sống và lợi nhuận một ít để giúp đỡ những mảnh đời khó khăn.
Ở tuổ.i 65, bà Thanh đã nếm đủ những thứ khổ cực của cuộc đời. Từng trắng tay vì buôn bán, từng phải bôn ba khắp nơi để kiếm những đồng bạc lẻ mua mắm, mua gạo sống qua ngày. Giờ đây, khi cuộc sống đã đủ đầy, tính cách bà vẫn không thay đổi. Bà sống khoan dung, giúp đỡ những cảnh đời cơ nhỡ, kinh doanh thật tâm, không đặt lợi nhuận lên tất cả. Đơn giản, bà mở quán cơm như một cách mưu sinh bình thường, đủ để sống và là cách để bà có thể giúp đỡ những người khác, kể cả những người lạ qua đường mà bà chưa một lần quen biết. "Làm để sống và sống sao cho thanh thản" là suy nghĩ mà bà Thanh trong 25 năm kinh doanh quán cơm bình dân này.
"Cuộc đời còn nhiều người khổ cực quá. Giá như ai vào quán ăn cũng nghĩ được, gọi ít đi một tí để vừa ăn thôi thì còn dành được sự no đủ cho bao nhiều người đang ngày đêm lang thang ngoài đường tìm miếng ăn, thức uống. Tôi chỉ mong được mọi người ủng hộ bằng những bữa cơm nhỏ, để tôi có thể duy trì được quán này lâu hơn, giúp đỡ được nhiều người hơn nữa", bà Thanh chia sẻ.
Không giống như những người khác, 25 năm qua, mặc dù quán ngày càng đông khách, có uy tín nhưng tấm biển "Cơm bình dân" vẫn án ngữ trước lối vào. Bà bảo, từ khi quyết định mở quán cơm bình dân, bà đã thờ chữ "cơm" này. Bà Thanh chia sẻ: "Dù sau này tôi có chế.t đi, con cái tôi kế thừa quán này thì tôi vẫn không cho đổi. Bởi đó không phải là thương hiệu để kinh doanh, mà chính là những gì tôi suy nghĩ và mong muốn. Đối với tôi, cuộc sống khó khăn như thế nào cũng có thể vượt qua được, nhưng làm gì thì làm, cái ăn, cái mặc vẫn phải có. Đó là điều mà tôi xem chữ "cơm" quan trọng như thế nào và vì sao tôi thờ nó".
"Nghe chuyện, nhiều người cứ nghĩ tôi thờ cúng chữ cơm nhưng tôi chỉ thờ trong tâm thôi. Tôi thờ nó như người ta thờ chữ Tâm, chữ Nghĩa... vậy. Tuy nhiên, tôi nghĩ, thờ được và làm được hay không là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Nói thờ nhưng mình phải làm được thì mọi người mới phục", bà Thanh nói.
25 năm và hơn 30 sổ nợ không đòi
Ngồi trò chuyện với bà Thanh, người viết thực sự khâm phục ý chí vươn lên của người đàn bà tuổ.i lục tuần này. Quê gốc ở TP Việt Trì, bà Thanh lên thị trấn Đoan Hùng lập nghiệp từ những năm 1986. Lúc đó, bà chỉ mới mở quán bánh tráng, thấy đông khách mà nhu cầu người qua đường ăn cơm rất nhiều nên bà chuyển sang làm quán cơm bình dân. Thời mới mở, quán cơm của bà rất ít khách, nhưng ai vào ăn cũng khen rẻ và ngon. Có hôm, bà chứng kiến cảnh khách ăn cơm chử.i nhau với chủ quán gần đó, bà tự nhiên thấy bất bình lắm. "Người ta ăn có tí cơm mà lấy nhiều tiề.n quá. Họ cũng là dân nghèo nên xót của. Từ đó, tôi tự nhủ, mình phải làm khác đi, đã là quán cơm bình dân thì phải bán rẻ nhưng theo đó là phải ngon, vệ sinh sạch sẽ. Tôi nghĩ, mình kinh doanh để kiếm lãi nhưng ở mức vừa phải thôi, những người vào quán này ăn chắc không phải là dân giàu có gì, vậy thì mình lấy giá ở mức hợp lý, vừa với túi tiề.n của họ là được. Thời buổi này có phải kiế.m tiề.n là dễ đâu", bà Thanh tâm niệm.
Bà Thanh bảo, khách vào đây muốn ăn nhiều là bà không bán, tất nhiên phải vừa sức ăn chứ bà không cấm. "Mấy chục năm bán quán ở đây, tôi chưa bao giờ nghe khách phàn nàn một câu bán đắt. Khách đến vui vẻ, ăn xong cũng cảm ơn rồi vui vẻ. Có rất nhiều người ăn một lần, lần sau cũng phải qua đây ăn tiếp rồi mới đi. Tội nghĩ, cuộc sống của một đời người được như vậy là tuyệt vời rồi", bà Thanh tâm sự.
