Chiến công bị lãng quên suốt 20 năm
Trước khi bị bắt, vợ chồng điệp viên Liên Xô Vadim và Larisa Maiorov đã có vài năm làm nhiệm vụ thành công ở Argentina.
Là những người nhập cư bất hợp pháp và vô cùng thận trọng nên việc bị bắt giữ là điều hoàn toàn bất ngờ, họ không thể hiểu mình đã làm sai điều gì? Và mãi 20 năm sau, Vadim và Larisa mới phát hiện ra nguyên nhân tai họa của họ.
Những người nhập cư bất hợp pháp đều biết rõ rằng nếu họ bị bắt ở bất kỳ quốc gia nào thì đại sứ quán nước họ sẽ không đến giải cứu. Hai vợ chồng Maiorov đã bị quản thúc 1 năm ba tháng và chỉ có thể dựa vào chính mình. Khi hai điệp viên bị chuyển đến Mỹ, họ đột nhiên biến mất trước mũi tình báo Mỹ.
Ngày 9/10/1970 các đặc vụ có vũ trang của cơ quan An ninh quốc gia Argentina SIDE xông vào căn hộ của Ladislav Marconis, chủ một công ty nhỏ tại Argentina. Họ tró.i ta.y Marconis, trùm áo khoác lên đầu ông và đưa ra khỏi căn hộ. Bị bắt cùng với Ladislav là Irma, vợ ông. Hai con gái của họ – 6 tuổ.i và 9 tháng tuổ.i cũng bị đưa đi. Tại đồn cảnh sát, Marconis và vợ bị buộ.c tộ.i làm việc cho KGB.
Hai người là những người nhập cư bất hợp pháp Vadim và Larisa Maiorov – điệp viên Liên Xô.
Các bước chuẩn bị và hoạt động ở nước ngoài
Câu chuyện tình yêu của cặp đôi này bắt đầu vào năm 1959. Trước đó, Vadim Maiorov đã tốt nghiệp trường cao cấp KGB Leningrad và đang tham gia các khóa học tình báo đối ngoại 2 năm. Anh thông thạo tiếng Anh, tiếng Pháp và giỏi tiếng Hy Lạp. Sau đó, Vadim được đề nghị đào tạo theo chương trình cá biệt – điều này có nghĩa là được chuẩn bị cho hoạt động bất hợp pháp ở nước ngoài.
Ngày 6/6/1959, đám cưới của Vadim và Larisa diễn ra. Anh không nói với vợ về công việc của mình. Sau đám cưới, người chồng trẻ có chuyến công tác nước ngoài đầu tiên. Khi trở thành một người nhập cư bất hợp pháp, Maiorov có biệt danh “West” và được chuẩn bị làm việc tại Mỹ. Con đường đến Mỹ của West không hề dễ dàng. Trước hết cần phải định cư an toàn ở Argentina, nơi quân đội đang nắm quyền. Cách dễ nhất để hợp pháp hóa là phục vụ trong quân đội Argentina, sau đó sẽ trở thành công dân chính thức của Argentina cùng với các giấy tờ chính thức.
Vào thời điểm này ở Moscow, Larisa được triệu tập đến KGB. Tại đây, cô được cho biết chồng mình là ai và có hai đề xuất cho cô: hoặc chờ đợi, chưa biết là bao nhiêu năm cho đến khi người chồng đi công tác trở về; hoặc cũng trở thành người nhập cư bất hợp pháp và đi theo chồng. Larisa đã chọn phương án hai.
Những cặp vợ chồng nhập cư bất hợp pháp có thể hoạt động hiệu quả hơn trong bộ phận tình báo so với những người độc thân giàu kinh nghiệm nhất: một người sẽ lấy thông tin, người kia tạo vỏ bọc. Kết quả là Larisa cũng trở thành một điệp viên với biệt danh “Westa”.
Trong ba năm, Larisa đã thành thạo các kỹ năng của một nhân viên mật mã vô tuyến, học tiếng Anh và tiếng Đức để chuẩn bị cho công việc. Hai năm cô sống ở CHDC Đức và CHLB Đức để hoàn thiện tiếng Đức. Suốt thời gian đó, hai vợ chồng không gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng gửi chút tin tức cho nhau từ xa. Vào giữa năm 1963, Larisa tới Tây Berlin để từ đó đến Thụy Sĩ gặp người chồng sẽ từ Argentina bay tới đây.
