Choáng trước gia thế của bạn trai và kế hoạch mẹ anh vạch ra
Nhìn thấy căn nhà của bạn trai mà tôi thật sự ngỡ ngàng. Đến khi gặp bố mẹ anh, tôi ngại ngùng đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên.
Tôi và Dương tình cờ quen nhau trong một buổi giao lưu văn nghệ giữa các khoa của trường đại học. Tôi đang theo học quản trị văn phòng còn Dương là sinh viên khoa Quản lý du lịch. Sau buổi giao lưu Dương chủ động mời tôi đi uống nước và mong được làm bạn với tôi. Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ có thêm một người bạn cũng vui nên tôi đồng ý.
Những tháng ngày sau đó, tôi và Dương đi cùng nhau nhiều hơn. Hai đứa có nhiều sở thích tương đồng như cùng lang thang nhà sách, hay đạp xe trên con đường vào những chiều cuối tuần. Có hôm chúng tôi rủ nhau đi chụp ảnh khi Dương tìm được một khung cảnh đẹp.
Dương là một chàng trai khá hiền, nói năng chừng mực. Bên Dương tôi có thể vô tư chia sẻ mọi chuyện vui buồn của mình. Dương luôn lắng nghe rồi động viên, vực dậy tinh thần cho tôi mỗi khi gặp khó khăn. Tình yêu đến với chúng tôi thật nhẹ nhàng, nó len vào lúc nào có lẽ cả hai đều không rõ.
Ảnh minh họa
Dương cũng đôi lần theo tôi về nhà ở ngoại ô chơi. Mỗi lần như vậy Dương rất thích thú, anh còn nói rất thật, anh không cần gì nhiều, nếu sau này có điều kiện anh sẽ về đây sửa lại nhà, anh thích cuộc sống yên bình như thế. Từ trước đến giờ anh là người đầu tiên nói với tôi những điều như vậy, cũng là người đầu tiên tôi không cảm thấy mặc cảm khi giới thiệu về bố mẹ mình, vì ông bà chỉ là những người buôn bán nhỏ ở chợ.
Yêu nhau gần năm nhưng khoảng 2 tuần trước bạn trai mới chịu đưa tôi về nhà anh chơi. Hôm đó tôi thật sự ngỡ ngàng vì những gì mình nhìn thấy. Nơi anh ở là căn biệt thự vô cùng sang trọng ở trung tâm thành phố. Vào bên trong tôi dường như choáng ngợp trước sự xa hoa lộng lẫy với đồ nội thất sang trọng bóng nhoáng. Tôi bối rối và ngại ngùng đến nỗi chẳng dám bước đi, cũng chẳng biết nên ngồi hay đứng ở đâu.
Video đang HOT
Vào bàn ăn tôi càng sửng sốt hơn, chỉ có tôi, anh và bố mẹ nhưng thức ăn bày ra như đại tiệc. Bố mẹ bạn trai thì nhìn sang trọng và quý phái khiến tôi không dám ngẩng đầu lên. Tôi chợt chạnh lòng khi nghĩ đến hình ảnh vất vả của bố mẹ mình. Trong suốt bữa ăn, bố mẹ anh nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ, cũng chỉ hỏi tôi vài câu cho phải phép, tôi bối rối trả lời ấp a ấp úng, tay chân thì lóng nga lóng ngóng chẳng biết đặt để chỗ nào.
Ăn xong hai người về phòng, anh dắt tôi đi tham quan một lượt. Tôi chưa bao giờ có thể nghĩ rằng, Dương là con trai nhà giàu như thế. Vậy mà từ trước tới nay, anh không hề nói gì về gia đình anh, trong khi tôi luôn phỏng đoán anh chắc là nhà cũng bình thường, bởi nhìn Dương rất bình dân từ cách ăn mặc đến cách cư xử.
Giờ nhìn thấy những gì hiện ra trước mắt, cảm giác tủi thân làm tôi phát khóc. Dương xin lỗi hết lời, anh nói rằng không có ý giấu tôi hay trêu cợt gì cả. Chỉ vì anh sợ nếu cho tôi biết trước, tôi sẽ không chấp nhận tình cảm của anh. Mà anh thì không bao giờ muốn mất tôi.
Ảnh minh họa
Quá bất ngờ nên cả tuần tôi không liên lạc gì với anh, mặc cho Dương gọi điện nhắn tin liên tục, thậm chí Dương tìm đến lớp, đến chỗ trọ nhưng tôi tìm cách tránh mặt. Nhưng cuối tuần vừa rồi tôi bất ngờ được thư ký của mẹ anh đón đợi ngay phòng trọ, mẹ anh nói cần gặp mặt tôi.
Tại một quán nước sang trọng, bà cho tôi biết, sắp tới Dương sẽ đi du học trong 2 năm, sau khi về sẽ tiếp nhận việc quản lý công ty du lịch của gia đình. Nhưng Dương đưa ra điều kiện bố mẹ phải chấp nhận tôi làm người yêu của Dương, phải đồng ý việc tôi sẽ là con dâu của gia đình bà khi Dương ổn định việc học ở nước ngoài.
Và bà làm tôi bất ngờ hơn cả là bà muốn tôi đồng ý với Dương, vỗ về, dỗ dành để Dương yên tâm đi học. Bà muốn tôi diễn kịch trước mặt anh, như thể tôi là con dâu tương lai của gia đình, chỉ chờ anh về là kết hôn. Song bà nói thẳng rằng bà không chấp nhận tôi, bà sẽ trả công cho tôi xứng đáng, miễn sao Dương lên máy bay.
