Chứng kiến chồng và mẹ mình ở trong phòng với đống dụng cụ khủng khiếp, tôi bủn rủn…
Khi thấy chồng bước vào phòng mẹ rồi tôi chỉ muốn gào thét:”Xin anh đừng làm vậy” nhưng sự thật phũ phàng ấy đã diễn ra. Tôi rón rén đi xuống dù chân khi đó run rẩy bước cũng không vững nữa.
Ảnh minh họa
Nhiều lúc thấy bạn bè lấy kêu than chán nản với cảnh mẹ chồng – nàng dâu thì tôi lại thấy mình may mắn vì dù đã cưới chồng được hơn 1 năm nhưng tôi chưa khi nào phải xa bố mẹ lấy 1 ngày. Vì nhà bố mẹ chồng tôi ở quê, nhà tôi có mỗi mình tôi là con gái nên trước khi cưới tôi bàn với chồng về ở chung với bố mẹ vợ. Anh yêu tôi nên đã đồng ý mặc dù khi đó bố mẹ anh không được vui lắm. Phải mất một thời gian thuyết phục họ mới tặc lưỡi gật đầu.
Bố mẹ tôi quý mến Hoàng – chồng tôi như con ruột nên gia đình chưa 1 lần va chạm hay xích mích. Nhiều lần tôi còn thấy ghen tỵ với Hoàng khi thấy bố mẹ chiều và quan tâm anh hơn cả cô con gái độc nhất của họ.
Rồi tôi có bầu sinh con, niềm hạnh phúc như được nhân lên gấp bội. Cả gia đình chăm chút hai mẹ con tôi từng chút một. Có những đêm tôi mệt quá chồng và mẹ tôi thay nhau chăm sóc thằng bé. Còn bố tôi hay đi công tác nước ngoài nên lâu lâu ông mới về nhà thăm cháu.
(Ảnh minh họa)
Dạo gần đây tôi hay thấy mệt ăn xong ru con 1 lúc là tôi lăn ra ngủ chẳng biết trời đất là gì. Có hôm tỉnh dậy chẳng thấy chồng đâu cả, lúc quay vào tôi cau có:
- Anh đi đâu mà lâu thế?
- Ừ anh đi vệ sinh ấy mà, dạo này bệnh đại tràng co thắt của anh lại đau lại.
- Anh có sao không, đưa đây em thoa bụng cho nào.
- Anh đỡ nhiều rồi, bà xã cứ ngủ đi.
Nói rồi chồng ôm tôi chặt vào lòng và ngủ say, tôi thích cảm giác đó, thật ấm áp thật bình yên. Tôi vô tư chẳng mảy may suy nghĩ gì cho đến 1 ngày tôi thấy chồng mình có vẻ suy tư. Anh và mẹ nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau trong bếp, lúc tôi đi vào thì họ lại im bặt cứ như tôi chính là nguyên nhân khiến họ không muốn tiếp tục câu chuyện vậy.
Video đang HOT
Mới sinh con xong tôi lại càng nhạy cảm, nhìn mẹ và chồng ngày nào cũng rửa bát với nhau với lý do: “Con bế con rồi nghỉ ngơi đi để mẹ và thằng Hoàng làm cho”. Ban đầu tôi cũng nghĩ mình được mọi người cưng chiều yêu thương thật, nhưng dần dần tôi có cảm giác mình đang bị cho ra rìa.
Tôi linh cảm giữa chồng và mẹ có gì đó mờ ám, có lẽ suy nghĩ này thật điên rồ nhưng người ta đã nói cuộc đời này bất cứ thứ gì cũng có thể xảy ra. Trong khi tôi sinh xong còn sồ sề xấu xí còn mẹ tôi thì người vẫn rất eo thon và rất xinh đẹp.
Nghĩ như vậy tôi thấy mình thật bất hiếu nhưng với những gì diễn ra tôi cảm giác như phát điên lên. Chồng tôi còn không cho mẹ khiêng nặng, mẹ làm cái gì anh cũng tranh làm giúp. Còn tôi ngồi ôm con như 1 cái bóng ở giữa phòng khách, còn họ cứ vậy quan tâm nhau.
