Chồng đưa bồ có bầu về nhà, ép vợ ly hôn
Hạnh cay đắng, chua chát, không nuốt nổi một miếng cơm. Làm sao cô có thể bình tĩnh mà ngồi ăn cùng cả nhà chồng được.
Lấy chồng 4 năm chưa có con
Mới có 5 tháng nay mà Hạnh gầy đi trông thấy. Phần vì những áp lực từ phía nhà chồng khi chưa có con, phần vì chuyện nghe phong thanh tin chồng có bồ bên ngoài. Hạnh mệt mỏi và đau khổ lắm, chuyện này chưa qua, chuyện khác đã đến. Mọi thứ cứ dồn lên đầu Hạnh khiến cô cảm thấy bất an và mệt mỏi vô cùng.
Lấy chồng, ở chung với bố mẹ chồng và cả cô em chồng, đó đã là điều khó khăn với Hạnh rồi. Bởi bố mẹ cô không dễ tính, cô em chồng thì càng tác oai, tác quái. Hạnh cảm thấy mệt mỏi khi ngày ngày cứ phải nghe những lời xì xào xung quanh về chuyện con cái. Ai nhìn thấy Hạnh cũng hỏi, dạo này có gì chưa? Câu hỏi ấy đã gắn với cô suốtmấy năm đầu. Và giờ đã 4 năm làm dâu nhà chồng, người ta cũng không còn hỏi nhiều nữa, có lẽ, trong đầu họ nghĩ, Hạnh vô sinh.
4 năm qua, ngày nào Hạnh cũng làm lụng vất vả như ô-sin. Bố mẹ chồng thì khó chịu, em chồng thì hách dịch, Hạnh chỉ biết trốn ở công ty, đến giờ về thì nấu cơm, xong rồi lại lên giường đi ngủ. Chồng Hạnh thích làm gì thì làm, cô cũng không bận tâm nữa. Anh đi chơi, nhậu nhẹt tối ngày, đi làm rồi lại đi đủ thứ cũng không báo với vợ một tiếng. Ban đầu thì Hạnh chán nhưng rồi cũng thành quen. Nói ra thì anh bảo, không sinh được con ở nhà rảnh rỗi rồi lại lắm chuyện. Nghe những lời sỉ nhục cay độc của chồng, Hạnh phiền muộn lắm.
Hạnh đã nín nhịn, chấp nhận làm con dâu mà như người giúp việc trong nhà chồng. (ảnh minh họa)
Chạy chữa khắp nơi, bác sĩ nói có hi vọng mà mãi chưa có kết quả. Hạnh cũng cố gắng nhiều để chồng được yên tâm, hi vọng là mình sẽ có tin vui. Nhưng càng hi vọng thì càng thất vọng. Thất vọng vì không có con bao nhiêu thì thất vọng vì thái độ của chồng bấy nhiêu.
Video đang HOT
Chồng cặp bồ, ép vợ ly hôn
Hạnh đã nín nhịn, chấp nhận làm con dâu mà như người giúp việc trong nhà chồng. Biết mình khó sinh con là một tội lỗi nên Hạnh đâu dám ca thán gì, chỉ căm lặng sống và phục vụ nhà chồng mọi thứ. Nhưng gia đình chồng càng ngày càng khó chịu với Hạnh, thậm chí họ còn coi cô không ra gì. Cô cũng biết, cái ngày mình phải rời khỏi ra đình này không còn bao lâu nữa, chỉ là chuyện sớm chiều thôi.
Nhưng Hạnh không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy. 6 tháng cô cố gắng chạy chữa để sinh con thì cũng là thời gian chồng cô đi cặp kè bên ngoài. Những ngày chồng về muộn, người đầy mùi rượu và mùi gái gú, Hạnh biết chứ nhưng cô mặc kệ. Chuyện ân ái vợ chồng cũng không còn như trước nữa, cô đành câm nín, chấp nhận tất cả.
Hạnh đau lắm, trái tim nhói lên mỗi khi đọc được tin nhắn của ai đó dành cho chồng. Hạnh không thể cấm chồng chơi bời được, vì bây giờ có cấm, anh ta cũng coi cô như người dưng, làm sao mà anh ta nghe lời. Chỉ có sinh đứa con ra thì may ra lời nói còn có sức nặng.
Cô đã chấp nhận tất cả, quyết tâm ra đi để tìm cho mình một con đường mới. Dù là có con hay không, cô cũng không quan trọng nữa. (ảnh minh họa)
Cô cố gắng sống qua ngày ở nhà chồng này chỉ với hi vọng mong manh. Thế mà chẳng ngờ, hôm nay, trong sinh nhật của mẹ chồng cô, anh ta đã dẫn một người phụ nữ lạ về và giới thiệu đó là bồ của anh ta trước mặt Hạnh. Anh ta còn nói, cô ấy đã mang bầu nên bây giờ sẽ sống ở nhà này cùng với cả nhà. Hạnh chấp nhận thì cứ sống như vậy, vợ cả vợ hai, còn không… thì cô tự hiểu.
Hạnh cay đắng, chua chát, không nuốt nổi một miếng cơm. Làm sao cô có thể bình tĩnh mà ngồi ăn cùng cả nhà chồng được. Nhục nhã quá, ê chề quá, Hạnh đứng dậy không một giọt nước mắt chỉ vì quá đau. Cô lẳng lặng sắp xếp đồ dùng vào vali, ra đi không ngoái mặt nhìn ai, cũng không chào ai.
