Chồng quá chu đáo với họ hàng bên nội tôi sắp không chịu nổi nữa rồi
Chuyện này tôi kể ra có khi cũng là nỗi bức xúc chung của nhiều người. Ít ra thì cùng trong văn phòng công ty chỗ tôi làm việc, khi nghe tôi kể, đã có ngay ba chị đồng tình, hùa vào, ồ à rất là bức xúc.
Số là chúng tôi lấy nhau lúc cả hai đúng là đều tay trắng, đều là sinh viên mới tốt nghiệp, đi làm được hai ba năm, gia đình hai bên đều ở quê. Nhưng t.uổi trẻ sợ gì, có t.uổi trẻ, có tình yêu là có tất. Hai đứa hăng hái bảo nhau thế. Hồi xưa bố mẹ mình còn nghèo túng bằng mấy, vẫn sống được, vẫn sinh con đẻ cái, nuôi các con khôn lớn hết đấy thôi.
Cưới nhau rồi, ở quê ít ngày hai vợ chồng kéo nhau lên thành phố, về chỗ tôi vẫn thuê trọ để sống. Tôi may mắn trước đó kiếm được một căn phòng trên tầng hai một căn nhà trong ngõ nhỏ, chủ nhà không ở, cho thuê hết bốn tầng nhà. Căn phòng chưa đầy hai chục mét vuông nhưng cũng đủ phòng vệ sinh, bếp, giá cả lại phải chăng.
Một mình còn ở được, nói gì hai vợ chồng. Hai lương gộp vào, t.iền nhà, t.iền điện, t.iền ga, t.iền nước… chi chung, kiểu gì chả sống được, khéo co kéo còn có t.iền dự trữ ấy chứ. Hai vợ chồng vừa nằm xem tivi vừa tính toán thế. Và đúng là những ngày tháng đầu sống chung, mọi sự diễn ra đúng như hai vợ chồng mong đợi. Cứ cái đà này, chăm chỉ làm lụng, thêm nếm cả thứ bảy chủ nhật thì chả mấy chốc, cùng lắm là dăm bảy năm nữa là có thể tính đến việc mua trả góp một căn chung cư nào đấy chừng năm sáu chục mét vuông.
Rồi tôi có bầu. Là chuyện thường tình nhưng hai vợ chồng đều mừng húm. Ở đô thị bây giờ, không biết bao nhiêu cặp vợ chồng lấy nhau hàng mấy năm giời mà có con cái gì đâu. Hai vợ chồng bàn nhau, phải cố làm lụng chăm chỉ hơn để có t.iền tích lũy, sau này lúc con ốm con đau đỡ phải lo lắng, chưa kể phải tính đến việc thuê giúp việc hoặc gửi con vào nhà trẻ nữa.
Tôi đang có bầu đến tháng thứ ba, đang ốm nghén vật vã, mặt mày xanh rớt, người mỏng dính thì ông chú bên chồng gửi một đứa con lên cho nó ôn thi đại học. Nghe qua điện thoại, chồng tôi gật đầu cái rụp. Hai hôm sau thì cả chú cả thím đưa con gái lên. Một cô bé béo tròn mũm mĩm. Chú thím nhìn căn hộ ngao ngán: Hơi chật nhể! Chồng tôi dọn dẹp đồ đạc lấy chỗ cho chú thím ngồi, xởi lởi: Nhà chật chứ lòng dạ không chật là được chú ạ. Chú cứ để em ở đây, cháu khắc thu xếp cho. Bao giờ thi xong cháu đưa về tận nhà. Chú thím cười tươi rói: Nhất cháu.
Thế là từ hôm ấy chúng tôi phải tự tìm cách thu xếp chỗ ăn nghỉ thêm cho em. Chồng tôi ôm chăn trải xuống sàn, nhường giường cho em nằm với vợ. Con bé được cái nết ăn nết ngủ, ngồi ôn bài chỉ được mươi mười lăm phút là lăn ra ngáy pho pho. Chưa kể, ở nhà chắc được chiều, không biết làm gì hết. Bát cũng không biết rửa, làm được mỗi một việc là xách rác đi đổ, mọi việc cứ mặc kệ, quần áo bẩn thay ra vứt lung tung, mỗi nơi một cái.
Video đang HOT
Tôi thì đang ốm nghén, ngửi mùi thức ăn đã sợ, bình thường có hai vợ chồng thì toàn bỏ bữa, cố uống sữa thay cơm. Giờ có em, nó lên ôn thi vất vả thì phải cơm nước đàng hoàng. Em bận học, chị thì nghén, anh đành phải chạy về sớm để nấu cơm ngày hai bữa phục vụ. Chiều chiều, cứ đến bữa nấu nướng, mùi xào nấu bay ra là tôi phải chạy sang hàng xóm ngồi chơi. Đợi hai anh em ăn xong mới dám về. Chịu đựng mãi cuối cùng em nó cũng thi đại học xong, chồng tôi đưa về tận quê trả cho bố mẹ. Nhẹ cả người. Tối đầu tiên được leo lên giường nằm, chồng tôi sung sướng: Ôi, thoải mái quá. Tôi giễu: Tưởng nằm đất cho nó mát. Chồng tôi cười hì hì, ôm vợ: Mát nhưng đau lưng, nằm với vợ vẫn là nhất.
