Chê nhà thông gia nghèo, mẹ chồng BẼ MẶT nhận được lời đáp trả sâu cay
Tưởng bà ra vẻ ta đây với con dâu là tôi đã đành, đằng này còn dám lên mặt dạy đời với mẹ đẻ tôi. Chẳng gì mẹ tôi cũng là bác sĩ nghỉ hưu chứ không phải kiểu người không hiểu biết gì. Ấy vậy mà lên Hà Nội một cái, bỗng trở thành người thấp kém hơn hẳn.
Hôm qua là ngày đầy tháng con trai tôi. Mẹ đẻ tôi ở dưới quê lên dự lễ đầy tháng cháu. Vì gia đình không mở rộng nên lễ đầy tháng con tôi chỉ có gia đình nhà chồng và mẹ đẻ tôi thôi. Cứ tưởng mời thông gia lên thì mẹ chồng tôi phải đối xử lịch sự thế nào. Nào ngờ, bà vẫn chứng nào tật đấy. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, tôi vẫn thấy nể phục mẹ mình quá và rất hả hê các mẹ ạ!
Mẹ chồng tôi vốn là người có tính kênh kiệu, luôn ra vẻ ta đây giàu có hơn người. Chính vì cái thói ấy mà trong mắt bà, ai cũng là người hèn kém.
Nhà chồng tôi sống ở Hà Nội đã lâu nên tạm coi là người Hà Nội, còn gia đình ngoại tôi ở Nam định nên bị coi là người ở quê. Vậy là ngay từ đầu, giữa 2 gia đình đã có khoảng cách nhất định rồi. Còn nhớ ngày đầu về ra mắt nhà trai, mẹ chồng tôi lúc đó hỏi quê quán của tôi rồi thở dài thườn thượt: “ Cũng xa xôi nhỉ, bác không sợ khoảng cách địa lý mà sợ khoảng cách về sự hiểu biết của người thành phố với người ở quê...”. Nghe thấy vậy tôi đã không có cảm tình với mẹ chồng mình lúc đó nhưng tôi cũng cố gạt đi cái ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp ấy để tiếp tục mối quan hệ với chồng.
Về ở rồi, tôi mới thấy, mẹ chồng mình đúng là khó chịu thật. Chỉ là những sinh hoạt hàng ngày thôi, tôi cũng thấy khó ở lắm. Tất cả các món tôi nấu hay định nấu thì bà đều ra công chỉ đạo từ khâu đầu tiên cho tới cuối cùng. Nhiều lần tôi có nói, bà cứ để tôi làm, nếu không biết tôi sẽ hỏi nhưng bà vẫn không tuyệt đối yên tâm. Thi thoảng lại ra ngó nghiêng rồi hỏi: “Ở quê, con đã nấu món này bao giờ chửa?” rồi, “ Ở nhà chắc chẳng có tiề.n mà mua ba ba mà ăn đâu con nhỉ. Những mấy trăm một cân đấy!“. Nghe thấy cái kiểu khinh người nhà quê là tôi đã không thể chấp nhận nổi. Tôi có phàn nàn với chồng thì anh ấy cũng bảo: “ Tính bà thế, kệ bà thôi, để ý làm gì”. Vậy là tôi cũng tập dần thói lờ đi mà sống cho xong chuyện.
Chê nhà thông gia nghèo, bà mẹ chồng bẽ mặt nhận được lời đáp trả sâu cay (Ảnh minh họa)
Rồi mấy cái thiết bị trong nhà, bà lúc nào cũng lăm le sử dụng chứ nhất quyết không muốn tôi động vào vì sợ hỏng, sợ không biết dùng. “ Ở nhà quê làm gì có máy này mà dùng, nhỡ không biết, hỏng cái thì chết!”. Vâng! thì mẹ cứ tùy ý sử dụng, con không động vào nữa. Thế là tôi càng đỡ việc!