Cô đã chấp nhận tất cả, quyết tâm ra đi để tìm cho mình một con đường mới. Dù là có con hay không, cô cũng không quan trọng nữa. Nếu không thể, cô có thể xin con nuôi và làm mẹ đơn thân. Giờ đây, cô đang đau khổ lắm rồi, chỉ còn chờ tới ngày ra tòa và quyết định li hôn, thế là quá đủ cho một cuộc hôn nhân, với một người chồng hết tình, hết nghĩa… Thật đau khổ khi nghĩ về những ngày tháng trước kia, ngày tháng chồng Hạnh yêu cô say đắm và hứa hẹn đủ thứ, dù là sau này có chuyện gì thì cũng không xa nhau. Hạnh cảm thấy ông trời thật không công bằng với cô…
Theo VNE
Giá như tôi đừng phá thai!
3 năm lấy chồng, giờ tôi mới thấm thía nỗi khổ của người con gái sống buông thả, không biết dừng đúng lúc.
Tôi đã từng được mệnh danh là cô gái ăn chơi, sống phóng khoáng. Vậy mà cuối cùng tôi phải chịu khổ, phải chấp nhận số phận này một cách mệt mỏi. Tôi chưa từng nghĩ tới cái ngày tôi trưởng thành, lo lắng một gia đình và khát khao một mái ấm, có hạnh phúc của chồng và tiếng cười trẻ thơ.
Trước đây, hễ ai nói tới việc lấy chồng tôi chỉ cười khẩy. Tôi cho rằng chuyện con gái lấy chồng là chuyện không đáng bàn. Người ta thích thì lấy, không thích thì thôi, có gì mà phải quan trọng việc con gái thì nhất định phải lấy chồng. Vậy mà, khi tôi đã 25, tôi mới thấu hiểu được thế nào là cuộc đời của người con gái.
Bao năm sống buông thả, lao vào các chốn ăn chơi vũ trường, đắm chìm trong men rượu bia và đàn ông, tôi chưa kịp nhận ra giá trị của cuộc sống. Tôi luôn quan niệm sống là phải hưởng thụ, và với tôi thế là hạnh phúc. Nhưng giờ tôi đã lầm!
Bao năm sống buông thả, lao vào các chốn ăn chơi vũ trường, đắm chìm trong men rượu bia và đàn ông, tôi chưa kịp nhận ra giá trị của cuộc sống. (ảnh minh họa)
Tôi phá thai năm lần bảy lượt vì quá hư. Mọi người nói tôi dại vì sau này ảnh hưởng con gái, nhưng tôi mặc kệ họ, tôi có bận tâm đâu. Nhưng khi chúng bạn có gia đình cả, không còn ai bên cạnh nữa, những người luôn rủ rê tôi, đi chơi cùng tôi giờ cũng đã ổn định cả. Họ thường xuyên dắt con cái tới tụ tập hen hò khiến tôi có chút chạnh lòng. Và trong một giây phút nào đó, tôi muốn có gia đình biết bao.
Tôi gặp anh, người đàn ông điềm đạm, hiền lành, mẫu người mà trước giờ tôi chưa bao giờ thích. Vậy mà khi cần lấy chồng, tôi thích anh. Tôi cũng thấy lạ vì điều đó. Có lẽ đã tới lúc con gái cần lấy chồng, đã tới lúc cuộc chơi tàn và không còn muốn vui vẻ nữa, tôi muốn dừng lại. Và thật sự tôi đã quá hạnh phúc khi được khoác lên mình bộ váy cô dâu lộng lẫy.
Nhưng lấy chồng được 1 năm tôi không thấy tín hiệu của việc mang bầu. Tôi nói với chồng thì chồng bảo tôi đừng lo lắng, cứ từ từ vì 1 năm cũng chưa phải là lâu. Tôi thấy cảm kích vô cùng tấm lòng của anh và càng thế tôi càng thấy buồn. Tôi giấu chồng đi khám, bác sĩ nói tôi không thể sinh con vì trước đây đã phá thai quá nhiều. Tôi như c.hết lặng, kết luận quá rõ ràng của bác sĩ, tôi còn gì lăn tăn nữa. Tôi thấy mệt mỏi quá rồi, buồn khổ tăng thêm. Tôi ân hận về những ngày tháng buông thả của mình, đây là cái giá tôi phải trả sao. Thật sự tôi day dứt quá, giá như ngày đó tôi đừng phá thai, đừng sống sa đọa như vậy thì giờ đây, tôi đã là người mẹ của các con.
Tôi nói với chồng thì chồng bảo tôi đừng lo lắng, cứ từ từ vì 1 năm cũng chưa phải là lâu. (ảnh minh họa)
Mỗi lần nghe tiếng cười trẻ thơ mà tôi quặn thắt. Tôi gầy đi trông thấy nhưng tôi chưa nói gì với chồng. Tôi sợ nói ra sự thật này tôi sẽ mất anh. Tại sao vậy, ông trời ơi sao không giúp tôi, tôi đã thật sự muốn dừng chân, thật sự muốn sống như một con người rồi mà. Vậy mà ông nỡ nào khiến tôi đau khổ thế này! Chồng tôi quá tốt với tôi, tôi không muốn anh buồn nhưng lại không thể nào mở lời, nói ra điều chua chát này. Tôi phải làm sao đây, tôi đau khổ quá rồi, thật sự quá ân hận và day dứt. Hãy cho tôi một lời khuyên để tôi sớm thoát khỏi tình trạng khổ ải này.
Theo Eva
Bị vợ bỏ vì... mất trinh Chỉ tới khi bố vợ phát cáu, nói sẽ cho con gái bỏ chồng thì anh con rể mới lí nhí khai ra sự thật "cô ấy giận vì con không còn trinh"... Xưa nay người ta vẫn mang trinh tiết của một người con gái ra để bàn luận đ.ánh giá. Và thường chỉ có người đàn ông mới có quyền đòi...