Chờ đợi không có gì đáng sợ, cái đáng sợ nhất là chờ sai người lãng phí cả thanh xuân
“Không một cô gái nào ngu ngốc đến độ tự đặt mình vào canh bạc bấp bênh thắng thua và lưng chừng hồi kết. Bởi tất cả, đều phải trả giá bằng sự son trẻ và thanh xuân của cô ấy”.
Hôm qua đi trên đường, tôi ngang qua một cặp đôi đang cãi nhau. Họ không giằng co ầm ĩ, cô gái mặt đỏ ửng nhìn bạn trai, gằn giọng từng tiếng một: “Anh muốn làm gì thì làm, em hết kiên nhẫn rồi”. Chẳng hiểu có chuyện gì, nhưng nhìn bông hoa hồng bị dẫm nát bét dưới chân cô gái, tôi đi thẳng về nhà, biết rằng sau lưng mình lại có một vòng tròn vỡ làm đôi.
Cãi nhau thì 99% đàn ông bỏ đi, phụ nữ đứng lại chờ đợi được an ủi xin lỗi (ảnh minh họa)
Nhìn họ, tôi lại nhớ đến chị gái nhà bên. Chị ấy yêu một anh gần 8 năm trời, từ lúc họ quen nhau khi chị đang là n.ữ sin.h cấp 3. Rồi chị lên Đại học, đi làm, ở luôn trên thành phố. Còn anh kia thì vẫn loay hoay ở nhà, học hết bằng nọ bằng kia nhưng 30 tuổ.i vẫn chưa có công việc ổn định. Nhiều lần chị ấy tâm sự với tôi, chị khuyên bảo anh ấy suốt, chờ đợi mòn hết cả mỏi, nhưng đáp lại toàn là sự chống trả đầy tự ái trẻ con của người đàn ông chị thương yêu. Dần dà, chị cũng sắp 30, bao người có điều kiện tốt hơn anh kia chị cũng không chọn, vẫn cứ chờ đợi. Hàng xóm xì xào, bố mẹ chị phát điên, cấm không cho qua lại với anh kia. Mẹ tôi cứ dọa, bảo tôi nhìn đấy mà chọn bạn trai cho tử tế, yêu thương thì phải biết trân trọng nhau, kể cả nghèo nhưng có ý chí phấn đấu thì cuộc sống sẽ tốt hơn, chứ gặp phải gã vừa vô dụng vừa sĩ, thì có mà chế.t già, lãng phí cả tuổ.i trẻ.
Đêm không ngủ được, nằm lướt facebook, tôi thấy chị hàng xóm lặng lẽ like một bài viết khá dài đăng trên một diễn đàn lớn. Tò mò bấm vào xem, tôi thở dài, bài viết của tác giả Khải Vệ ấy như thể dành riêng cho chị, ngắn thôi nhưng sâu sắc, chân thành, đầy xó.t x.a, đúng tâm trạng của rất nhiều cô gái.
“THANH XUÂN CON GÁI NGẮN NGỦI, ĐỪNG BẮT CÔ ẤY CHỜ ĐỢI CÙNG TỦI THÂN
Một cô gái có thể kiên nhẫn chờ bạn vài giờ, hay vài ngày. Nhưng không có nghĩa là đủ can đảm để đợi bạn nhiều tháng, nhiều năm hay nhiều lần bạn vô tình bỏ quên cô ấy.
Không một cô gái nào ngu ngốc đến độ tự đặt mình vào canh bạc bấp bênh thắng thua và lưng chừng hồi kết. Bởi tất cả, đều phải trả giá bằng sự son trẻ và thanh xuân của cô ấy.
Đàn ông, có thể chưa vững sự nghiệp trong tay. Nhưng nhất định mãi mãi không được để cô gái mình yêu phải gồng mang gánh khổ. Lại càng không thể đè tự trọng xuống mà mở lời – “Em có muốn chịu cực cùng anh không”, hay đại loại những câu – “Anh còn đang nghèo, mình yêu nhau sẽ vất vả lắm …”.