Vadim từng được đào tạo bài bản cả công việc truyền thanh, anh đã thuê khách sạn ở Thụy Sĩ, song nó lại ở bên cạnh một ngọn núi nên cản trở sự truyền sóng vô tuyến. Kết quả là Vadim đã không nhận được chỉ thị với thông báo mọi thứ đã thay đổi và anh cần phải bay về Đan Mạch. Chỉ đến ngày thứ ba anh mới nhận được mật mã và đã bay đến Copenhagen gặp vợ mình.
Vợ chồng Maiorov sau 20 năm được minh oan.
Nhiệm vụ chung đầu tiên của họ là… một đám cưới. Vadim trong vai “người Argentina” Markonis đã hẹn hò với người “phụ nữ Đức” Irma. Đôi uyên ương quyết định kết hôn và đã bay đến nước Anh để thực hiện điều đó. Lễ thành hôn được tổ chức ở nhà thờ, họ có chuyến đi khắp châu Âu để kết hôn và cuối cùng cặp đôi đã dừng chân tại Buenos-Aires, tại đây họ mở một quán bar theo phong cách Đức.
Không có gì bí mật là sau Thế chiến II có hơn 10.000 kẻ tội phạm chiến tranh Đức Quốc xã đã bỏ chạy tới các nước châu Mỹ Latinh để ẩn náu, trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật. Một số kẻ trong bọn chúng đã cố gắng thiết lập liên lạc với cơ quan tình báo Tây Đức BND.
Vợ chồng Maiorov đã tận dụng điều này. Họ có thể thực hiện một trong những chiến dịch nổi bật nhất của tình báo Liên Xô có mật danh là “Scorpion” (Bọ cạp). Cặp đôi “West-Westa” đã tích cực tham gia vào việc thành lập một tổ chức tân Quốc xã hư cấu tại Mỹ Latinh. Công việc thành công đến mức liên minh giả mạo này đã được công nhận ở phương Tây và bắt đầu nhận được sự ủng hộ.
Để mở rộng sự kết nối và chiêu mộ các thành viên mới, thủ lĩnh Đức Quốc xã tại Mỹ Latinh – “nam tước von Hohenstein” đã lập tức tới Đức. Đảm nhiệm xuất sắc vai này chính là Yuri Drozdov, sau này trở thành người đứng đầu cơ quan tình báo bất hợp pháp của Liên Xô. Khi đó, Drozdov tuyển được một điệp viên có giá trị nhất ở Tây Đức.
Video đang HOT
Và gia đình Maiorov đã tìm ra các tọa độ của một khu định cư siêu bí mật của Đức ở Chile có tên gọi là Dignidad. Hai vợ chồng “Merkonis” làm việc trong quán bar của họ, nuôi dạy cô con gái nhỏ, đồng thời thực hiện các nhiệm vụ tình báo: tiếp nhận chương trình truyền thanh, gặp gỡ các đại diện của văn phòng pháp lý ở Buenos-Aires, đán.h dấu những địa điểm liên lạc bí mật và thông báo cho Trung tâm, nhận thư gửi đến. Và tất cả những điều này luôn có nguy cơ đ.e dọ.a đến tính mạng vì tình hình chính trị ở Argentina không ổn định. Các nhân viên tình báo và phản gián Argentina SIDE đang tích cực làm việc tại đây và các điệp viên của CIA cũng có mặt khắp nơi.
Trung tâm hài lòng với công việc của vợ chồng Maiorov. Một thông báo được gửi đến rằng đã đến lúc họ bước sang giai đoạn tiếp theo của chiến dịch – chuyển đến Mỹ. Và trước chuyến đi, vào năm 1967 họ được phép về Liên Xô nghỉ để thăm người thân.
20 năm bị lãng quên và tự minh oan
Khi còn ở Copenhagen, cặp đôi từng gặp gỡ điệp viên trẻ Oleg Gordievsky. Khi đó, Larisa đã rất thích anh ta. “Thật là một chàng trai quyến rũ”, cô nói với chồng mình. Khi đó, cô không hề biết rằng người đàn ông này sẽ sớm hủy hoại cuộc đời của họ.