Tưởng bà ra vẻ ta đây với con dâu là tôi đã đành, đằng này còn dám lên mặt dạy đời với mẹ đẻ tôi. Chẳng gì mẹ tôi cũng là bác sĩ nghỉ hưu chứ không phải kiểu người không hiểu biết gì. Ấy vậy mà lên Hà Nội một cái, bỗng trở thành người thấp kém hơn hẳn.
Ai đời, cuối bữa tiệc đầy tháng cháu hôm qua, mẹ chồng tôi gói ghém mấy quả táo dán mác táo Mỹ, táo tây gì đó rồi đưa cho mẹ tôi và nói: “ Bà mang về cho cháu, táo này đắt tiề.n lắm đấy, chắc ở quê cũng chẳng dám bỏ tiề.n ra mua mà ăn như trên thành phố đâu!”. Nghe xong tôi cũng bực cả mình với cái giọng khinh khỉnh ấy của mẹ chồng.
Chưa kịp nói gì thì mẹ tôi cất lời: “ Cảm ơn bà, người nhà quê chúng tôi chỉ quen ăn đồ sạch, không hóa chất độc hại thôi. Mấy thứ quả tây này để cả nửa năm không hỏng chúng tôi sợ ăn vào rồi mắc bệnh lại chẳng có tiề.n mà chữa chạy. Thế nên tôi xin phép không cầm về bà ạ, con cháu nhà tôi cũng không dám cho ăn, nếu có mang về thì chỉ béo cho chim họa my của thằng con tôi nó ăn thôi bà ạ!“.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi tái mặt không nói được lời nào, mẹ tôi quay sang tôi nói tiếp: “ Con vừa sinh xong, chớ có ăn mấy thứ quả này con nhé! Không béo bở như người ta vẫn nghĩ đâu con ạ!”. Nói xong mẹ đẻ tôi nháy mắt với tôi ra vẻ hả hê, rồi chào bà thông gia và tạm biệt mẹ con tôi ra về.
Nghĩ lại tôi thấy đúng là mẹ mình siêu thật. Chắc từ đợt sau có gặp, mẹ chồng tôi cũng không dám lên mặt ta đây với mẹ tôi nữa đâu các mẹ nhỉ?
Theo emdep.vn
Con dâu mổ đẻ chưa kịp khâu đã nghe mẹ chồng mặc cả với thông gia: "Bà trả tôi 500 ngàn/ ngày tiề.n trông cháu"
Em xin lỗi, ông ấy cứ đòi lên thăm mẹ con nó. Bác sĩ nói ông ấy đi lúc nào không biết nên mẹ con cháu Hà em đành nhờ cậy cả vào bà. Thôi đi...
Thời gian Hòa bầu bí thì bố cô lại đổ bệnh, mẹ phải chăm sóc bố nên chưa lần nào đến thăm con gái được, nhưng bà đều đặn gửi xe tháng 2 lần đồ ăn thức uống từ quê lên cho con.
Thấy nhà hàng xóm thông gia đến chơi liên tục, rồi biếu xén nọ kia thì mẹ chồng Hà tỏ thái độ ra mặt:
- Thông gia nhà người ta chăm con cái thế cơ mà, đây con chửa vượt mặt chẳng thấy mẹ bước chân đến thăm một lần.
- Mẹ ơi, mẹ con phải chăm bố con ốm mà. Lẽ ra con là con gái cũng phải về chăm bố nhưng vì con chửa nên mẹ và chị dâu con nhận chăm bố hết.
- Gớm, cứ hễ động đến nhà cô là cô bênh chằm chặp. Tôi đây hầu hạ cô cơm nước hàng ngày không biết lúc ốm đau được bát cháo mà húp không.
- Mẹ yên tâm, công mẹ con không dám quên ạ. Nhưng mà trừ những lúc ốm mệt quá con mới phải nhờ mẹ còn ngày thường con vẫn chợ búa dọn dẹp đầy đủ mà mẹ.
Không nói được câu gì mẹ chồng Hòa mặt hằm hằm chắp tay sau đít vào thẳng trong nhà. Gần đến ngày con dâu sinh bà bắt đầu bóng gió:
- Chị liệu bảo bà ngoại lên trông cháu đi, tôi không nghỉ công việc của mình để chăm con chị được đâu.