Đừng bao giờ giao ước bắt người con gái của mình phải chờ đợi (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ôi mấy câu này nghe quen quá đi mất. Đúng cái kiểu tâm sự của anh người yêu bà chị hàng xóm. Chậc, tôi không tọc mạch gì đâu, thỉnh thoảng chị ấy kể chuyện cho tôi nghe vậy thôi. Những lúc rủ nhau đi shopping ăn uống, chị ấy toàn thao thao bất tuyệt về bạn trai U30 nhưng tính tình thì như trẻ con, lúc nào cũng ỷ lại, bao người xì xào chuyện anh ấy chẳng làm được tích sự gì, bố mẹ bạc trắng cả đầu, nghỉ hưu rồi vẫn phải đi làm nuôi con trai.
Cứ lúc cãi nhau chị đòi chia tay thì anh ấy lại ngọt nhạt bảo chờ thêm, đợi bố anh xin việc chỗ nọ chỗ kia rồi cưới. Có mỗi mấy câu sáo rỗng đó mà dỗ mãi cũng hết 8 năm giời. Tôi nghĩ bụng, chị hàng xóm cứ nghe người yêu “hoãn cưới” bằng mấy lý do như trên, thì chẳng mấy chốc cũng đến lúc móm mém!
“Đừng trách con gái bây giờ thực dụng, khi chính bản thân bạn đang tự khơi gợi sự vô dụng của mình trong mắt cô ấy. Tôi cá chắc 90% con gái khi thật sự yêu, đều nguyện ý chấp nhận cùng người đàn ông của mình san nặng sẻ nhiều đến từng ý niệm riêng dành trong cuộc sống. Nhưng hãy chắc cho cô ấy thấy được sự nỗ lực và cố gắng từng ngày của bản thân.
Nếu cho lựa chọn, giữa một người đàn ông không có sự nghiệp trong tay nhưng khả năng phấn đấu và sự tôn trọng dành riêng cho cô ấy vẫn tồn tại, người còn lại thì tiề.n bạc ít nhiều dư dả, nhưng tương lai vô định, lại chẳng có khả năng tự quyết cho bản thân. Thì khi con gái muốn tìm người để sống cùng nửa đời an ổn, chắc chắn cô ấy sẽ chẳng ngu dại mà phí tuổ.i xuân mình cùng kẻ thứ hai.
Đàn ông phải có ý chí và chứng tỏ được mình là chỗ dựa vững chắc, đáng tin cậy cho người phụ nữ của đời mình
Con gái không phải ai cũng tham cầu danh vọng hay mưu cầu tiề.n bạc, nhưng khi đàn ông điều khiển được đồng tiề.n trên tay do tự mình làm ra, thì mới có khả năng tạo dựng bình yên cho gia đình và bảo vệ hạnh phúc cho cô ấy.
Đàn ông có khi mất 5 năm để dựng thành sự nghiệp, nhưng cô gái bên cạnh bạn đã đán.h mất 10 năm tuổ.i trẻ với những chờ trông canh cánh nơi lòng. Nên sau này, nếu có cô gái nào nguyện lòng toại ý ở cạnh bạn từ khi chẳng có gì trong tay, thì hãy chở che và trân thương cô ấy mãi đến sau này.
Còn ngay từ buổi đầu lập nghiệp, người con gái ấy đã không chọn bạn, thì bởi vì trong mắt cô ấy, bạn vẫn chưa đủ chín chắn để tạo dựng những thứ gọi là hi vọng và niềm tin.
Cuộc đời người đàn ông, 25 hay 30 cũng vẫn còn ý chí để bắt đầu từ những thất bại, 35 hay 40 cũng vẫn tự tại với sự trưởng thành của mình. Nhưng đời người con gái hay phụ nữ mà bước sang tuổ.i 28 rồi, là xem như kiệt cùng son trẻ, huốt hàng 30 rồi, thì từ vẻ ngoài đến tâm hồn cũng cạn sạch thanh xuân.