Trước khi chuyển sang nghề kinh doanh ăn uống, bà Thanh từng bôn ba buôn bán đủ thứ, từ vải vóc đến hàng gia dụng từ khắp nơi về nhưng cuối cùng bị mất hết. Thời đó, bà là một con buôn đán.h hàng từ Trung Quốc về nổi tiếng, khi có của ăn, của để thì bà bị bắt vì buôn hàng lậu. Một lần, hai lần rồi nhiều lần khiến bà trắng tay. Từ một người vốn liếng đầy trong tay, bà Thanh trở thành con nợ khắp nơi. Đi đâu bà cũng bị đòi nợ, cuộc sống vợ chồng, con cái khó khăn vào đường cùng. Cũng may, trước bà hay giúp đỡ người khác nên khi sa cơ, cũng rất nhiều người giúp bà. Khi đã trả được phần nào nợ, bà quyết định mở quán ăn để mưu sinh.
Những cuốn sổ nợ chồng chất nhưng chưa bao giờ bà Thanh đi đòi. Ảnh: T.G
Một câu chuyện về bà nghe như tiểu thuyết mà ít người tin nổi. Hiện nay bà có hơn 30 cuốn sổ nợ. Nó được bà ghi chép cẩn thận từ những năm mới bắt đầu mở quán. Lần dở những trang giấy đã mục và phai màu mực, bà Thanh chỉ cho tôi tên của những người nợ nhiều, người nợ ít, thậm chí là người qua đường cũng... nợ, các cơ quan, ban, ngành, các cán bộ cũng nợ rất nhiều. Nhưng với bà, những thứ đó bây giờ đã gần như chỉ là kỷ niệm.
"Nó đã quá lâu, mấy chục năm rồi, giờ có người đã chế.t, có người vào tù, có người giàu sang phú quý, có người nghèo đi nhưng chưa một ai tôi cầm sổ nợ đi đòi cả. Tôi nghĩ không ai muốn nợ và cũng như tôi, ai kinh doanh chả cần phải có lãi. Họ nợ, nhớ thì trả mình, nếu không trả có thể do quên hoặc không có tiề.n. Đến bây giờ, tôi không thích lòng tốt của mình bị lợi dụng và tôi cũng không muốn suy nghĩ đến những người lợi dụng mình", bà Thanh giải thích.
Đến hết cuộc đời, có thể những cuốn sổ nợ này sẽ dày lên, nhưng bà Thanh không bao giờ oán trách một ai đang được ghi nợ trong cuốn sổ này. Với bà, có thể họ không trả cho mình đồng tiề.n đó, nhưng họ lại giúp đỡ những cảnh đời khác như bây giờ bà đang làm.
Trong cái quán cơm bình dân này, hiện bà Thanh đang nuôi dưỡng hai em có hoàn cảnh khó khăn, đặc biệt. Trong đó có em Nguyễn Thị Thanh (SN 1989), quê ở xã Hùng Lô, TP Việt Trì mồ côi mẹ từ nhỏ, dưới Thanh còn có một em gái nữa. Sau khi mẹ bị sét đán.h chế.t, bố lại bỏ đi từ lúc hai chị em Thanh còn nhỏ nên mọi sự phải nhờ vào sự cưu mang của họ hàng. Lúc 6 tuổ.i, biết được hoàn cảnh của Thanh, bà Thanh đã mang em về nuôi và chăm sóc cho đến tận bây giờ. Một trường hợp khác là em Vũ Thị Mỹ, 16 tuổ.i, có bố bị chất độc da cam cũng được bà mang về lo ăn ở và học hành. Ngoài Thanh, Mỹ còn có Hà Văn Vinh không có bố, mẹ đang ung thư giai đoạn cuối cũng được bà Thanh mang về cưu mang, cho tiề.n để lo thuố.c thang cho mẹ. "Lúc mẹ em bị bệnh, bà còn đưa mẹ em đi lên các bệnh viện ở Hà Nội để khám, xét nghiệm nhưng vì bệnh nặng quá nên không chữa trị được nữa. Nếu không có bà giúp đỡ, chẳng biết mẹ con em bây giờ thế nào", Vinh chia sẻ.
Bà Thanh tâm sự rằng, nhiều lúc muốn giúp đỡ nhiều nhưng sức mình có hạn, quán cơm này lời lãi không được bao nhiêu. "Nằm trong khả năng của mình, giúp được đến đâu thì giúp. Tôi vẫn tự nhủ, mình sống được đến đâu sẽ làm việc thiện đến đó. Tôi đã thờ chữ "cơm" được 25 năm rồi thì tôi sẽ thờ cho đến hết cuộc đời này", bà Thanh nói.
Theo Phùng Bình (Gia đình & Xã hội)