Thời gian đó, Gordievsky đã được tình báo Anh tuyển dụng và tất cả tin tức về cặp vợ chồng Maiorov đã được hắn chuyển cho MI-6. Và người Anh đã chia sẻ những tin tức quý giá này với CIA. Sau kỳ nghỉ ở Liên Xô trở về Argentina, vợ chồng Maiorov đã rơi vào tầm ngắm của tình báo Mỹ.
Vào năm 1969, vợ chồng Maiorov có thêm cô con gái thứ hai. Cặp đôi “Markonis” sở hữu một công ty xuất nhập khẩu nhỏ buôn bán với Mỹ. Đó là lý do tốt để họ chuyển đến nước Mỹ. Hai người đã đến một bãi biển vắng gần nhất để thảo luận những vấn đề quan trọng mà không bị ai làm phiền. Và tại đây họ nhận thấy mình đang bị theo dõi. Điểm lại một số thời điểm, khi thì có người lạ đã cố đột nhập vào gara của họ, khi thì có một kẻ khả nghi lảng vảng gần nơi ở và họ biết rằng đang có những nguy cơ dần hiển hiện nên quyết định khẩn trương rời khỏi Argentina. Thế nhưng chưa kịp thực hiện thì vào ngày 9/10/1970, vợ chồng Maiorov và các con gái của họ đã bị tình báo Argentina bắt giữ.
Thật không may là tất cả các bằng chứng đã không thể tiêu hủy. Trong khi lục soát nơi ở của cặp đôi, người ta đã tìm thấy một bản kế hoạch chỉ dẫn vị trí những địa điểm bí mật. Khi đó, hai nhà ngoại giao Liên Xô bị giam giữ và sau đó bị trục xuất khỏi nước này. Trung tâm được biết về việc sa cơ của họ như vậy.
Các cuộc thẩm vấn hai điệp viên kéo dài suốt 9 tháng. Họ bị đ.e dọ.a về việc tr.a tấ.n hai đứa con, song vợ chồng Maiorov đã không bị khuất phục. Cả hai chỉ nhất mực nói về điều đã được biết: công việc của họ chỉ nhằm chống lại người Mỹ. Bằng cách này, cả hai đã bị đưa đến Mỹ. Họ cho rằng từ nơi này sẽ dễ trốn thoát hơn và đã lên kế hoạch thực hiện.
Không lâu sau các cuộc thẩm vấn của nhân viên CIA, vào tháng 7/1971, gia đình Maiorov đã bị đưa đến Mỹ và ở một villa tại ngoại ô Washington dưới sự canh giữ của 4 đặc vụ CIA. Họ đã sống tại nơi bí mật của CIA trong một năm rưỡi. Hai vợ chồng đã nghiên cứu chế độ làm việc và các thói quen của lính canh, học thuộc bản đồ Washington và địa chỉ của đại sứ quán Liên Xô. Lính canh đã nới lỏng đôi chút việc giám sát, thậm chí họ còn được phép có những buổi đi dạo ngắn.
Đến ngày 7/1/1972, tại vùng lân cận Washington có một đôi vợ chồng thường dân (gồm cha, mẹ và hai con gái) đang đi dạo chơi. Đến một con phố thì hai vợ chồng đã tách ra. Người mẹ và hai con gái lên taxi đến trung tâm thương mại. Và ở đó, sau khi đổi sang xe khác, chiếc xe chạy thẳng tới đại sứ quán Liên Xô. Người cha cũng có mặt ở sứ quán sau đó một giờ. Vợ chồng Maiorov đã lập tức liên lạc với Trung tâm và kể rằng trong số các điệp viên Liên Xô có một chuột chũi nào đó đã phản bội họ.
Vào tháng 2/1972, cả gia đình đã bay về Moscow. Tưởng chừng mọi sóng gió đã bị bỏ lại phía sau, nhưng tại đây mọi chuyện lại không như vậy. Tại Moscow, câu hỏi lập tức được đặt ra là họ đã bị phát hiện ra sao. Khi đó, cả hai còn chưa biết chuyện Gordievsky. Ban lãnh đạo KGB cho rằng chính vợ chồng Maiorov đã gây ra sai lầm nên bị phát hiện. Và với sai lầm đó thì trò chơi với người Mỹ đã không giống với một kế hoạch tự giải thoát, mà như là việc bán thông tin vì mạng sống của bản thân.