Thật lòng tôi hoang mang vô cùng, tôi yêu Dương thật lòng nhưng liệu tôi có đủ mạnh mẽ để tiếp tục tình yêu này hay không? Tôi đắn đo rất nhiều, xét về mọi mặt gia đình bạn trai và tôi khác nhau nhiều quá, cảm giác tự ti mặc cảm sẽ làm chính tôi và bố mẹ khó xử.
Tôi có nên quyết liệt đấu tranh để được bên cạnh Dương, hay âm thầm hoàn thành vai diễn rồi rút lui như mẹ anh sắp đặt? Mấy ngày nay lòng tôi rối bời, tôi nên làm gì vào bây giờ?
Theo Afamily
"Mẹ anh là lao công..!"
Tôi gặng hỏi lý do vì sao chia tay? Em chỉ trả lời duy nhất 1 câu: "Mẹ anh là lao công". Tai tôi như ù đi... Vì lý do này khiến tôi không thể ngờ được.
Thời gian gần đây, thấy mọi người bàn luận nhiều về chuyện lựa chọn trai giàu, trai nghèo để yêu, tôi xin kể câu chuyện có thật đã xảy ra với mình. Xin cho tôi không vòng vo mà đi thẳng vào câu chuyện của mình.
Tôi còn nhớ ngày ấy - Ngày mà xứ Huế mưa rả rích, những cơn mưa ngâu cứ rơi rơi cho lòng tôi như nát tan. Hôm ấy tôi và em đứng dưới mưa rất lâu, thi thoảng lưỡi tôi "bắt" được vị mặn mặn, mà tôi cũng chẳng biết đó là nước mắt hay nước mưa, chỉ biết nó rất ấm, thi thoảng còn nóng nữa.
Thế là em và tôi chia tay. Tôi gặng hỏi lý do vì sao ? Em chỉ trả lời duy nhất 1 câu: "Mẹ anh là lao công". Tai tôi như ù đi... Vì lý do này khiến tôi không thể ngờ được. Em bảo: "Em xấu hổ khi gặp &'mẹ chồng' tương lai mặc bộ đồng phục lao công ngoài đường" Nhiều khi mẹ tôi làm việc xong nhưng vì nhiều lí do nên mẹ cứ mặc nguyên bộ đồ lao công ra ngoài đường làm các việc lặt vặt thêm.
Khi ấy em cùng bạn bè ngang qua, mấy đứa bạn cũ cùng lớp hét toáng lên: "Mẹ chồng tương lai con L kìa" hay "Ra phụ giúp &'mẹ' đi mày"... Thế là em mặt đỏ không phải vì bị phát hiện mà đỏ mặt xấu hổ vì mẹ tôi làm nghề lao công. Em tủi hờn nên phóng xe một mạch về nhà và khóc tức tưởi.
Em nói: "Bố mẹ em không chấp nhận mối quan hệ của 2 đứa vì 2 gia đình không tương xứng"
Gia đình em: Bố là công an, mẹ là giáo viên. Tôi nhớ lúc lần đầu về ra mắt "mẹ vợ", mẹ em đã im lặng khi nghe tôi kể mẹ tôi là lao công quét rác. Tuy bác gái không "tròn mắt, miệng há hốc" nhưng tôi đủ hiểu mẹ em không thể chấp nhận một người như tôi làm bạn trai của con gái bà.
Những ngày sau đó, tôi có về chơi nhưng bác gái cũng không niềm nở chào hỏi như lần đầu tiên, mà chỉ ngồi im. Tôi biết phận mình nên rút lui. Em tủi: "Mỗi khi tụ họp, bạn bè kể với nhau về gia đình chồng tương lai là em chạnh lòng"
Những cô bạn thân của em ngoài giờ làm việc thì tụ tập lại kể cho nhau nghe. Nào là, tất tần tật về người yêu sắp cưới, gia đình chồng thế nào, công việc của bố mẹ chồng ra sao.
Hôm ấy em thủ thỉ trên điện thoại giọng buồn buồn. Em nói gia đình chồng của bọn bạn em giàu lắm. Rằng mẹ chồng nó làm kế toán trưởng ngân hàng nên nó được chuyển đến ngân hàng bà ấy làm... Tôi im lặng... Em đã như thế, tôi nghĩ cũng đủ để nói lời xa nhau vì càng níu kéo sẽ làm khổ nhau thôi. Cũng có người nói tôi phải giải thích cho cô ấy rằng gia đình mẹ chồng hay mẹ vợ không quan trọng mà quan trọng là hai đứa sau này. Có ý kiến khác thì bảo tôi chưa gì đã "rút lui"...
Nhưng tôi đã nghĩ rằng, nếu cô ấy đã nói lời chia tay vì mẹ tôi là lao công thì cho dù có lấy về làm vợ, tôi nghĩ cô ấy cũng không thể tốt với mẹ chồng được. Đành thế mỗi người đi mỗi phía như thế sẽ tốt cho nhau và mẹ tôi vẫn tiếp tục "ăn cơm nửa bữa, ngủ với chồng nửa đêm" - Những công việc lao công rất vất vả, họ hi sinh thầm lặng là người đem lại không khí trong lành mỗi ngày; Những lúc người ta chìm trong giấc ngủ là những lúc mẹ tôi lục đục thức dậy đi làm việc... Giờ tôi vẫn chưa bao giờ ân hận về quyết định chia tay này.
Theo blogtamsu
Bỏ bớt nỗi lo, ngừng than vãn và sống thật hạnh phúc! Nếu bạn mong muốn cuộc đời mình luôn suôn sẻ và chẳng gặp bất kì khó khăn gì, thì dù có 80 tuổ.i, bạn vẫn chỉ "lớn" chứ không "trưởng thành"! Cái tuổ.i ngoài 20 với tôi thật sự là một quãng thời gian rất đẹp, ở chặng đường từ khi "chân ướt chân ráo" bước từ giảng đường đại học ra đến...