Chồng im lặng bỏ đi khi thấy mẹ mình đổ dầu lên đầu tôi
Nói xong mẹ chồng nhặt cái bánh lên nhét vào miệng cô khiến cô chới với suýt ngã. Huyền cay đắng gạt nước mắt không đáp lại câu nào. Cô chai lì với sự hàn.h h.ạ quá đáng của mẹ chồng.
Biết Huyền mồ côi từ nhỏ Tuấn thương lắm. Ngày cưới nhau về, họ đã phải đấu tranh rất nhiều vì Tuấn được ăn học đàng hoàng từ nhỏ. Bố mẹ kỳ vọng vào anh nhiều lắm còn Huyền cô mới chỉ học đến lớp 10 thì nghỉ hẳn vì bà ngoại mất. Cô dường như chẳng còn chỗ dựa nữa, bố mẹ cô đều đã mất trong 1 vụ ta.i nạ.n. Cô bơ vơ không 1 người thân nương tựa.
Chính vì Huyền không cân xứng với Tuấn nên mẹ Tuấn phản đối ghê lắm. Phải đấu tranh rất nhiều Tuấn mới có thể rước cô về dinh. Những ngày tháng Huyền làm dâu là những ngày tháng ăn cơm chan bằng nước mắt. Nhưng Tuấn nào hay biết vì anh nghĩ bố mẹ anh sẽ không cay nghiệt với vợ mình. Trong mắt anh họ có thể hơi khó khăn trong việc chọn dâu vì họ kỳ vọng ở con trai rất nhiều đó cũng là điều dễ hiểu, nhưng về đối nhân xử thế thì họ là những con người hiền lành, đức độ.
Cưới nhau được 2 tháng thì Tuấn được cử đi nước ngoài để học hỏi thêm kinh nghiệm. Huyền ở nhà phụng dưỡng bố mẹ chồng, cô chăm chỉ trồng rau chăn nuôi nhưng dường như chưa có 1 điều gì khiến mẹ chồng cô hài lòng. Vì trong mắt bà cô chỉ là 1 người vợ ăn bám, không có học hành không có bố mẹ dạy dỗ.
(Ảnh minh họa)
Những đêm xa chồng là những đêm cô khóc ướt gối vì tủi, vì nhớ vì khổ sở. Mấy tháng đầu mang thai nghén ngẩm, cô tự mình vượt qua hết. Tuấn rất yêu thương vợ nên luôn gọi điện dặn dò mẹ đủ điều. Càng thấy con trai quan tâm vợ bà lại càng ghét cô ra mặt. Chưa 1 lần Huyền dám than thở với chồng vì sợ anh suy nghĩ và không tập trung vào công việc được.
Thứ cô có duy nhất để an ủi mình lúc này đó là đứa con đang ngày 1 lớn lên trong bụng mẹ và tình yêu chân thành chồng dành cho mình. Cô sợ con sinh ra sẽ bị trầm cảm nên nhiều lúc cô cố kìm lại những giọt nước mắt. Cô sợ con sẽ ám ảnh vì nghe bà nội chử.i bới nên nhiều lúc cô giả vờ như điếc. Làm dâu mà gặp phải mẹ chồng ghê gớm đúng là không còn gì đáng sợ hơn.
1 đứ.a tr.ẻ mồ côi như cô chỉ thèm khát được 1 lần gọi tiếng mẹ thật thân thương. Cô thèm khát được ai chỉ dạy cho những điều mình không biết, cô thèm có 1 người mẹ để tâm sự. Nhưng khổ nổi sự ích kỷ nơi mẹ chồng đã che mờ đi tình thương trong bà dành cho cô. Thứ cô nhận được chưa bao giờ dễ chịu mà thay vào đó chỉ là sự chì chiết.
Video đang HOT
Nhiều khi chồng hỏi thăm: “Em và con ổn chứ, mẹ đối xử tốt với em chứ”. Cổ họng Huyền bỗng nghẹn lại: “Vâng, em ổn, anh đừng lo”. Ngày được về nước Tuấn muốn gây bất ngờ cho vợ con và gia đình nên đã về mà không báo trước. 10 giờ đêm anh về tới ngõ, anh hào hứng kéo chiếc va li nặng trĩu về nhà, nhưng rồi chân anh bỗng dưng bước không vững khi nghe thấy tiếng quát lớn:
- Nhìn mày là tao ngứa hết mắt, mỗi cái bánh trung thu tao để dành mà mày cũng vứt rồi là sao? Mày nghĩ chồng mày kiếm ra tiề.n nên mày phung phí vậy à đồ con dâu mất dạy?
- Mẹ ơi con xin lỗi tại con thấy nó mốc hết rồi hơn nữa cả tuần nay con không thấy mẹ ăn nên con…
- Mày bị đui à mà không thấy, mốc đâu mà mốc.