Thế nên những năm tháng lưng chừng họ đán.h rơi khi cược một trận tin yêu ai đó, hãy đảm bảo cho họ một kết thúc viên mãn sau này.
Bắt bạn gái chờ đợi, đến khi quay đầu lại cô ấy đã thành bà ngoại người ta, có đáng không?
Thay vì hỏi – “Em đợi anh được không?”, thì hãy thay ngay bằng lời khẳng định – “Em yên tâm! Anh sẽ thành công và bẵm chăm cho tình yêu hai đứa sau này.”
Thanh xuân đời con gái rơi trong một cái vuột tay hay chớp mắt, nên nếu nắm bắt được sắc đẹp và tình yêu của cô ấy lúc đấy, hay trân quý, cưng nựng, yêu chiều và nâng niu”.
Phụ nữ cần tình cảm theo cách chân thành nhất, chứ không phải là hoàn hảo nhất. Đàn ông cứ nói phụ nữ khó hiểu, nhưng tất cả những gì khó nhất thì họ đều nhận về mình, để rồi kết quả nhận được là sự thờ ơ, mặc kệ, để phụ nữ tự loay hoay với những phiền phức của mình. Đừng có tin lời ai nói cái câu “chờ đợi là hạnh phúc”, thanh xuân có chờ ai đâu? Nó cứ vùn vụt trôi đi, vô hình mà lại in dấu trong tâm hồn và tuổ.i tác, khiến người ta không muốn trưởng thành cũng không được, muốn chờ đợi người mình yêu thương cũng không đủ thời gian.
Đời người chỉ có một, chờ mãi một người, chẳng lẽ tin rằng có kiếp sau? Con gái à, đừng ngốc nghếch ảo vọng, đừng cố huyễn hoặc mình vào viễn cảnh mà tỉ lệ xảy ra chỉ tính bằng 1 chữ số. Đàn ông càng trưởng thành càng hấp dẫn, càng chín chắn, thành công đến muộn cũng chẳng sao, nhưng phụ nữ có nếp nhăn là đã ít người muốn nhìn ngắm. Giống như câu chuyện tiếu lâm đọc mà cười trong nước mắt: “gái 18 như bóng đá, 22 thằng hùng hục tranh nhau 1 quả, đến thằng dự bị cũng muốn vào sân, gái 28 như bóng rổ, chỉ còn 16 thằng chen nhau, 38 tuổ.i giống bóng bàn 2 thằng đùn nhau, 48 tuổ.i như quả bóng chày muốn đán.h văng càng xa càng tốt, 58 tuổ.i thì như quả bóng golf chỉ chờ… xuống lỗ”.
Hôm nay gặp chị hàng xóm ở cửa, hai chị em cùng xách đồ khệ nệ ra bến xe quay trở lại Hà Nội đi làm, chị ghé tai tôi bảo: “Chẳng lấy chồng cũng được, không sao em ạ. Ở một mình cũng không hẳn cô đơn. Thà không chờ đợi nữa, còn hơn vì sốt ruột mà lấy nhầm người”. Nói cứng thế thôi, chứ tôi biết thừa chị buông tay rồi. Giải toán sai còn có thể làm lại, đời người chọn sai chỗ dựa thì làm lại kiểu gì? Tất nhiên sự thật là vẫn có thể gặp được chỗ dựa khác tốt hơn, nhưng khi ấy, tuổ.i trẻ và nhiệt huyết không còn nữa, người phụ nữ đã trưởng thành hơn, trái tim cũng “khó tính” hơn trước. Cái gì cũng có giá của nó cả…
Theo Phununews
Cô vợ xấu người bàng hoàng khi hay biết âm mưu đằng sau vẻ tình cảm ngọt ngào...