Nhiều đêm tôi chỉ biết nằm khóc 1 mình, có hôm tỉnh dậy thấy chồng đi vệ sinh lâu quá. Tôi liền chạy ra xem thì thấy anh đang đi từ dưới tầng 3 lên, tôi hỏi:
- Anh đi vệ sinh sao lại đi từ dưới đó lên?
- À anh xuống nhà uống nước hút điếu thuốc ấy mà.
Tôi biết có gì đó mờ ám nên tôi quay về phòng nằm quay lưng không nói câu gì. Tôi sợ những điều mình đang suy diễn là sự thật, tôi run rẩy và sợ hãi đến tột độ. Nếu chuyện đó có xảy ra thì tôi sẽ không thể nào tha thứ cho 2 người đó đâu.
Rồi đêm đó khi con đã ngủ, tôi thấy chồng rón rén dậy. Tôi giả vờ ngủ nhưng thật ra là đang chợ đợi thời cơ để theo dõi. Chồng tôi bật đèn nhà vệ sinh rồi khép cửa lại như thế có người ở trong nhưng thật ra anh đang rón rén nhẹ xuống tầng 2 nơi phòng mẹ tôi.
Tim tôi đ.ập thình thịch, chưa bao giờ tôi thấy nó nhói đau như thế. Tôi sợ mình sẽ không đủ can đảm để đối diện với mọi việc. Khi thấy chồng bước vào phòng mẹ rồi tôi chỉ muốn gào thét:”Xin anh đừng làm vậy” nhưng sự thật phũ phàng ấy đã diễn ra. Tôi rón rén đi xuống dù chân khi đó run rẩy bước cũng không vững nữa.
- Mẹ thấy dễ chịu hơn chưa?
- Có con mẹ yên tâm.
- Con sẽ làm mẹ thấy thoải mái nhanh thôi.
Nghe họ thì thầm mấy lời đó tim tôi như nghẹt thở, nước mắt cứ vậy ứa ra. Tôi cố gắng hé cửa nhẹ nhàng nhất thì c.hết trân khi thấy chồng và mẹ mình đang loay hoay với đống dụng cụ khủng khiếp đó. Tôi đang nghĩ gì và làm gì thế này? Tôi lấy tay bịt miệng lại để tiếc nấc không kêu lên. Trong trí tưởng tượng của tôi họ đang l.àm c.huyện ấ.y cơ mà sao lại….
Chồng tôi đang nhẹ nhàng tiêm thứ gì đó cho mẹ tôi, bà có vẻ rất đau đớn. Nhìn bà xanh xao hơn ngày thường tôi thấy. 1 lúc sau mẹ tôi tựa vào tường bà đưa tay vuốt tóc, tóc bà rụng rất nhiều hình như mẹ tôi đang mắc 1 căn bệnh rất nặng.
- Con xuống đây cái My nó có biết không?
- Dạ vợ con ngủ rồi mẹ ạ, cô ấy chăm con vất vả nên đi ngủ luôn rồi.
- Ừ khổ thân con bé.
- Để con đo huyết áp cho mẹ nhé, mẹ thấy đỡ hơn tý nào chưa?
- Mẹ đơn hơn rồi, con đừng cho vợ con biết chuyện mẹ bị bệnh nhé.
- Dạ, con sẽ cố.
Khi đó tôi chỉ biết vỡ òa bật khóc lao vào phòng, 3 con người 6 con mắt nhìn nhau. Mẹ và chồng tôi ú ớ:
- 2 người định giấu giếm con đến bao giờ, mẹ ốm mệt sao không cho bố con con biết. Sao thế mẹ, mẹ đau lắm đúng không?
- Mẹ xin lỗi con, con gái.