Nói rồi mẹ chồng Huyền khiêng cả xô dầu mỡ thức ăn thừa đổ lên đầu con dâu rồi chỉ vào cái bánh:
- Đấy mày nhìn cho kỹ đi xem nó có bị mốc không?
Nói xong bà nhặt cái bánh lên nhét vào miệng cô khiến cô chới với suýt ngã. Huyền cay đắng gạt nước mắt không đáp lại câu nào. Cô chai lì với sự hàn.h h.ạ quá đáng của mẹ chồng. Còn bố chồng thì quá nhu nhược quát vợ được vài câu rồi im bặt.
Tuấn quá sốc có nằm mơ anh cũng không nghĩ lại có cảnh này. Anh muốn lao vào để bênh vợ, để nói cho mẹ mình 1 trận nhưng rồi anh gạt nước mắt lẳng lặng quay lưng đi: &’Vợ mình làm dâu sướng thế này sao?”. Anh ngước mắt lên trời ngăn không cho nước mắt rơi, Tuấn cười chát chúa: “Anh xin lỗi em, gần nửa năm qua chắc em đã khổ sở lắm. Con người gì mà khổ hết phần thiên hạ vậy”.
(Ảnh minh họa)
Tuấn bỏ lên thành phố, tối đó anh nhắn tin vào facebook cho vợ: “Em biết anh yêu em nhiều thế nào không? Vậy nên dù cho không có anh bên cạnh em cũng phải thật mạnh mẽ nhé. Yêu hai mẹ con”. Huyền đọc xong cô khóc như mưa, may mà còn có chút để cô bấu víu giữa cuộc đời này, đời cô khổ quá rồi.
Sở dĩ Tuấn bỏ đi là không muốn mọi thứ căng thẳng hơn thêm. Anh lên Hà Nội chuẩn bị cho 1 tương lai tốt hơn. 2 tuần sau Tuấn về, cả nhà vui mừng hớn hở lắm riêng Huyền làm gì cũng phải nhìn nét mặt của mẹ chồng. Khi anh nói muốn đưa vợ lên thành phố ở cùng, anh xin việc cho cô ấy ở trên đó rồi thì mẹ chồng nhảy dựng lên. Nhưng vì Tuấn thuyết phục và có vẻ cứng rắn nên bà đành hậm hực im lặng.
Huyền nghe chồng nói vậy cô vui sướng vô cùng, lòng reo vui muốn nói được tự do rồi, mình sống thật rồi. Ngày dọn đồ đi lòng Tuấn thắt lại khi thấy vợ chỉ có vỏn vẹn mấy bộ đồ, đồ bầu cũng chẳng có cái nào ra trò. Lên thành phố anh đưa vợ chọn 1 loạt, Huyền tiếc tiề.n nên không dám mua. Nhưng Tuấn hào phóng nói: “Anh có tiề.n mà, bà xã cứ chọn đi, chẳng mấy khi anh hào phòng vậy đâu. Em không mua là hối hận đấy nhé”.
Huyền cười nhìn chồng âu yếm, có những đêm ngủ ôm vợ trong tay Tuấn ứa nước mắt khi vợ giật mình rồi khóc trong đêm miệng cứ nói mơ: “Mẹ ơi con sai rồi, đừng đán.h co.n nữa, con xin mẹ…”. Mới làm dâu có nửa năm mà kí ức của Huyền toàn màu đen xám xịt thế này. Càng nghĩ Tuấn càng ứa nước mắt và thương vợ nhiều hơn. Còn Huyền từ khi được sống bên chồng, tinh thần và thể xác không bị hàn.h h.ạ nữa cô béo lên và xinh trông thấy. Cuộc đời Huyền đã nếm đủ mùi cay đắng nhưng may mắn là cô có 1 người chồng hết mực yêu thương, đó có lẽ là điều quý giá nhất mà không phải người phụ nữ nào cũng có được.
Theo Afamily
Rớt nước mắt vì... 'người đàn ông của mẹ'
Thảo chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi bất kỳ người đàn ông nào khác là bố, ngoại trừ người cha đã mất của mình...
Cô ứa nước mắt, vì nếu bố cô còn sống, giờ này ông đã giúp cô san sẻ khó khăn những ngày vừa qua. Cô đứng chững lại vài giây....
Đối với Thảo, cái ngày mẹ cô dẫn người đàn ông ấy về và tuyên bố sẽ lấy chồng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời. Từ ngày bố cô mất đi, hai mẹ con vẫn tự hứa sẽ nương tựa vào nhau để sống, sau này Thảo lấy chồng cũng sẽ về ở với mẹ để phụng dưỡng mẹ đến già, ấy vậy mà mẹ đã nuốt lời.
