Chồng mất ở nước ngoài, ngày nhận tro cốt, tôi hốt hoảng rồi hận anh thấu xương khi nhìn tấm ảnh gắn kèm bình tro
Vậy mà gần một năm nay, chồng tôi không gửi về nhà đồng nào. Mọi chi phí sinh hoạt đều do tôi tự gánh vác.
Tôi hỏi t.iền thì chồng bảo kinh tế khó khăn, giờ dịch bệnh nên công việc không kiếm được như trước. Bạn bè tôi nghe đều bảo khả năng chồng có người phụ nữ khác nên mới bỏ bê vợ con. Còn tôi thì vẫn tin chồng và nghĩ anh một lòng hướng về vợ con mà thôi.
Tôi vừa trở thành góa phụ mọi người ạ. Lấy chồng hơn 3 năm thì 2/3 thời gian này phải một mình sống và nuôi con. Tôi đã quá mệt mỏi với trách nhiệm trên đầu. Chồng tôi là người đàn ông mê cờ bạc, rượu chè. Cưới được một năm thì anh nợ 800 triệu. Lúc ấy chúng tôi chẳng biết phải k.iếm t.iền thế nào, lương công nhân thì được vài triệu bạc.
Thế là chồng tôi nghe lời bạn bè, rủ đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Tôi một mình ở nhà, vừa lo chăm sóc con cái, vừa phải chiều lòng mẹ chồng khó tính. Nhiều lúc nghĩ tủi thân lắm, nhưng nghĩ đến chồng ở xa cũng đang làm quần quật k.iếm t.iền, tôi phải tự vực dậy tinh thần của mình.
Hơn một năm sau khi sang Nhật, chồng tôi đã trả gần hết nợ. Mỗi lần gọi về nhà, anh lại động viên tôi cố gắng, đợi anh thêm 2 năm nữa, khi đó có vốn, chúng tôi sẽ kinh doanh gì đó ở nhà.
Video đang HOT
Vậy mà gần một năm nay, chồng tôi không gửi về nhà đồng nào. Mọi chi phí sinh hoạt đều do tôi tự gánh vác.
Tôi hỏi t.iền thì chồng bảo kinh tế khó khăn, giờ dịch bệnh nên công việc không kiếm được như trước. Bạn bè tôi nghe đều bảo khả năng chồng có người phụ nữ khác nên mới bỏ bê vợ con. Còn tôi thì vẫn tin chồng và nghĩ anh một lòng hướng về vợ con mà thôi.
Thế rồi vào cái ngày định mệnh ấy, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ bên Nhật. Họ nói chồng tôi đã qua đời vì đột quỵ. Vì chi phí để đưa xác về quá cao nên chúng tôi gửi giấy tờ sang bên đó, sau khi chồng tôi chỉ còn một nắm tro tàn, anh mới được gửi về Việt Nam.
Hôm ấy khi ra sân bay đón anh, tôi khóc nức nở, nghĩ mình đã đón được chồng về đến nhà rồi. Vậy mà khi trở về, lục balo của chồng, tôi sốc đến nỗi câm lặng, bên trong có rất nhiều ảnh mà chồng tôi chụp với người phụ nữ khác. Điều đó có nghĩa là thời gian qua, chồng tôi đã lừa dối vợ. Có lẽ khi cặp bồ, chồng tôi chu cấp cho cô ta nên mới không gửi t.iền về cho vợ. Thú thật sau khi biết chuyện, tôi thấy hận chồng hơn là thương. Anh bắt tôi phải làm góa phụ khi quá trẻ, một mình nuôi con với 2 bàn tay trắng, tôi sẽ phải làm gì để gánh vác cả gia đình này đây?
Gửi con về quê mà gọi điện mãi không được, đến tối nhìn nhà nhốn nháo cùng lời kể của bà tôi hốt hoảng vừa sợ vừa tức
Hôm qua cũng theo như thường lệ tôi gọi điện về nhưng từ sáng đến chiều không ai bắt máy...
Cứ bảo nghỉ hè thì con cái tống về quê hết bố mẹ được nghỉ ngơi nhưng với nhà tôi là nỗi lo vô hình. Ở đây tuy nhà hơi chật, không khí thành phố đông đúc nhưng tôi vẫn quản lý được con, về với ông bà là tự do, có khi ông bà còn sợ nó, không dám quát mắng, muốn gì ông bà chiều nấy.