Cơ quan tình báo và phản gián Liên Xô cũng đã tiến hành một cuộc điều tra và không tìm ra kẻ phản bội trong hàng ngũ của mình. Vì vậy, Ban lãnh đạo KGB quả quyết rằng sự thất bại xảy ra là lỗi của chính gia đình Maiorov. Hai cựu điệp viên nhà Maiorov đã bị khai trừ khỏi đảng, bị tước bỏ mọi giả.i thưởn.g và phải đi đày tại Kaluga, không có quyền giữ các chức vụ nhà nước. Trong suốt 20 năm đằng đẵng, gia đình Maiorov đã bị lãng quên.
Cũng trong 20 năm đó, Vadim và Larisa đã cố gắng tìm ra nguyên nhân từng gây ra tai họa cho họ. Vào một ngày của năm 1990, Vadim đọc được trên tờ báo Sự thật Thanh niên bài phỏng vấn kẻ phản bội và đào tẩu Oleg Gordievsky. Vadim nhìn vào bức ảnh và choáng váng: đó chính là người từ Trung tâm từng có mối liên hệ nhiều nhất đã đến gặp họ ở Copenhagen. Hai vợ chồng liền viết một lá thư gửi KGB, chỉ ra Gordievsky chính là kẻ đã phản bội họ.
Không lâu sau, cả hai được mời đến một buổi nói chuyện. Hai tuần sau cuộc gặp này, mọi hình phạt đối với Larisa và Vadim đã được gỡ bỏ, các giả.i thưởn.g được trả lại, các danh hiệu được phục hồi và họ quay trở về Moscow. Hiện nay, vợ chồng Maiorov đã nghỉ hưu và sống ở ngôi nhà nhỏ trong rừng tại Smolensk
Heinz Felfe: Sĩ quan SS trở thành điệp viên Liên Xô
Trong cả thập kỷ, nhờ Heinz Felfe, tình báo Liên Xô đã không gặp tổn thất lớn nào ở CHLB Đức (cũ).
Bởi vì người được tình báo CHLB Đức giao phụ trách phản giản chống Liên Xô hóa ra lại là điệp viên Liên Xô.
"Tôi tin rằng Hitler cuối cùng đã trao cho người dân Đức những gì họ cần trong thời kỳ khó khăn: một mục đích rõ ràng, trật tự và kỷ luật nghiêm ngặt... Tôi coi Phong trào Xã hội Chủ nghĩa Quốc gia là một lực lượng có thể dẫn dắt nước Đức hướng tới một nền kinh tế mới và nở hoa chính trị", Heinz Felfe, sĩ quan SS của Đức Quốc xã, khi còn trẻ, đã lý luận như vậy. (Schutzstaffel (SS) là tổ chức bán quân sự trực thuộc đảng Quốc xã dưới trướng Adolf Hitler, hoạt động tại Đức cũng như trên khắp các vùng lãnh thổ châu Âu bị Đức chiếm đóng trong Chiến tranh thế giới thứ hai).
Khi đó, Felfe không thể ngờ sau này, trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta đã biến đổi từ một tên Quốc xã hăng hái thành một người cộng sản kiên định và có một cái nhìn hoàn toàn khác về người dân Liên Xô, những người mà ông ta từng coi là "hạ đẳng", theo bài của RBTH.
Heinz Felfe trên đường đến tòa án vào ngày 8/7/1963 (Fritz Fischer/picture Alliance/Getty Images).
Giai đoạn phục vụ Hitler
Felfe gia nhập Đức Quốc xã vào năm 1931 khi vẫn còn là một thiếu niên. Sau vài năm tham gia tổ chức Thanh niên Quốc xã Hitler, anh ta vào lực lượng SS.
"Chúng tôi, những nhân viên SS, cảm thấy mình là những người ưu tú của quốc gia và do đó, có trách nhiệm hoàn thành sứ mệnh vĩ đại là biến nước Đức trở thành quốc gia lãnh đạo thế giới," Heinz lập luận.
Chăm chỉ, kiên trì, kỹ năng tổ chức xuất sắc, bằng cấp cao về luật, những thứ ấy giúp Felfe có một sự nghiệp rực rỡ tại Văn phòng VI (tình báo nước ngoài) của Văn phòng chính An ninh đế chế. Năm 1943, khi mới 25 tuổ.i, Felfe được bổ nhiệm làm trưởng phòng chịu trách nhiệm về Thụy Sĩ và Liechtenstein. Cấp dưới của ông còn có cả những người có quân hàm cao hơn ông ta.
