Chồng ở rể nên cả nhà cứ đối đãi khách sáo
Ngại ăn bám nhà vợ, lại đang thất nghiệp, chồng tôi không dám nhờ vả bất cứ việc nhỏ nào. Anh cố tình tiết kiệm điện cho nhà vợ một cách tối đa, lại còn mang áo quần mọi người ra giặt khiến bố mẹ tôi khó xử.
Chào chị Dung với “Nỗi lòng khó nói khi có chồng ở rể”
Hôm nay, đọc được bài của chị, tôi không khỏi chạnh lòng. Bởi chính tôi cũng đang lâm vào hoàn cảnh hệt như chị vậy. Tuy nhiên, nỗi khổ tâm mà tôi đang mang lại có phần khác.
Ban đầu, sau khi kết hôn, chúng tôi sống với bố mẹ chồng. Chẳng may họ kinh doanh thua lỗ nên vội vàng bán nhà trả nợ và trốn lên Tây Nguyên. Chồng tôi cũng vạ lây vì bỗng dưng mất cả việc làm và nhà cửa.
Hai vợ chồng đang khốn đốn không nơi nương tựa thì bố mẹ tôi vì thương xót con gái nên ngỏ lời về sống cùng. Vậy là chồng tôi không dưng mà thành ở rể.
Để tránh vướng vào những bất hòa muôn thuở không đáng có trong hoàn cảnh nhạy cảm này, tất cả chúng tôi đã nói chuyện rất nghiêm túc và quyết tâm nhún nhường lẫn nhau nhằm giữ hòa khí trong gia đình.
Nhưng chính sự khách sáo giữ kẽ đó lại vô tình phản tác dụng khiến quan hệ giữa chúng tôi trở nên sáo rỗng và ngột ngạt.
Đầu tiên là bố mẹ tôi. Bố tôi là cựu chiến binh lại chưa quá lớn tuổ.i đủ để cho phép bản thân mình lôi thôi trong sinh hoạt hằng ngày trước mặt con cái. Nhất là với chàng rể quý nên luôn cố gắng tỏ ra chỉn chu mọi nơi mọi lúc.
Ông có thói quen mặc độc mỗi quần đùi khi ở nhà nhưng từ ngày chúng tôi về thì trang phục của ông lúc nào cũng phải tinh tươm. Tôi khuyên bố mình không cần thiết phải làm thế thì ông gạt đi với lý do ăn mặc cũng là cách thể hiện sự tôn trọng với con rể.
Những hôm trời nắng gắt, ông không nỡ cởi trần ngồi dùng cơm với cả nhà. Nhìn bố tôi mồ hôi nhễ nhại mồ hôi mà thương vô cùng.
Video đang HOT
Đàn ông là vậy, phụ nữ còn khổ hơn. Mẹ tôi được trời phú cho bộ ngực rất lớn mà không hề chảy xệ theo tuổ.i tác nên cũng như bố tôi, bà chẳng bao giờ mặc áo lót khi ở nhà.
Nhưng thói quen đó cũng bị thay đổi chỉ vì không muốn con rể thấy những hình ảnh phản cảm. Cả ngày bó mình trong bộ đồ công sở, về đến nhà vẫn phải gò mình trong chiếc “gông” đó, bà dù thấy phiền hà nhưng cũng gắng chịu đựng. Và bà cũng viện cớ “sang năm mẹ về hưu rồi” để an ủi tôi.
Tiếp đó là chồng tôi. Anh vừa mặc cảm cảnh chui gầm chạn lại vừa xấu hổ với bố mẹ vợ khi nhà anh đang tan gia bại sản nên vô cùng khép nép trong cư xử hàng ngày. Thấy bố mẹ tôi lúc nào cũng niềm nở một cách lịch sự lại trân trọng anh như thể khách quý nên không một phút nào anh dám thoải mái cởi mở cười nói bởi luôn trong trạng thái “tương kính như tân” với bố mẹ vợ.
Ngại mang tiếng là ăn bám nhà vợ lại đang thất nghiệp ở nhà, chồng tôi không dám nhờ vả bất cứ một việc nhỏ nào. Anh cố tình tiết kiệm điện cho nhà vợ một cách tối đa, lại còn mang áo quần mọi người ra giặt khiến mẹ tôi vô cùng khó xử.
Bởi ngay cả dịp giỗ, mẹ tôi cũng không để anh làm việc gì vì ngại anh phải chịu tiếng ở rể.
Bố tôi khuyên con rể hãy xem đây như nhà của mình và ông thể hiện bằng cách ru rú trong phòng cả ngày ngoại trừ những lúc sinh hoạt chung để chồng tôi có được chút tự do. Mỗi lần dùng bữa xong là ông bà vội vã lên phòng ngay nhường lại toàn bộ không gian ngôi nhà cho hai vợ chồng để rồi mỗi lúc chạm mặt nhau, ai nấy đều phải gật đầu chào “bố ạ”, “con à” như thể khách phương xa mới về.
Quá mệt mỏi và ngột ngạt khi phải cư xử giữ kẽ với nhau trong cùng một gia đình, tôi đã nhiều lần khuyên mọi người hòa đồng hơn nhưng rốt cục đâu lại vào đấy.
