Chồng gia trưởng, vợ muốn ghen cũng khó
Chồng em thường xuyên không ngủ ở nhà, toàn nói là ngủ tại khách sạn để tiện quản lí. Em để ý thì thấy chồng em thường liên lạc với một chị ở khách sạn, cả bàn chuyện công việc lẫn những chuyện rủ nhau đi ăn nhà hàng, tổ chức đi du lịch…
Hai vợ chồng em đã có 2 mặt con với nhau nhưng càng ngày anh ấy càng trở nên lạnh nhạt với em. Anh ấy là người thành đạt trong công việc (chồng em làm kinh doanh khách sạn) còn em chỉ ở nhà lo nội trợ. Anh ấy gia trưởng, nóng tính và rất nghiêm khắc với vợ con.
Trong gia đình, hầu như em không có tiếng nói. Em không được động vào điện thoại của anh ấy, không được hỏi về những mối quan hệ cũng như chuyện làm ăn của anh ấy. Tiề.n anh đưa cho em thì biết bấy nhiêu, đủ chi tiêu trong gia đình, còn lại thì anh ấy cất vào két hoặc gửi ngân hàng, em cũng không biết là bao nhiêu.
Chồng em thường xuyên không ngủ ở nhà, toàn nói là ngủ tại khách sạn để tiện quản lí. Em để ý thì thấy chồng em thường liên lạc với một chị ở khách sạn, cả bàn chuyện công việc lẫn những chuyện rủ nhau đi ăn nhà hàng, tổ chức đi du lịch…
Giờ thực sự em chẳng biết phải làm thế nào? Em sợ chồng đi theo người đàn bà khác nhưng nếu ghen tuông rồi làm lớn chuyện thì em không dám vì em rất sợ chồng mình nổi nóng.
Em xin chị cho em lời khuyên…(Thu Hà, Cao Bằng)
(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tư vấn viên chia sẻ:
Hà thân mến!
Chị xin được chia sẻ với tâm trạng rối bời của em lúc này. Đọc thư em, chị băn khoăn tự hỏi không hiểu vì lí do gì mà hai vợ chồng em tiến đến hôn nhân. Chúng em đã yêu em nhau như thế nào và cuộc sống vợ chồng em trước đây đã diễn ra như thế nào? Em có biết mình đã tự chọn cho mình một cuộc sống lệ thuộc vào chồng quá mức (cả kinh tế lẫn tình cảm, nhận thức).
Dù là yêu đương hay cuộc sống gia đình, đôi khi vẫn cần chút gia vị của sự ghen tuông, phải không em? “Ớt nào là ớt chẳng cay./ Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng…”, vậy mà đến một chút ghen em cũng không dám, sợ “mất luôn”! Chị có cảm giác em làm gì em cũng sợ, sợ chồng mình sẽ thế này, thế kia rồi không dám làm nữa.
Em ạ, bề ngoài, có thể nhiều người cho rằng em có cuộc sống gia đình hạnh phúc: chồng kiếm ra tiề.n, con cái nhà cửa đề huề, ít ai nghĩ rằng em đang cô độc ngay trong chiếc “lồng son” của mình. Em cũng nhận thức được điều đó, rằng em không có tiếng nói trong gia đình, em không được biết hay can thiệp vào cuộc sống của chồng mình, em phục tùng và chịu sự chi phối tiề.n bạc hoàn toàn vào anh ta. Chính điều đó làm cho cuộc sống vợ chồng em càng ngày càng nhàm chán và vợ chồng sống với nhau hoàn toàn chỉ vì trách nhiệm với con cái mà không có tình cảm.
Ghen tuông một chút, vừa phải sẽ làm cho cuộc sống gia đình thêm gắn bó. Chồng em đang như thế này, em xứng đáng được ghen quá đi chứ! Nhưng em chỉ dám ngấm ngầm ghen trong lòng, đang nghi ngờ, lo sợ… Em cứ thử tìm cách thể hiện cho chồng biết điều đó, rằng em vì yêu chồng quá, sợ chồng đi theo người đàn bà khác nên lo, nên ghen. Nhưng em nhớ là đừng làm ồn ào, làm to chuyện lên, sẽ không hay chút nào. Chỉ nên có một chút giận hờn của vợ, chút chăm sóc thể hiện “quyền sở hữu” của mình đối với người bạn đời của mình là nhu cầu rất chính đáng em ạ!
Một điều nữa, theo chị, em nên đi làm, điều đó sẽ cải thiện không khí gia đình em và khiến chồng em tôn trọng em hơn. Đừng bao giờ cam phận làm một bà nội trợ chỉ biết ngửa tay nhận tiề.n chồng. Các con lớn dần, em nên đi làm kiế.m tiề.n, dù ít dù nhiều để cùng chồng đóng góp xây dựng gia đình. Sau đó, hãy tìm cách “xuất hiện” bên cạnh chồng, thật xinh đẹp và tỏ thái độ yêu chiều chồng để cho ai kia khỏi mơ màng dòm ngó…
Chúc em sớm tìm lại được tiếng nói chính đáng của mình trong gia đình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lấy vợ "3 cùng"
Yêu nhau khi cùng lớp, quyết tâm học cùng trường, ra trường dạy cùng khoa. Bây giờ thì... cùng khổ!
Mình ra Quảng Ngãi họp hội văn nghệ, nhân tiện ghé thăm anh. Vừa tới ngõ thì gặp anh cưỡi xe máy đi ra. Thấy mình, anh khựng lại, nói: "Chào nhà thơ tỉnh lẻ. Chú định vào nhà anh hả? Thôi thôi, nhà đang có... dư chấn động đất, chú vào đó làm gì!". Rồi anh dẫn mình ra quán.