Bà cứ ôm lấy tôi hai mẹ con cứ vậy khóc tu tu. Đêm đó tôi ngồi bần thần, tôi thương mẹ rất nhiều. Tôi cũng thấy mình thật có lỗi khi đã nghi ngờ mẹ và người chồng tuyệt vời của mình. Tôi sợ hãi cái cảm giác sẽ đ.ánh mất mẹ, tôi không chịu nổi cảm giác đó. Thời gian qua bà đã 1 mình chống chọi với bệnh ung thư vú vậy mà bố con tôi chẳng hề hay biết. Tôi đã đ.ánh chồng vào ngực và luôn miệng hỏi: “Tại sao anh lại giấu em”. Giờ chúng tôi phải làm gì đây, mẹ tôi phải làm sao đây. Tôi thấy chuyện này còn khủng khiếp hơn việc bị phản bội rất nhiều, nỗi đau cứ giày xéo tâm hồn khiến tôi phải run rẩy.
Theo blogtamsu
Chứng kiến hành động ấy của mẹ chồng với mẹ mình, cô dâu đã hất thẳng mâm cỗ xuống và mời nhà trai ra về
Mẹ Hoa tái mặt, khóe mắt hình như đang đọng nước. Chứng kiến hành động đó của mẹ chồng tương lai, Hoa đã thẳng tay hất thẳng mâm cơm xuống đất và mời nhà trai ra về.
Trước khi đồng ý nhận lời làm người yêu của Thắng, Hoa đã đắn đo vô cùng. Không đắn đo làm sao được khi hoàn cảnh hai bên gia đình quá khác biệt nhau đến như thế. Hoa có xuất thân trong một gia đình nông thôn bình thường, bố mẹ chỉ làm nông nghiệp, kinh tế chỉ mong đủ ăn chứ chẳng bao giờ dám mơ tới giàu sang. Trong khi nhà Thắng thì...
Thắng là con độc đinh trong một gia đình quyền quý và giàu có bậc nhất thành phố. Bố mẹ đều là những doanh nhân thành đạt. Nguyên t.iền trả cho ô sin, bảo vệ trong nhà Thắng cũng dư bằng số t.iền mà cả nhà Hoa kiến được trong hai, ba tháng. Hỏi thế Hoa không tự ti làm cho được.
Khổ nỗi, Hoa đã quá nhiều lần nói rõ với Thắng rằng cả hai sẽ chẳng đi đến đâu nếu như cứ cố chấp đến với nhau nhưng Thắng kiên quyết không bỏ cuộc. Thắng nói:
- Trong tình yêu làm gì có phân biệt đẳng cấp, giàu nghèo, sang hèn, miễn sao cả hai chân thành với nhau là được.
Thắng không như những người con trai khác, ỷ nhà mình có t.iền mà chơi bời. Thắng rất tu chí làm ăn, lại còn hiền lành, không chơi bời gì nữa. Một người con trai như Thắng đúng là hiếm có khó tìm. Nếu không chớp lấy cơ hội này, bỏ lỡ Thắng thì chắc Hoa sẽ hối hận cả đời. Chẳng có khó khăn gì là không giải quyết được nếu như cả hai cùng đồng lòng. Vậy là Hoa nhận lời yêu Thắng. Và có vẻ như Hoa đã không phải hối hận vì quyết định của mình. Thắng đối xử với Hoa và gia đình Hoa vô cùng tốt. Nhìn Hoa, ối cô thầm ngưỡng mộ và ghen tỵ. Điều ấy càng khiến Hoa trân trọng Thắng nhiều hơn.
Chứng kiến hành động đó của mẹ chồng tương lai, Hoa đã thẳng tay hất thẳng mâm cơm xuống đất và mời nhà trai ra về. (Ảnh minh họa)
Hoa cũng đã về nhà Thắng ra mắt, đương nhiên, chuyện tình yêu này bố mẹ Thắng cũng ủng hộ. Đến chính bản thân Thắng cũng rất ngạc nhiên vì xưa nay mẹ Thắng nổi tiếng là người khó tính, không thích giao lưu, tiếp xúc với mấy người nghèo khó. Rồi Thắng lại tự trách mình chỉ hay suy nghĩ nhiều. Sửng sốt hơn, mẹ Thắng còn giục giã chuyện đám cưới nữa chứ. Và Thắng chỉ mong có thế mà thôi. Nhưng đó là Thắng, còn Hoa thì.. Không hiểu sao mọi chuyện quá dễ dàng lại khiến Hoa cảm thấy bất an. Chỉ có điều Hoa chẳng có thời gian mà suy nghĩ nhiều chuyện hơn nữa vì ngày ăn hỏi đã cận kề.