Tưởng thế là xong, ai dè, nửa tháng sau bà bác lại lên khám bệnh. Chồng tôi lại đón bác về nhà. Hàng ngày trước khi đi làm còn chở bác qua viện. Bác bị dăm bệnh lặt vặt, điều trị ngoại trú ở viện y học cổ truyền. Nhưng y học cổ truyền nó không giống Tây y, cứ phải nửa tháng mới hết một đợt. Thế là lại quay về sinh hoạt theo kiểu người dưới đất người trên giường, chồng đi đằng chồng vợ đi đằng vợ. Công ty dạo này nhiều việc, tôi bụng to cũng không dám nghỉ, tối toàn 8-9 giờ mới về đến nhà. Về thì bác đã ngủ, làm gì cũng phải rón rén, ăn cơm cũng không dám chạm đũa vào mâm.
Sau bác thì đến dì rồi đến cô, rồi đến ông trẻ bà trẻ… nhà tôi cứ thế lần lượt đón tiếp các vị khách ở quê lên. Chủ yếu là đi khám bệnh, rồi đi thăm con, rồi đi viếng lăng Bác một lần dối già, v.v và v.v… Khách nào chồng tôi cũng đón hết, chăm sóc chu đáo, đưa đi đón về đâu vào đấy hết.
Thậm chí khi tôi đã sinh con rồi, các vị khách vẫn cứ hồn nhiên kéo đến căn hộ nhỏ như lỗ mũi của chúng tôi. Quần áo tã lót của chủ của khách giăng khắp nơi, trời nồm, cả tuần không khô. Tôi có một vài lần ý tứ nói với chồng thì chồng tôi gạt đi. Nào là ông A, bà B, dì C, cô D… lúc anh ở quê mọi người đều chăm bẵm, yêu thương. Giờ mọi người cần một tí, anh từ chối làm sao được.
Cứ thế, cuộc sống của chúng tôi đã từ lúc nào không còn là cuộc sống của hai vợ chồng với con nhỏ nữa. Mà cũng không biết bao giờ mới có thay đổi. Tôi thấy mình sắp không chịu nổi mất rồi.
Theo VNE
Nhìn vợ cũ khoác áo cô dâu, lòng tôi như vỡ vụn
Đám cưới diễn ra khá đơn giản nhưng ấm cúng, có lẽ vì cuộc hôn nhân rổ rá cạp lại nên cũng hạn chế rình rang, khách mời chỉ là anh em, họ hàng, thân hữu.
Con gái tôi thấy mẹ mặc chiếc váy trắng cô dâu lộng lẫy thì chạy ùa tới ôm chầm khen nức nở: "Mẹ ơi, mẹ đẹp quá". Vợ cũ ngồi xuống ôm con, nước mắt cứ thế chảy đầm đìa khuôn mặt.
Trước đám cưới vài hôm, em gọi điện cho tôi muốn gặp mặt. Cuộc gặp diễn ra có phần gượng gạo, tôi cũng không biết vì sao. Kể từ ngày ly hôn, vì con chúng tôi vẫn qua lại, cố gắng tự nhiên như chưa từng làm nhau đau khổ. Vậy mà kể từ ngày vợ cũ bảo sắp lấy chồng, cảm giác cứ như mất thêm một lần nữa, mất thứ không bao giờ còn thuộc về mình.
Những lời em nói chủ yếu chỉ là gửi gắm về con. Làm mẹ, xa con quả thực không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi nuôi con thì em sẽ dễ dàng hạnh phúc hơn. Cả buổi chỉ là những lời hội thoại rời rạc, chẳng có gì to tát vậy mà em nước mắt rưng rưng. Ngày yêu nhau tôi đã hứa hẹn rằng "cả đời anh sẽ không bao giờ làm cho em khóc". Lời nói rốt cuộc cũng chỉ là đầu môi chót lưỡi, vì tôi mà em đã khóc không biết bao lần.
Đám cưới diễn ra khá đơn giản nhưng ấm cúng, có lẽ vì cuộc hôn nhân rổ rá cạp lại nên cũng hạn chế rình rang, khách mời chỉ là anh em, họ hàng, thân hữu. Con gái tôi thấy mẹ mặc chiếc váy trắng cô dâu lộng lẫy thì chạy ùa tới ôm chầm khen nức nở: "Mẹ ơi, mẹ đẹp quá". Vợ cũ ngồi xuống ôm con, nước mắt cứ thế chảy đầm đìa khuôn mặt.