Nhớ ngày lấy vợ, anh bưng ly rượu hí hửng nói tao và bà xã có "ba cùng" đấy nhá: cùng lớp phổ thông, cùng khoa sư phạm, cùng dạy một trường. Chẳng ngờ giờ đây, chính anh rầu rĩ nói vợ chồng anh có thêm một "cùng" nữa chú ơi. Đó là... cùng khổ.
Cùng lớp
Anh kể năm cuối phổ thông, mỗi lần chị bệnh, anh chép bài rã tay. Tối nào cũng gạt bài tập toán, lý, hóa sang một bên, ráng "nặn" ra mấy câu thơ tình để thả vào hộc bàn của chị. Trời mưa, anh đưa tấm ni lông cho chị, còn anh thì ướt sũng mà vui. Bữa nào cũng theo chị rề rề chờ chị sai vặt. Những kỷ niệm "hoa mộng" ấy chị không nhắc, lại nhắc chuyện anh học dở, giả đò mượn vở chị để cóp pi. Cả chuyện anh giành chị với thằng lớp trưởng, bị nó đậ.p sưng mặt...
Cứ mỗi lần cãi nhau, chị thường "chiếu" lại những thước phim cũ rích. Bực tức, anh "phản pháo", nói cô cũng ngon lành gì đâu, ỷ cái "mã" đẹp gái làm nũng mấy thầy trẻ, đan cả mớ áo lạnh để lấy lòng mấy cô già, tiề.n mua len bắt tui phải lo.
Mình nói nếu thế thì chị thiếu tế nhị và lẩm cẩm quá rồi. Anh cụng ly mình, nói đúng quá đúng quá. Đến khi mình chê anh xử sự như... trẻ con thì anh gầm lên "đa.u đớ.n", nói cô ấy "lật tẩy" anh mày, vô lẽ anh mày ngồi đó chịu trận hay sao?
Cùng khoa
Càng uống mặt anh càng thê lương. Anh nói: "Mấy năm sinh viên đói rách, ai "cưu mang" chị mày? Anh, anh tất. Từ đĩa cơm bụi đến tài liệu học tập đều một tay anh mày xoay xở. Mỗi lần sinh nhật cô ấy, mua món quà "nho nhỏ" thôi mà khiến anh lo bạc trắng nửa mái đầu. Có đứa hiểu lầm nói anh nhuộm cho có vẻ... trí thức. Đã hết đâu, đề tài cuối học phần, anh lo. Tiểu luận cuối năm, anh lo. Luận văn cuối khóa cũng anh lo. Dù đa phần là kéo từ mạng xuống nhưng phải có trình độ "cút bắt" (cắt dán, cut - paste) mới qua mặt các "nhà học thuật" của khoa được chứ.
Ngay cả bài thơ dự thi "Kỷ niệm học đường" đạt giải khuyến khích mang tên cô ấy cũng là của anh nốt. Tiề.n thưởng cô ấy "để dành cho tương lai", chỉ chìa ra cái giấy chứng nhận, dí ngón tay lên trán anh, nói tên em cũng là tên anh đó. Hồi ấy chị mày dễ thương, không "chằn ăn trăn quấn" như bây giờ, hễ cạn tiề.n chợ thì ca cẩm, nói từ ngày lấy anh đời tui từ khổ trở lên, chê thơ anh dở òm, chỉ giỏi trồng cây si nên mới "bẫy" được tui. Đó, chú mày thấy chưa? Tình đời đen bạc thế".
Khuya quá, mình nhổm dậy thì anh ấn xuống, nói bia còn, chú mày ngồi yên nghe tập cuối "bí mật" đời trai của anh đây.
Cùng trường
Anh lại kể, đến khi về dạy cùng trường, rồi cưới chị mày, đời anh thực sự... nát như tương. Dạy học mấy chục năm nhưng anh chưa biết đồng lương tròn hay méo. Chị mày nhận tất. Tiề.n công tác phí, bồi dưỡng học sinh giỏi... cô ấy cũng không tha. Mỗi lần trường liên hoan, khi chị mày đứng dậy là lúc anh phải nhổm lên, ngọt nhạt mấy câu từ giã. Nghề giáo hy sinh thầm lặng, anh mày thầm lặng gấp đôi. Dự giờ, thao giảng, thi giáo viên dạy giỏi, chị mày đều bắt anh soạn bài, làm giáo cụ, rồi đóng vai học trò cho chị mày giảng thử cả đêm. Đã đóng thì phải đóng cho đạt. Anh giơ tay giả vờ hỏi một câu, cô ấy "lợi dụng" chử.i ngay: "Hỏi gì ngu thế!". Thật là nhục.
Mình an ủi anh rồi đứng dậy. Anh lại ấn xuống, ghé tai mình, nói chiều mai chú mày đến nhà anh nhé. Chú phải đứng trên "lập trường" đàn ông để góp ý cho bà xã anh "tiến bộ", nhớ khéo léo để không là.m tìn.h hình thêm phức tạp!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quá yêu.. cũng khổ Ngày xưa, thời còn là sinh viên, tôi rất tự hào về tình yêu vợ dành cho mình. Mà chẳng phải tôi tự hào "suông" đâu, bạn bè, ai cũng ghen tỵ với tôi. Ai cũng nói số tôi sướng nhất. Người yêu tôi thường nói với những người thân quen: "Em may mắn có được anh ấy", "Hiếm gặp được người như...