Thằng bé nhà tôi 8 t.uổi, nghịch ngợm hiếu động nhưng được cái cũng dễ bảo. Mỗi năm nghỉ hè về quê tôi sẽ dặn nó đủ thứ nhưng rồi cũng nói trước quên sau. Hôm tổng kết, nhà trường có mở khóa học bơi, tôi bảo nó ở lại học mà cứ nhất quyết đòi về quê. Mấy hôm nay đọc tin tức các vụ đuối nước tôi sợ quá, hết vụ ở Đà Nẵng lại đến Hải Phòng mà toàn các cháu nhỏ. Tôi cứ phải gọi điện về dặn con liên tục vì gần nhà ông bà ngoại có cái bờ ao bọn trẻ con rất hay ra đấy lội nước.
Ảnh minh họa
Hôm qua cũng theo như thường lệ tôi gọi điện về nhưng từ sáng đến chiều không ai bắt máy, tôi sốt ruột quá định phi xe về thì cuối cùng bà ngoại cũng gọi lại. Hóa ra lúc trưa, ông con giời đ.ánh của tôi đi cả trưa với bọn trẻ con hàng xóm gọi không về. Chẳng biết ra bãi nào chơi xong đầm nước bị bọn lớn nó đẩy xuống sông, không biết bơi rồi chới với. Giữa trưa nắng chang chang cũng chẳng có người lớn đi qua đi lại. May mà có 2 đứa trong số ấy lao ra kéo nó lên, mấy đứa còn lại cứ đứng cười ngặt nghẽo. Lúc 1h có 1 bác đi làm về nhìn thấy mới quát cho rồi đuổi hết bọn trẻ về. Thằng bé khóc mếu máo vì sợ, lắp bắp mãi mới kể được với bà. Nghe kể lại chuyện thôi mà tôi tức sôi cả m.áu, vừa cáu vừa thương con.
Tối qua có bố mẹ 2 đ.ứa t.rẻ trong cái đám đó mang hoa quả sang nhà mẹ tôi hỏi han rồi xin lỗi vì trò nghịch dại của bọn trẻ con. Đúng là hôm nay sơ sẩy 1 chút thôi có khi con tôi m.ất m.ạng rồi, vừa bực vừa lo. Tôi cũng không dám trách ông bà chuyện để nó đi chơi giữa trưa nhưng thật sự trẻ con rất khó nói, sểnh mắt ra là có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. 2 nhà kia sang xin lỗi nên tôi cũng không muốn làm quá lên, trẻ con lại mất lòng người lớn.
Ảnh minh họa
Tôi viết ra tâm sự này để cảnh báo những phụ huynh khác trong dịp hè này phải hết sức cẩn thận, sát sao với con mình, đừng nghĩ cho nó về quê là yên bình, yên tâm. Trẻ con chơi với nhau đôi khi đùa nghịch thôi nhưng vô tình có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, m.ất m.ạng. Chúng ta cũng nên nghiêm túc giáo giục và nhắc nhở các con những kiến thức thoát hiểm, phòng cháy, xử lý khi rơi xuống nước. Thế mới biết việc học bơi từ sớm là vô cùng quan trọng, không nên trì hoãn. Mà kể cả có biết bơi thì vẫn có khả năng bị đuối nước nên bố mẹ cũng hết sức cẩn thận, trang bị kiến thức cho các con. Cũng nên nghiêm khắc với bọn trẻ nếu chúng có những trò đùa nguy hiểm, ảnh hưởng đến các bạn khác và đôi khi là chính bản thân chúng.
Chứng kiến hành động của con trai và con dâu mỗi ngày, tôi hốt hoảng hổ thẹn trong lòng: Càng nhìn càng nghe càng đau xót Trải qua những tình huống đó, tôi luôn tự hỏi, liệu rằng mình đã dạy dỗ chúng như thế nào? Tôi đã bước qua t.uổi lục tuần, hàng ngày nhìn hai đứa con gen Z trong nhà, lòng không khỏi mệt mỏi. Tôi đã sống qua bao thăng trầm của cuộc đời, từng trải qua không biết bao nhiêu sóng gió để rồi...