Tôi như quên hết mọi ồn ào, mắt ngây nhìn người phụ nữ đang khoác áo cô dâu kia. So với lần khoác áo cô dâu 8 năm về trước, em vẫn rất xinh đẹp. Tám năm trước em cũng xinh đẹp như thế, nhưng vẻ đẹp rạng ngời hơn, tươi trẻ hơn, tự nhiên và hạnh phúc hơn.
Ngày đó tôi nắm tay em bước trong những tiếng hò reo chúc tụng, xúc động cài hoa lên tóc em, trao cho em chiếc nhẫn cưới. Lúc đó tôi nghĩ "người con gái này từ nay sẽ là của mình, mãi mãi suốt đời suốt kiếp". Lúc đó tôi cảm giác mình là thằng đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.
Ngày tháng mật ngọt qua mau, con gái ra đời, bao nỗi lo toan vụn vặt chồng chất. Công ty tôi đang làm phá sản, tôi trở thành kẻ thất nghiệp. Những ngày tôi lao đao tìm việc, kinh tế trong nhà một mình vợ xoay xở, đôi bận thấy bà ngoại cho vợ t.iền, tôi thấy bất lực khủng khiếp.
Rồi không biết tự bao giờ, những lời ngọt ngào được thay bằng những lời gắt gỏng, những lời hỏi han thay bằng những lời trách móc, nụ cười thay bằng những giọt nước mắt chán nản trên khuôn mặt em. Hai chữ gia đình bị cơi nới dần ra, vợ chồng xa cách nhau từ hồi nào chẳng rõ. Vợ chồng chuyện trò ít lại, chia sẻ thưa dần, chuyện gối chăn trở nên hững hờ lạnh lẽo, tôi tìm vui bên ngoài, và kết quả là li hôn.
Thực ra, phải đến khi em chìa ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn tôi mới giật mình nhìn lại. Tôi còn chẳng nhận ra mình nữa, tôi còn chán cả bản thân. Đàn ông không lo nổi cho vợ con, không làm cho vợ con muốn ở bên mà muốn xa rời, nghĩ cho cùng cũng chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa.
Là do tôi thiếu ý chí, thiếu trách nhiệm và thiếu bản lĩnh chứ chẳng có hoàn cảnh nào xô đẩy được nếu mình đủ vững vàng yêu thương.
Sau những đổ vỡ tôi đã nhìn nhận lại chính mình, sống nghiêm túc hơn, cố gắng hơn. Chỉ có điều mọi sự cố gắng đã không thể làm cho tình yêu của em hồi sinh trở lại.
Em nói: "Anh không kiếm ra t.iền, em chịu thiếu thốn được. Anh say sưa rượu chè, em kiên trì chịu đựng chờ anh tỉnh lại được. Anh quát mắng nặng lời với em, em có thể coi như anh vì không tỉnh táo mà nói năng lộn xộn. Nhưng anh bồ bịch bên ngoài thì em không chịu đựng được. Trái tim chỉ mạnh mẽ khi được yêu, còn khi bị tổn thương rồi thì vô cùng yếu đuối".
Và giờ thì em đang làm cô dâu, miệng cười nhưng trong mắt vẫn thoáng những nỗi buồn lẩn khuất. Em đã là vợ người ta rồi vậy mà lòng tôi vẫn cứ hoang mang trống trải như thể em vừa bước ra khỏi đời mình.
Đến bây giờ tôi mới cảm nhận được khi nhìn người mình thương ở bên người khác nó đau đến như thế nào. Vậy mà em đã đau vì tôi không chỉ một lần. Vẫn biết ai cũng có sai lầm, và mỗi bài học ta học được trong cuộc đời này đều phải trả học phí. Chỉ là có những sai lầm, đúng ra mình có thể tránh được.
Tiệc cưới sắp tan, tôi lặng lẽ dắt con về trước. Trên đường về, con bé cứ xuýt xoa khen mẹ xinh như công chúa, xong rồi con bảo: "Sau này lớn lên con cũng sẽ làm cô dâu như mẹ". Ừ tất nhiên rồi, con gái bố chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Và bố mong con gái bố sẽ chọn được người thực sự tử tế để yêu, để con của con sẽ không phải chứng kiến mẹ đi lấy chồng. Thật may là con vẫn còn bé để có thể vui trong ngày vui của mẹ.
Theo Vietnamnet
Sở thích ăn uống kì quặc của vợ khiến tôi nhiều lần lâm vào cảnh dở khóc dở cười, xấu hổ cả với đồng nghiệp và người nhà Ngoài sở thích này ra thì vợ tôi quả là một người phụ nữ tuyệt vời. Vợ tôi là một người tốt. Ai cũng công nhận điều này. Cô ấy làm y tá ở bệnh viện, ngoài giờ có mở thêm một phòng mạch bán thuốc theo đơn. Ở bệnh viện, ai cũng khen vợ tôi tốt, chăm sóc bệnh nhân hết sức...