Ngay trước khi Đức Quốc xã sụp đổ, Felfe đã cố gắng rời khỏi hàng ngũ SS, vốn đã gắn liền với các tội ác chiến tranh, nhưng không thành công. Tháng 5/1945, Felfe bị người Anh bắt, ngồi tù một năm rưỡi.
Phục vụ Liên Xô
Năm 1946, Heinz Felfe được trả tự do sau khi người ta không thể xác định được sự liên quan của ông với các tội ác chiến tranh. Sau đó, ông cộng tác một thời gian với MI.6, cơ quan tình báo của Anh.
Trong những năm đầu sau chiến tranh, Felfe đã tích cực xem xét lại các sự kiện trong quá khứ và vai trò của ông trong đó, đồng thời suy nghĩ rất nhiều về con đường mà mình nên đi trong tương lai. Sống ở CHLB Đức, ông thường xuyên đến thăm khu vực có quân Liên Xô đồn trú, bao gồm cả quê hương Dresden của ông, nơi mẹ ông vẫn sống.
Heinz viết trong hồi ký: "Đứng trước đống đổ nát của thành phố quê hương, tôi coi việc máy bay né.m bo.m Anh - Mỹ tàn phá Dresden một cách vô nghĩa là hình ảnh mang tính biểu tượng, trong khi sau ngày 8/5/1945, những người lính Liên Xô đã tiếp tế và phân phát thực phẩm cho người dân Berlin. "Tôi thấy rõ ràng rằng một nước Đức mới - nói cách khác, hòa bình và dân chủ - chỉ có thể được xây dựng bằng sự hợp tác trung thành và thân thiện với Liên Xô, rằng tương lai của nước Đức chỉ nằm ở phía Đông và tôi muốn đóng góp cho điều này".
Do đó, không có gì ngạc nhiên khi vào năm 1951, khi các cơ quan mật vụ của Liên Xô liên lạc với Felfe, ông sẵn sàng hợp tác với họ. Heinz Felfe nhớ lại: "Tôi rất ngạc nhiên trước mức độ tin cậy cao mà phía Liên Xô đặt vào tôi. "Xét cho cùng, tôi đã từng là lính SS và làm việc cho tình báo phát xít. Rất lâu sau này, khi tôi hỏi về điều này, tôi được trả lời: "Tại sao điều đó làm bạn ngạc nhiên? Chúng tôi đã biết về kiếp trước của bạn. Và chúng tôi nhận ra rằng bạn và chúng tôi sẽ có thể nhìn thẳng vào mắt nhau".
Siêu điệp viên
Felfe sau đó tham gia các nhiệm vụ liên quan đến người tị nạn với tư cách là nhân viên của Bộ Liên bang về các vấn đề toàn nước Đức. Theo chỉ thị của Moscow, ông gia nhập Tổ chức Gehlen, một cơ quan tình báo mới được thành lập ở CHLB Đức. Được đặt theo tên của người đứng đầu Reinhard Gehlen, một cựu trung tướng Wehrmacht (quân đội Đức Quốc xã), tổ chức này nằm dưới sự kiểm soát của tình báo Mỹ CIA và tích cực tuyển dụng các cựu điệp viên của Đức Quốc xã vào hàng ngũ. Felfe tường thuật: "Những người "lính cũ" lại được trưng dụng".
Trong cơ quan Gehlen, vào năm 1956 được tổ chức lại thành Cục Tình báo Liên bang (BND), Felfe đã thăng tiến nhanh chóng để trở thành trưởng phòng phản gián chống lại Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa. Ông được giao tiến hành các hoạt động chống lại những người mà ông đang thực sự phục vụ.
Heinz nhớ lại: "Nhờ công việc phản gián của tôi trong BND, tôi có thể cung cấp cho tình báo Liên Xô thông tin về ý đồ của cơ quan này. Chúng tôi đã xác định đúng thời điểm các hành động nguy hiểm của BND và, với chức vụ của mình, tôi đã giúp đảm bảo các biện pháp tích cực để chống lại chúng".
Đây là cách giúp Moscow biết được rằng thiết bị nghe lén đã được cài đặt trong phái bộ thương mại của Liên Xô ở Cologne cũng như những nỗ lực tuyển dụng, mua chuộc nhân viên của phái bộ. Felfe đã gửi cảnh báo về kế hoạch bắt giữ các đặc vụ tình báo Liên Xô ở CHLB Đức để họ kịp thời lẩn trốn.