Song nhiều khi ngẫm lại, đôi khi đây cũng là lối cư xử thông minh tránh được những va chạm trong mối quan hệ bố mẹ vợ – con rể nên tôi không có ý định giải quyết triệt để vấn đề này. Phần nữa do quá mải mê kiế.m tiề.n trả nợ cho nhà chồng, tôi không có nhiều thời gian để tâm chuyện đó nữa.
Không ngờ rằng, mới 8 tháng ở chung với nhau, mọi người trở nên mệt mỏi và thay đổi tâm tính.
Bố mẹ than thở riêng với tôi rằng cũng là nhà mình vậy mà cuối đời phải lận đận như khách ở trọ nhà người. Họ khen anh lễ phép hiền lành nhưng không thể gần gũi được rồi chặc lưỡi “muôn đời dâu con, rể khách”.
Chồng tôi cũng stress không kém. Dạo gần đây dù không có việc gì anh cũng không muốn về nhà để tránh mặt bố mẹ vợ. Anh căng thẳng đến nghẹt thở khi cả ngày phải khúm núm vâng dạ với sự khách sáo của người lớn. Cộng với đó là nỗi buồn phá sản và nỗi lo mưu sinh trước mắt, anh trở nên trầm cảm ít nói.
Mọi người cũng chẳng buồn lễ độ với nhau như dạo trước. Ai nấy đều cố tình lờ đi sự hiện diện của nhau để khỏi mất công chào hỏi. Không khí gia đình trước đây vốn đã gượng gạo giờ còn nặng nề hơn gấp bội. Bốn con người cứ lặng lẽ sống mà như không sống.
Tôi chỉ ước rằng có một xung đột nào đó xảy ra để mọi người còn nhận thức được sự tồn tại của nhau. Nhưng thói kín kẽ trong lối ứng xử dường như đã ăn sâu trong cách nghĩ của mỗi người nhà tôi rồi.
Vợ chồng tôi rất muốn ra ở riêng để chấm dứt sự ngột ngạt này nhưng thậm chí chúng tôi không còn đủ tiề.n để thuê một phòng trọ. Chồng tôi muốn đi theo bố mẹ mình lên Tây Nguyên nhưng nếu phải để anh ra đi chỉ vì những khó xử bởi nguyên nhân ở rể thì quả là đau khổ cho tôi và oan ức cho bố mẹ tôi vì thật sự họ đã rất cố gắng chào đón anh.
Tôi nên làm gì để không phải xa chồng và làm vơi bớt không khí ảm đạm trong gia đình lúc này?
Theo Afamily
Bị bạn trai tra khảo chuyện 'mất zin'
Yêu nhau đã được 2 năm, Tuấn và Hạnh đã tính đến chuyện năm tới sẽ kết hôn, nhưng giờ tình cảm đôi bên bỗng nhiên nguội lạnh chỉ vì chuyện "còn" và "mất".
Vốn là cô gái khá khép kín và hoài cổ nhưng vì một phút nông nổi, cách đây 3 năm, Hồng Hạnh (26 tuổ.i, Ba Đình, Hà Nội) đã tự nguyện dâng hiến cho mối tình đầu của mình. Sau khi tình yêu ấy tan vỡ chóng vánh, Hạnh cảm thấy ân hận, day dứt lắm. Tuy nhiên, nghe nhiều người bảo "xã hội nay đã khác, trinh tiết chẳng có nghĩa lý gì", rồi cô bạn thân nhất của cô cũng khẳng định "gã nào mà còn dặt vặt chuyện 'mất' với 'còn' thì bỏ đi cho rồi, tiếc gì loại đàn ông gia trưởng, cổ hủ, ấu trĩ, sống cùng chỉ khổ một đời", Hạnh cũng nguôi nỗi lo đi phần nào.
Thời gian sau, Hạnh quen Tuấn - một kiến trúc sư hơn cô 4 tuổ.i. Từng đổ vỡ với nhiều nỗi đau, lần này Hạnh tỏ ra khá e dè, cẩn trọng. Tuấn phải theo đuổi đến hơn nửa năm cô mới gật đầu đồng ý làm bạn gái anh. Quả thật, không chỉ là chàng trai hiền lành, đứng đắn, mà Tuấn còn là người đàn ông điềm đạm, biết kiên nhẫn và chờ đợi. Suốt hai năm yêu nhau, Hạnh biết có những lúc Tuấn rất mong muốn được "gần gũi" bạn gái nhưng chưa bao giờ anh có lời nói hay hành động nào thể hiện sự đòi hỏi.
Hạnh nửa mừng nửa lo về điều đó. Mừng vì như vậy chứng tỏ mình gặp được người đàn ông tử tế, lo vì không biết liệu Tuấn có phải là một trong số những gã trai "cổ hủ, ấu trĩ " hiếm hoi còn sót lại của thời nay không. Thế nên thi thoảng cô tìm cách hỏi dò quan điểm của chàng về những câu chuyện "cái ngàn vàng" được đăng phát nhan nhản trên báo đài. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tuấn bày tỏ sự thông cảm: "Con gái đúng là khổ thật!".