- Bố con vẫn yếu lắm, mẹ để con tính ạ.
Chồng Hòa thấy mẹ mình cũng có tuổ.i rồi làm công việc lao công cũng vất vả, lương chẳng được bao nhiêu nên anh có bàn với bà:
- Hay mẹ xin nghỉ làm rồi lúc vợ con sinh mẹ ở nhà trông cháu giúp con với.
- Không có chuyện đấy đâu.
Ảnh minh họa
Bà không đồng ý nên Hòa gàn chồng không để anh nói thêm nữa sợ bà mất lòng. Cô cũng tính rồi chỉ cần bà chăm giúp mấy ngày cô mới ở viện về, sau đó cô sẽ cố gắng tự lo cho con tới lúc gần đi làm rồi tính toán thuê người.
Rồi cũng tới ngày Hòa sinh. Hòa nhập viện nửa ngày rồi cuối cùng bác sĩ cho cô lên bàn mổ. Nghe tin con dâu vào viện sinh dù vẫn còn yếu nhưng bố Hòa bắt bằng được mẹ cô phải cho ông lên theo để thăm con. Bà không cho ông đi nhưng ông nhất quyết:
- Tôi phải gặp bằng được con với cháu, tôi sợ lần này không lên thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Bà rưng rưng nước mắt dìu ông đón xe khách. Lên tới nơi dù mệt lắm nhưng ông vẫn bảo bà điện thoại cho thông gia tìm đến chỗ con sinh ông mới chịu ngồi ở ghế nghỉ. Vừa nhìn thấy bà thông gia mẹ Hòa vội vàng dìu chồng xuống ghế rồi chạy lại:
- Bà ơi, cháu sao rồi bà??
- Đang trong phòng mổ ấy. Mà lên đây mang theo cả người ốm khật khưỡng thế kia thì trông cháu cái nỗi gì.
- Em xin lỗi, ông ấy cứ đòi lên thăm mẹ con nó. Bác sĩ nói ông ấy đi lúc nào không biết nên mẹ con cháu Hà em đành nhờ cậy cả vào bà.
- Thôi đi, nói như bà ai chả nói được. Bà không trông cháu được thì trả tôi 500 ngàn/ ngày coi như tiề.n công tôi nghỉ làm.
- Nhà em... nhà em có bao nhiêu tiề.n dành chữa bệnh hết cho ông ấy rồi nên...
- Thế thì bà mang con gái bà về mà chăm nhá...
- Em xin bà...
Nhìn cảnh mẹ đẻ Hà quỳ xuống va.n xi.n mẹ chồng mà cả bệnh viện ai cũng thương cảm. Đúng lúc ấy chồng Hà đến vội vàng đỡ mẹ vợ đứng dậy:
- Mẹ không phải lo cho vợ con con đâu. Vợ con con có trách nhiệm phải lo chu đáo mẹ à. Lẽ ra bọn con phải đỡ mẹ chăm bố nhưng vì hoàn cảnh nên con cũng không về đỡ đần mẹ được, mong mẹ thứ lỗi cho chúng con.
Mẹ chồng Hà nghe con trai nói vậy thì quay ngoắt vào trong. Mẹ cô chỉ còn biết khóc, may mắn là bà có được cậu con rể hiểu chuyện, không thì...
Minh Minh
Theo kenhsao.net
Chồng đòi vay nặng lãi để lễ Tết bố mẹ chồng thịnh soạn, nhưng hỏi tới nhà vợ anh đáp 1 câu điếng người Câu nói dửng dưng của chồng khiến em thật sự chế.t lặng... Sắp Tết rồi mà tôi vẫn không được yên với người đàn bà chỉ nhăm nhe dịp Tết để làm tôi khốn khổ Mang danh dâu trưởng, tôi phải lo Tết từ A đến Z còn em dâu đến bữa chỉ vác miệng sang ăn Mẹ chồng chuẩn bị quà Tết...