Hơn nữa, Felfe cũng nhận được thông tin các hoạt động của chính phủ CHLB Đức và chính sách của nhà nước đối với các vấn đề đối ngoại và quan hệ với NATO. "Các tài liệu mà BND sẽ gửi cho Konrad Adenauer (Thủ tướng CHLB Đức giai đoạn 1949-1963) thường đã ở Moscow trước khi chúng được đặt trên bàn của ông ta," RBTH dẫn lời Vitaly Korotkov, đặc vụ Liên Xô.
Bại lộ
Nhờ công của Heinz Felfe và các điệp viên của ông, từ năm 1951 đến 1961, Liên Xô đã có trong tay hơn 15.000 bản sao tài liệu bí mật và xác định danh tính 94 điệp viên CHLB Đức hoạt động tại các nước thuộc khối Xã hội chủ nghĩa.
Trong suốt khoảng thời gian 10 năm này, tình báo Liên Xô ở CHLB Đức không gặp phải một thất bại lớn nào và điều này không khỏi làm dấy lên sự nghi ngờ từ các lãnh đạo BND. Gehlen ra lệnh thành lập một nhóm đặc biệt bên trong tổ chức để săn lùng "con chuột chũi".
Ngày 6/11/1961, Heinz Felfe bị bắt. Ông từ chối hợp tác và bị kết án 14 năm tù. Theo bản án, "ông ta gây ra mức độ nguy hiểm cao hơn tất cả nhờ vào vị trí chính thức quan trọng, năng lực trí tuệ cao và hoàn toàn không có lương tâm".
Ngày 17/2/1969, Felfe được trao đổi để lấy 21 tù nhân bị CHDC Đức (Cộng hòa dân chủ Đức) giam giữ với cáo buộc làm gián điệp. Sau một thời gian làm việc trong KGB (Ủy ban An ninh Quốc gia Liên Xô) ở Moscow, Felfe định cư ở Berlin, nơi ông tham gia lĩnh vực tội phạm học và viết hồi ký.
Liên Xô đã nhiều lần vinh danh Heinz. Ngày 18/3/2008, không lâu trước khi qua đời, cựu điệp viên này nhận được lời chúc mừng sinh nhật lần thứ 90 từ Cơ quan An ninh Liên bang Nga.
Thành phố Dresden bị tàn phá bởi bom của quân Anh - Mỹ (Fred Ramage/Keystone Features/Getty Images).
Hồ sơ CIA liên quan đến Heinz Felfe tiết lộ điều gì?
Theo bài trên trang web của Liên đoàn Các nhà khoa học Mỹ (FAS), năm 2006, Cơ quan Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) đã công bố tài liệu quan trọng về Felfe, trong đó có bản đán.h giá thiệt hại của CIA, hoàn thành năm 1963. Đây là lần đầu tiên CIA phát hành các tài liệu chính thức liên quan đến vụ án Felfe, 45 năm sau khi ông ta bị bắt.
Theo CIA, Heinz Felfe sinh năm 1918 tại Dresden. Trong chiến tranh, Felfe làm cảnh sát hình sự ở miền đông nước Đức và vào năm 1943, ông gia nhập chi nhánh Tình báo nước ngoài của SS, hoạt động ở Thụy Sĩ và đến cuối chiến tranh là ở Hà Lan. Cấp trên nói rằng ông có năng lực tốt, làm việc nghiêm túc.
Từ năm 1947-1950, Felfe làm việc cho tình báo Anh, báo cáo về các hoạt động của đảng cộng sản ở khu vực Cologne. Người Anh đã bỏ rơi Felfe vì nghi ngờ có cơ sở rằng ông ta cũng đang làm việc cho Liên Xô. Một số người Liên Xô đào tẩu và các đồng nghiệp của Felfe nói rằng Liên Xô sau chiến tranh đã tuyển mộ các cựu sĩ quan SS một cách có hệ thống cho mục đích tình báo.
