Chỉ vì mẹ kế mà tôi trở thành ‘gái gọi’
Tôi bước chân vào vũng bùn lầy kể từ đó. 3 năm làm gái gọi, phục vụ từ các nhà hàng cao cấp cho đến các quán karaoke rẻ t.iền… Từ năm 15 t.uổi tôi đã phải bán sức lao động của mình để sống qua ngày, đến bây giờ tôi phải bán luôn cả thể xác, lương tâm của mình cũng chỉ vì miếng cơm.
Không một ai thích sống trong hoàn cảnh mẹ kế con chồng, con ông con tôi con chúng ta cả, thế nhưng có ai sinh ra đã được quyền lựa chọn cuộc sống cho mình đâu. Tôi cũng là nạn nhân của những trận b.ạo h.ành gia đình, mà người gây ra những đau đớn, những vét roi bầm tím, những nỗi đau cả về thể chất lẫn tinh thần ấy chính là người đàn bà tôi vẫn luôn bị ép phải gọi là mẹ. Bà mẹ kế ấy đã khiến cuộc đời tôi thay đổi, đi vào bế tắc chỉ muốn tìm đến cái c.hết.
Năm tôi 15 t.uổi, mẹ tôi mất sau một vụ tai nạn giao thông. Kể từ ngày mẹ mất gia đình tôi trở nên khó khăn, vì trước kia mẹ tôi là trụ cột chính trong gia đình. Bà là giáo viên, còn bố tôi chỉ làm nghề tự do, ai thuê gì làm nấy, có những tháng mưa tầm tã ông nghỉ ở nhà không làm gì cả.
Thế nhưng chỉ 2 năm sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi cưới về một người phụ nữ ngoài 30 t.uổi. Người đàn bà này sức vóc khỏe mạnh, bà ta có một quán phở đầu ngõ, nổi tiếng là ghê gớm. Ngay từ khi hay tin người phụ nữ đó sẽ dọn về nhà sống chung với cha con tôi, tôi đã rất sợ hãi. Và rồi điều gì đến sẽ đến.
Ngày nào tôi cũng bị bà ta đ.ánh đ.ập, từ sáng sớm cho đến tối muộn tôi phải qua quán phở dọn hàng, rửa bát chén. Việc học hành của tôi vì thế cũng sa sút, lâu dần tôi cũng vì thế mà chán nản, rồi đi đến quyết định bỏ học (mà thực chất đó là điều mẹ kế tôi mong muốn). Vậy là 15 t.uổi tôi phải bỏ học giữa chừng, cùng mẹ kế mưu sinh.
Video đang HOT
Kể từ ngày đó cuộc sống của tôi như địa ngục. Mẹ kế thường xuyên đ.ánh đ.ập, c.hửi rủa tôi mỗi khi bà ta không vui, mỗi khi hàng họ ế ẩm, hay những khi bà ta cãi nhau với bố tôi thì tôi cũng trở thành bình phong. Bố tôi vì không kiếm ra t.iền, sức khỏe ngày một yếu nên chỉ biết nín lặng mỗi khi chứng kiến cảnh mẹ kế đ.ánh tôi thâm tím người.
Tôi hận người đàn bà ác độc đó, sống chung với bà ta 3 năm thì tôi bỏ nhà lên thành phố. Mưu sinh trên đó đâu có dễ dàng gì, ở cái nơi đất khách quê người, người tốt thì ít mà kẻ gian xảo lại nhiều ấy tôi trở thành miếng mồi béo bở cho các “má mì”.
Tôi bước chân vào vũng bùn lầy kể từ đó. 3 năm làm gái gọi, phục vụ từ các nhà hàng cao cấp cho đến các quán karaoke rẻ t.iền… Từ năm 15 t.uổi tôi đã phải bán sức lao động của mình để sống qua ngày, đến bây giờ tôi phải bán luôn cả thể xác, lương tâm của mình cũng chỉ vì miếng cơm. Những ngày này không hiểu vì sao tôi lại thấy ray rứt đến vậy. Tôi ước chưa bao giờ tôi bước chân vào vũng bùn ấy, ước có một ngày mẹ tôi sống lại ôm ấp, che chở cho tôi. Một người con gái như tôi liệu có thể yêu ai? Liệu có thể làm lại từ đầu? Tất cả chỉ vì người mẹ kế gian ác ấy đã khiến cuộc đời tôi ra nông nỗi này.
Theo Người đưa tin
Du học 1 năm, người yêu trở thành …mẹ kế
Viện cớ bận thi cử, tôi ở lại Sydney trong khi bố đang tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại lần thứ hai của mình mà cô dâu lại chính là ...người yêu của tôi.
Bố tôi là một nghiên cứu sinh được cử đi Đức tu nghiệp từ những năm vừa tốt nghiệp, mẹ tôi lúc đó là một giáo viên trường làng. Ngày bố tôi lên máy bay cũng là ngày mẹ tôi báo tin vui có bầu cho ông. Để lại người vợ trẻ cho mẹ chồng, ông đi biền biệt hàng chục năm chỉ đôi ba lần về thăm quê.