Đám ăn hỏi được bố mẹ Thắng chuẩn bị vô cùng long trọng. Đúng kiểu một gia đình giàu có bậc nhất. Trong khi nhà Hoa thì chỉ làm vài ba mâm cỗ tươm tất để tiếp đón nhà trai. Hoa bỗng thấy ngượng ngùng khi làng xóm xung quanh cứ bàn ra tán vào về điều kiện của hai bên gia đình. Rồi có vẻ như cái điều mà Hoa lo sợ nhất đã đến.
Cởi phăng chiếc áo dài đỏ, Hoa bật khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Mặc chiếc áo dài đỏ, tươi cười rạng rỡ chào đón nhà trai, Hoa thấy mình cứ lâng lâng như đang đi trong mơ vậy. Chỉ có cái lạ là thái độ của mẹ Thắng hôm nay, hình như không được rạng rỡ như cái hôm sang nhà Hoa nói chuyện. Mặt bà có vẻ cau có, khó chịu. Thấy vậy, Hoa đã tự nhủ phải hết sức cẩn trọng. Mọi nghi lễ kết thúc tốt đẹp, nhà gái mời nhà trai ở lại ăn cơm. Mâm cơm vừa được em họ Hoa bưng lên, mẹ Hoa đứng dậy có lời mời cả nhà trai nhập tiệc. Mẹ Thắng tỏ vẻ không vừa ý ngồi xuống. Mẹ Hoa gắp thức ăn cho mẹ Thắng, mẹ Thắng liền lấy đũa hất thẳng nó ra khỏi bát:
- Bà nghĩ rằng những thứ quê mùa này đủ tư cách để chúng tôi động đũa vào ư. Mà bà nhìn bà xem, tay chân thô ráp, lấm lem, nhìn còn chẳng bằng bà ô sin nhà tôi ấy! - Mẹ Thắng cười nhếch miệng
Mẹ Hoa tái mặt, khóe mắt hình như đang đọng nước. Chứng kiến hành động đó của mẹ chồng tương lai, Hoa đã thẳng tay hất thẳng mâm cơm xuống đất và mời nhà trai ra về.
- Người nhà giàu không có đủ tư cách để ngồi vào mâm cơm này đâu. - Hoa gằn giọng
Hành động của Hoa khiến tất cả sững sờ. Mẹ Thắng không nói khôn rằng, quay người đi thẳng. Đám hỏi bỗng chốc tan tành. Ai cũng nói sao Hoa không nín nhịn. Nín nhịn để chịu nhục thì Hoa không làm được. Thắng nhìn Hoa buồn bã rồi nhanh chóng bước theo mẹ. Bước chân của Thắng làm Hoa ngầm hiểu rằng, cả hai đã không còn là gì của nhau nữa. Cởi phăng chiếc áo dài đỏ, Hoa bật khóc nức nở. Có cô dâu nào phải chịu sự cay đắng, tủi nhục như Hoa hay không?
Theo Một thế giới
12 giờ đêm chồng đạp đổ xô nước lau nhà của vợ rồi hét lớn: “Từ mai vợ chồng con ra riêng” 12 giờ đêm qua, tôi đã phải làm cái điều khủng khiếp đó. Chỉ vì vợ tôi đã chịu khổ quá lâu rồi, nếu không sớm ra ở riêng chắc vợ tôi sẽ héo mòn vì công việc ở nhà chồng mất. Ảnh minh họa Tôi đã cưới vợ được gần 3 năm, tôi làm trưởng phòng công ty nhỏ, còn vợ tôi...