Báo cáo năm 1969 của CIA cho rằng, việc Liên Xô phát hiện ra những người như Heinz Felfe không phải là ngẫu nhiên mà là kết quả của một chiến dịch tuyển mộ được lên kế hoạch tốt, có mục tiêu rõ ràng nhằm vào các cựu cảnh sát và sĩ quan tình báo của Đức Quốc xã. Luận điểm rất đơn giản: Phía Liên Xô cho rằng những đối tượng này có thể dễ bị ảnh hưởng bởi cách tiếp cận của Liên Xô vì những thiện cảm chung của họ. Những người khác, chẳng hạn như cựu thành viên SS và mật vụ an ninh (SD), nhiều người trong số họ là tội phạm chiến tranh, cố gắng tìm cách che giấu quá khứ đã từng đưa họ vào hàng ngũ tinh hoa, dễ bị khống chế hơn.
Felfe và các cựu đồng nghiệp SS khác đến từ Dresden dường như dễ dàng được tuyển mộ một phần nhờ vào sự bất mãn của họ đối với quân Đồng minh vì vụ đán.h bom thành phố vào tháng 2/1945. Một trong những đồng nghiệp của Felfe ở Dresden, Hans Clemens, bắt đầu làm việc cho Liên Xô vào năm 1949. Felfe đã chuyển cho Clemens các báo cáo từ phương Tây khi vẫn làm việc cho người Anh, nhưng dường như không trở thành một điệp viên Liên Xô toàn diện cho đến tháng 9/1951 khi ông ta nhận được mật danh là "Paul".
Tháng 11 cùng năm, Felfe được nhận vào phòng phản gián của Tổ chức Gehlen - cơ quan Tình báo CHLB Đức dưới sự chỉ huy của Reinhard Gehlen, từng là tướng quân đội Đức Quốc xã. Ban đầu Cơ quan tình báo CHLB Đức nhận được tài trợ từ Quân đội Mỹ và sau đó là CIA. Felfe nhanh chóng thăng tiến trong Tổ chức Gehlen, phụ trách công tác phản gián chống lại Liên Xô từ năm 1955. Cấp trên của Felfe trong Tổ chức Gehlen, nhiều người từng làm việc cho các tổ chức tội phạm của Đức Quốc xã như Gestapo và Cảnh sát dã chiến bí mật, lại là đặc vụ Liên Xô, do đó giúp Felfe thăng tiến dễ dàng hơn trong tổ chức này.
Điệp viên hai mang
Felfe là điệp viên của Liên Xô từ năm 1951 cho đến khi bị chính quyền CHLB Đức bắt giữ vào năm 1961. Lực lượng Phản gián Quân đội Mỹ (CIC) đã lưu ý (dựa trên các nguồn từ bên trong Tổ chức Gehlen) vai trò đáng ngờ của Felfe với tư cách là thủ lĩnh của một "bè lũ SD" trong Tổ chức Gehlen ngay từ năm 1953. Năm 1954, CIC biết được rằng rất có khả năng Felfe đã tiết lộ thông tin cho Liên Xô. Năm 1955, CIC lưu ý "khả năng Heinz Felfe và phe SD ... là "kẻ thù" đang ngày càng rõ ràng". Năm 1957, CIA bắt đầu coi Felfe là một "rủi ro an ninh".
Ngoài manh mối từ những người đào thoát khỏi Liên Xô và thông tin thu thập muộn màng từ CIC, CIA lưu ý rằng Felfe được hưởng mức sống cao hơn hầu hết những người cùng mức lương với ông ta và Felfe thường bày tỏ sự bất mãn với những đầu mối liên hệ ở Mỹ về mức độ tàn phá đối với thành phố Dresden. Các nguồn tin của CIA trong tình báo Tây Đức cũng nghi ngờ về lòng trung thành của Felfe, nhưng Felfe là một trong những người được chỉ huy Gehlen yêu thích. Một báo cáo nói "trong nhiều năm, Felfe "đã có vinh dự" được đích thân báo cáo tóm tắt cho Gehlen về những vấn đề đặc biệt thú vị và nhạy cảm của Liên Xô".
Nhờ sự hợp tác giữa Tổ chức Gehlen và CIA, Felfe trở thành quan chức Tây Đức am hiểu nhất về các hoạt động của CIA ở Đông Âu.
CIA ước tính rằng khoảng 15.000 tài liệu đã bị Felfe sao chép hoặc tác động. Ngoài ra, từ vị trí của mình trong BND, Felfe có thể phá hoại hầu hết các hoạt động phản gián của CHLB Đức chống lại các điệp viên Liên Xô ở Tây Đức, bao gồm các hoạt động bắt giữ các điệp viên Liên Xô và việc giám sát các vị trí của Liên Xô ở phương Tây