"Tưởng rằng anh ấy hiểu chuyện, nào ngờ cũng ích kỉ, hẹp hòi thế thôi", Hạnh buồn bã nói. Số là sau gần 2 năm yêu nhau "không gì cả", mãi đến cách đây nửa tháng, trong một chuyện đi chơi xa, Hạnh và Tuấn mới liều mình "yêu tới bến", cũng coi như một bước tiến mới để củng cố thêm cho ý định kết hôn vào năm sau.
Có cơ hội "khám phá", ban đầu Hạnh còn choáng vì sự hưng phấn của bạn trai. Tuấn hết ôm rồi lại hôn cô đến ngạt thở, tay chân "khua khoắng" hơn cả múa võ, thỉnh thoảng còn hổn hển: "Hạnh ơi, anh yêu em...". Nhưng vào thời điểm quyết định, bỗng nhiên Hạnh thấy người yêu khựng lại, đờ người ra, rồi "nhịp độ yêu" cứ chậm dần, khó khăn dần. Cuộc "yêu" rồi cũng đến hồi kết thúc nhưng thái độ của Tuấn không có vẻ mãn nguyện hay hạnh phúc. "Em không còn là con gái từ bao giờ?", câu hỏi lạnh lùng của Tuấn đã khiến Hạnh giật mình.
Giờ thì nỗi ám ảnh, lo lắng bấy lâu đã thành hiện thực. Hạnh cố gắng kể lại quá khứ "bồng bột" của mình cho bạn trai với hi vọng Tuấn thông cảm, nhưng ánh mắt hoài nghi của anh chỉ khiến cô thêm thất vọng.
"Đêm đó, bọn em đã nói chuyện rất nhiều. Anh ấy không phê phán em song cứ hỏi đi hỏi lại 'tại sao em không kể với anh?' làm em chẳng biết phải trả lời sao nữa. Kể cho anh ấy rồi thì sao? Em vẫn nghĩ tình yêu là sự đồng điệu về tâm hồn, tin tưởng nhau, chứ không phải là cái thứ trinh tiết kia. Không ngờ anh ấy lại là người đàn ông như thế...", Hạnh giãi bày.
Cô cũng cho hay, từ sau hôm ấy, đến nay đã 1 tuần không ai liên lạc với ai. Cô bắt đầu thấy hoang mang thực sự, không biết Tuấn đang nghĩ gì. Hạnh hoàn toàn không nắm bắt được, cô tự hỏi mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu.
Tư vấn về tình huống này, Bác sĩ - Chuyên gia Tư Vấn Hà An (Tổng đài Sức Khỏe Việt 19006690) chia sẻ:
Một tuần im lặng có thể khiến trái tim người con gái trải qua biết bao thăng trầm trong cảm xúc nhưng cũng đủ thời gian để nhận ra điều mà tình yêu xứng đáng được nhận.
Dù từng cô gái khép kín và hoài cổ nhưng thời gian và những trải nghiệm bản thân đã khiến Hạnh dần trở thành cô gái có tư tưởng hiện đại hơn. Cô không còn coitrinh tiết là thước đo cho tình yêu. Hơn hết Hạnh trân trọng mối quan hệ này và thực sự mong nó đi đến một cái kết hoàn hảo là hôn nhân.
Hạnh và Tuấn đã nói rõ quan điểm cho nhau hiểu. Tuấn cũng thể hiện sự tôn trọng khi đã lắng nghe những điều Hạnh nói. Vấn đề là dường như anh ấy chưa thoát ra khỏi được những quan niệm cũ - sự trinh tiết của người con gái. Hơn nữa, Hạnh chưa hề kể cho Tuấn về cuộc tình cũ, và khi hai người quyết định tiến thêm bước mới trong tình yêu thì anh ấy phải tiếp nhận nó khi chưa hề chuẩn bị về tâm lý. Có thể Hạnh có quan điểm sống hiện đại, nhưng bạn nên hiểu không phải ai cũng nhận ra thước đo đích thực của tình yêu như vậy. Tuấn cần thời gian để nhận ra điều đó.
Chờ đợi là điều quan trọng nhưng hãy cho nó điểm dừng xứng đáng. Đừng để mình trong thế bị động quá lâu. Nếu Tuấn vẫn cứ im lặng thì Hạnh cần là người chủ động. Hạnh cần nỗ lực cho tình yêu của mình, cần câu trả lời chính xác từ tình yêu, cô phải thẳng thắn hỏi Tuấn, đừng để những suy nghĩ của bản thân làm tổn thương cả mình và đối phương thêm nữa".
Theo Infonet
Khó xử sống cạnh nhà người yêu cũ... Chị giật mình khi giáp mặt người đàn ông nhà bên cạnh. Chị không tin vào mắt mình, chị còn tưởng mình đang mơ. Nhưng tất cả là sự thật, chị cố véo tay thật mạnh để thấy mình có cảm giác đau. Nhà anh kề bên nhà chị. Sao ông trời lại sắp đặt phũ phàng như thế. Tại sao lại để...