Cô thấy sợ. Sợ những mưu mô, tính toán ẩn sau vẻ ngoài luôn tỏ ra quan tâm, yêu thương, tình cảm của chồng.
Thoa là một cô gái hơi kém sắc. Cô không giỏi giang nổi bật hay kiế.m tiề.n hơn người, gia cảnh lại thường thường, vì thế năm nay đã 27 tuổ.i nhưng Thoa vẫn lẻ bóng đi về.
Thế rồi Đạt bỗng đến và cho cô biết thế nào là yêu và được yêu. Đạt cũng là một người đàn ông bình thường, không vẻ ngoài nổi bật, không lương cao nghìn Đô, không gia thế hoành tráng. Nhưng anh như thế cũng là quá tốt và xứng đôi vừa lứa với Thoa rồi. Thoa ngập chìm trong hạnh phúc và tình yêu của Đạt, trong giấc mơ của cô luôn có hình ảnh cô và Đạt tay trong tay hạnh phúc bước vào lễ đường, chính thức nên duyên vợ chồng.
Ngày cưới của Thoa và Đạt, không ít người xì xầm bàn tán về nhan sắc của cô dâu. Thậm chí họ còn ác miệng khi nói: "Giá kể nhà cô dâu giàu thì đã đành một nhẽ, đằng này... Không hiểu cô dâu cho chú rể ăn bùa mê thuố.c lú gì mà thằng bé khăng khăng sống chế.t đòi lấy cho bằng được!". Trước đó, cô cũng biết họ hàng nhà Đạt có người không ưng cô, ch.ê ba.i nhan sắc của cô. Họ nói cô chẳng có gì nổi bật, đi làm cũng chỉ được 5 triệu/tháng, bố mẹ lại là công nhân về hưu. Họ nói Đạt thừa sức lấy được cô gái "ngon lành" hơn. Những lời ấy đến tai Thoa khiến cô buồn lắm.
Nhưng rồi cô lại tự an ủi mình, chỉ cần bố mẹ anh và bản thân anh hài lòng về cô là được. Điều đó càng chứng tỏ tình cảm chân thành Đạt dành cho cô, có thể vượt qua những cản trở, phản đối của mọi người, không đúng ư? Cô nên vui và hạnh phúc vì điều đó mới phải chứ.
Ảnh minh họa.
Cưới xong, vợ chồng Thoa ra thuê nhà ở trọ. Nhà Đạt có 2 anh em trai, anh trai anh đã lấy vợ và hiện sống cùng bố mẹ anh, vì Đạt không muốn chung đụng rắc rối nên đề nghị ra ngoài ở. Cuộc sống vợ chồng son của Thoa và Đạt diễn ra vô cùng êm đềm và suôn sẻ. Nhưng rồi Thoa cũng bắt đầu lo lắng khi cưới nhau nửa năm, cô hoàn toàn không dùng biện pháp tránh thai nào mà vẫn chưa có tin vui. Mọi người đều khuyên, nên chờ thêm, mới có 6 tháng thì chưa đáng ngại. Nhưng khi 1 năm đã qua đi, vẫn chẳng thấy có "động tĩnh" gì thì Thoa quyết định đi khám toàn diện sức khỏe sinh sản. Kết quả cho thấy cô hoàn toàn bình thường, nhưng với Đạt thì không thể thụ thai tự nhiên được mà phải nhờ đến sự can thiệp của khoa học kĩ thuật hiện đại.
"Bọn mình lấy đâu ra tiề.n để đi làm thụ tinh nhân tạo đây hả em? Nếu không được thì phải làm thụ tinh trong ống nghiệm, lúc ấy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cam chịu cảnh không có con cả đời, hay nhận con nuôi?... Anh xin lỗi, cũng vì anh mà em phải chịu những điều khổ sở này...", Đạt nói đến đây thì đã rơm rớm nước mắt.