Người yêu tôi ại là người viết nên câu chuyện bi kịch của gia đình tôi chỉ sau 1 năm tôi đi du học (ảnh minh họa)
Tôi lớn lên trong sự giáo dục của mẹ và bà nội rất nghiêm khắc. Nên mặc dù thiếu vắng sự dạy bảo của cha nhưng tôi cũng đã trưởng thành. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 và thi vào trường Ngoại thương tôi đã có ý định đi du học ngay từ năm 1. Tôi săn học bổng và sau 2 năm tôi đã có được một suất học bổng toàn phần ở Úc.
Tôi đi không lâu thì bố tôi về nước và vào làm việc ở một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Sau một thời gian thì tôi nhận được tin dữ bố mẹ tôi ly hôn. Sự chênh lệch về nhận thức, ngoại hình và cộng thêm thời gian xa cách quá lâu đã khiến tình cảm của hai người nhạt nhòa. Mẹ tôi giờ đã là một phụ nữ trung niên với làn da xám đen, còn bố tôi sau thời gian ở trời Tây giờ lại càng trở nên phong độ, nên tôi hiểu và tôn trọng quyết định của người lớ. Tôi bây giờ cũng đã trưởng thành, có thể lo cho mình và bố mẹ cũng nên có cuộc sống riêng khi không còn tình cảm nữa.
Từ ngày bố mẹ ly hôn tôi chỉ thường xuyên liên lạc với mẹ chứ cũng không mấy khi nói chuyện với bố. Bởi từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình cảm của cha, hình bóng ông chỉ xuất hiện trong những câu chuyện kể của mẹ và đôi ba lần ông về thăm quê với những đồ chơi nước ngoài.
Hoa, là người yêu tôi, cô đang là sinh viên năm thứ 4 của trường Y lại là người viết nên câu chuyện bi kịch của gia đình tôi chỉ sau 1 năm tôi đi du học. Chúng tôi hứa hẹn sẽ cố gắng để yêu xa mà không bị khoảng cách làm nhạt nhòa, và ngày tôi về sẽ làm đám cưới. Cô ấy là một cô gái ngoan, học giỏi và rất chín chắn. Thực tình mà nói, cả hai chúng tôi đều là những con mọt sách nên chuyện yêu đương cũng không được lãng mạn nhưng cả hai luôn cố gắng thực tế để hướng đến một tương lai tươi sáng.
Chúng tôi vẫn thường chát skype và email kể chuyện về cuộc sống của hai đứa cho nhau nghe mỗi dịp rảnh rỗi, nhưng thời gian gần đây cô ấy đi thực tập và phải trực đêm nhiều nên chúng tôi bị lệch giờ. Những cuộc nói chuyện thưa dần, cách đây 2 tháng chúng tôi vẫn tíu tít vẽ nên những câu chuyện tươi đẹp về tương lai thì gần đây chúng tôi thường than phiền và công việc học hành.
Và sau 1 năm kéo dài tình yêu trong xa cách cô ấy nói rằng cô ấy không thể chờ đợi được tôi, cô ấy cần có người chăm sóc và quan tâm. Cô ấy kể với tôi về vị bác sĩ trưởng khoa hòa hoa, phong nhã đã khiến cô ấy rung động và họ sẽ làm lễ đính hôn vào tháng 6 tới đây. Nhưng khi nghe tên khoa và bệnh viện nơi cô đang thực tập thì trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Cái lý do cô ấy cần một người quan tâm nó không phải lý do chính mà quan trọng là cô đang mang trong mình giọt m.áu của ông ấy. Vì vậy đám cưới sẽ không xa khi cô đang là sinh viên.
Ngay ngày hôm sau tôi nhận được điện thoại của bố báo tin vui và bảo tôi thu xếp về chung vui cùng ông. Ông muốn sự có mặt của tôi trong ngày hôm đó, bởi vợ tương lai của ông rất mong muốn được chúc phúc cho hai người.
Chắc có lẽ ông ấy vẫn chưa cho cô gái ấy biết facebook của tôi, chưa nói tên tôi, chưa nói trường tôi đang học nên cô ấy vẫn muốn gặp con trai của ông.
Nhưng cô ấy sẽ sớm biết khi đã trở thành vợ của bố tôi, người yêu cũ của cô là con trai độc nhất đến thời điểm hiện tại của chồng cô. Không biết lúc đó cô ấy sẽ như thế nào, có còn muốn gặp tôi nữa không, có còn liên lạc với tôi nữa không?
Viện cớ bận thi cử tôi ở lại Sydney gặm nhắm nỗi đau này, nhưng cũng không biết nên đối diện với sự thật này như thế nào. Có lẽ tôi phải đi biệt xứ để tránh gặp mặt bố và "mẹ kế" của mình?
Theo Khám Phá
Khi đã khoác váy cưới trên người, anh trở thành người quan trọng nhất rồi! Em cung vây, khi đa coi anh la ngươi quan trong nhât vơi em rôi, em se châp nhân tât ca moi điêu kho khăn vât va ma cuôc sông đem lai cho chung ta. Anh yêu a, khi đông y yêu anh, em đa châp nhân tât ca nhưng kich ban ma tương lai đem lai cho chung minh, bao gôm ca...