Hết nhìn mẹ rồi lại quay ra nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt căm thù, Thảo biết, mẹ không nói thì thôi chứ đã nói ra thì chắc chắn điều đó sẽ phải là sự thật. Dù cô có phản đối thì nó cũng chẳng có tác dụng gì, thà cô cứ im lặng rồi sẽ phá ngầm từ bên trong, rồi kiểu gì ông chú kia không chịu được cũng sẽ phải bỏ đi.
Những ngày sau đó, Thảo sống như một đứa con gái hư hỏng, không có giáo dục. Trước mặt mẹ, cô gọi bố dượng là chú, ăn nói cộc lốc, hễ không có mặt mẹ là buông lời cay nghiệt, xỉ.a xó.i bằng những lời lẽ hệt như dân du côn, đầu đường xó chợ. Nhưng dường như ông ấy không chấp cô nhóc mới lớn như Thảo. Ông luôn cười hiền từ và tìm cách để hòa hợp với cô... càng như vậy, cô càng thấy kinh tởm khả năng thảo mai, giả dối của bố dượng. Đối với cô, người đàn ông duy nhất tốt với cô chính là bố cô, không thể là một ông bố dượng nào khác.
Kể cả khi cô đi học từng đồng từng hào là tiề.n bố dượng đi làm thuê chắt chiu để gửi cho cô nhưng cô cũng chẳng mảy may cảm động. Đối với cô, đó là cái giá mà ông ta phải trả cho việc cướp đi tình yêu của mẹ dành cho mình. Dù ông có hiền lành, chu đáo bao nhiêu nhưng đối với Thảo lại càng thêm đáng ghét bấy nhiêu.
Rồi Thảo đi lấy chồng, cô sung sướng biết bao khi nghĩ đến cảnh từ nay sẽ không còn phải sống chung mái nhà với ông ta nữa. Họa hoằn lắm cô cũng mới về, càng không tiếp xúc, cô càng đỡ ghê tởm những hành động quan tâm giả dối của bố dượng.
Nhưng khi con gái cô được 2 tuổ.i, chồng cô không may gặp ta.i nạ.n. Cực chẳng đã, cô gửi con về cho bà ngoại chăm giúp để vừa có thể chăm chồng lại trông nom cửa hàng. Được 2 tuần, chồng ra viện, Thảo vội vàng bắt xe về quê để đón con gái.
Vừa về tới ngõ, cô đã giật mình nhìn thấy cảnh 2 ông cháu đang chơi vui vẻ với nhau ở ngoài sân. Cô ứa nước mắt, vì nếu bố cô còn sống, giờ này ông đã giúp cô san sẻ khó khăn những ngày vừa qua. Cô đứng chững lại vài giây, rồi thoáng thấy bóng mẹ cô bước ra từ phòng ngủ, dáng vẻ mệt nhọc: "Tôi đã bảo ông gọi cái Thảo về, nó đưa con bé sang ngoại, chứ tôi bị ốm, ông một tay chăm cháu, một tay chăm bà thế này tội quá, không khéo rồi ông cũng ốm ra thì khổ." Bố dượng cô cười hiền từ nhìn vợ: "Tôi khỏe lắm, nó có đẻ 2 đứa nữa tôi cũng chăm được, nhà nội nó thì xa xôi, để nó đưa con bé đi tội ra, khéo lại ốm thì khổ. Mà nó ở đây ngoan thế này, vợ chồng mình thấy vui cửa vui nhà hẳn, nó mà đón con bé đi chắc tôi buồn lắm".
Nhìn con gái đu lên cổ, đòi ông cái này cái nọ, rồi thấy người đàn ông ấy ân cần chăm sóc mẹ mình, Thảo thấy hối hận về những lời nói xấc xược trước đây vô cùng. Cô đã luôn nhìn "chú" bằng ánh mắt kỳ thị, căm ghét. Thảo chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi bất kỳ người đàn ông nào khác là bố, ngoại trừ người cha đã mất của mình. Nhưng qua nhiều chuyện với "chú", cô mới biết có lẽ mình sẽ thay đổi, từ giờ, cô sẽ gọi ông ấy là bố...
Theo Afamily
500 triệu trong tài khoản khiến cô gái thành phố ứa nước mắt Khi nhét thẻ vào máy ATM, Hằng sững sờ, trong thẻ là 500 triệu, Hằng cảm thấy ứa nước mắt. Người ta bảo, hôn nhân là chuyện của hai gia đình chứ không đơn giản là chuyện của riêng hai người. Nhưng Hằng không nghĩ như vậy, cô là con gái độc nhất trong gia đình nên được bố mẹ hết lòng cưng...