Thoa thương chồng lắm. Đó đâu phải lỗi của anh. Gặp vấn đề như vậy thì bản thân anh chính là người đau khổ nhất. Cô thương anh còn không hết, sao có thể trách anh được? Nhưng vấn đề tiề.n đúng là khó giải quyết thật. Lương của vợ chồng cô hiện tại cũng chỉ đủ chi dùng hàng ngày, phải tích góp bao giờ mới đủ tiề.n để có con?
Thoa buồn lòng tâm sự với mẹ. Chẳng ngờ mẹ cô lại nhẹ giọng bảo: "Bố mẹ biết chuyện rồi, cũng đã bàn nhau sẽ bán một mảnh đất đi để cho vợ chồng con chạy chữa sinh con". Thoa lúc này mới giật mình ngã ngửa, không hiểu nhà mình còn có đất ở đâu mà bán. Hỏi rõ ra thì mới biết, nhà cô còn có 1 mảnh đất do các cụ để lại, mà nhà cô chỉ có 2 chị em gái nên bố mẹ cô định bụng sau này sẽ bán đi chia đôi cho các cô làm vốn, có điều không muốn công khai chuyện đó ra vội.
Thoa vui mừng quá đỗi, liền về nhà thông báo tin mừng với chồng. Đạt cũng được một phen kinh ngạc. Anh ôm chầm lấy vợ cảm ơn Trời Phật, cảm ơn bố mẹ Thoa mãi.
Tối ấy, cơm nước xong Thoa ra siêu thị gần nhà mua ít đồ. Nhưng đi được một đoạn cô mới giật mình nhớ ra mình đã quên mang ví tiề.n. Cô quay lại lấy, thì thấy cửa phòng trọ đóng im ỉm. Đang định gõ gọi cửa chồng thì cô nghe ra anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó bên trong.
"Vâng... Cái Thoa nó ra siêu thị mua đồ rồi... Mẹ thấy không, con đã nói với mẹ là chỉ có đúng thôi, nhà bố vợ con có đất mà. Hôm nay vợ con về báo ông bà ấy đã đồng ý bán đất rồi... Con cũng do tình cờ mới biết, có quen người sống gần mảnh đất của nhà bố vợ nên biết... Giờ thì mẹ không lo con không sinh được con rồi nhé. Mà cái số con cũng chẳng ra sao, đang yên đang lành lại vướng cái bệnh này. Mẹ không nhớ người yêu cũ của con "đá" con vì lí do ấy à? May vớ được đứa tử tế thì lại chẳng biết kiếm bao giờ mới ra tiề.n mà chạy chữa, lương con cũng thấp còn gì... Vâng, hi vọng cháu mẹ giống con để đỡ xấu...", tiếng Đạt vừa nói vừa cười với mẹ anh ta vọng ra, tuy nhỏ nhưng rơi vào tai Thoa thì rõ mồn một không sót một từ nào.
Khi anh ta kết thúc cuộc gọi với mẹ anh ta thì nước mắt Thoa cũng đã rơi lã chã tự bao giờ. Cô vùng bỏ chạy, cô không muốn đối diện với anh ta chút nào. Cô thấy sợ. Sợ những mưu mô, tính toán ẩn sau vẻ ngoài luôn tỏ ra quan tâm, yêu thương, tình cảm của chồng.
Cuộc hôn nhân được tạo dựng trên nền tảng của những lừ.a lọ.c, dối trá này, bảo cô làm sao để có thể tiếp tục được đây?
Theo Phununews
Vừa hết tuần trăng mật, vợ 'chế.t đứng' khi phát hiện mưu đồ của gã chồng đẹp trai, tâm lý Cô khựng lại khi nghe thấy tiếng Văn đang trò chuyện bên trong. Giọng anh nhỏ nhẹ, dịu dàng... Phương làm đám cưới với Văn sau 4 tháng yêu nhau. Cô cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, đã bước sang cái tuổ.i 29, bố mẹ sốt sắng lắm rồi. Văn tuy công việc còn bấp bênh và gia cảnh khó khăn, nhưng...