Chạnh lòng đời gái “đứng đường“ nuôi thân lẫn “chồng hờ”
Người ta thường nói “không nghe ca-ve kể chuyện” vì đó là những “bài ca” muôn thủa để họ ngụy biện cho cái nghề tội lỗi của mình. Thế nhưng, với những cô gái đã “giải nghệ” mà chúng tôi có cơ hội tiếp cận lại trải lòng hết sức chân thành khiến ai nghe cũng phải chạnh lòng xót thương vì hậu quả hiện tại họ đang gánh chịu.
Gái đứng đường. Ảnh minh họa: MH
“Đứng đường” để nuôi cả thân lẫn bồ!
Thuyết phục mãi, chúng tôi mới có dịp tiếp xúc với chị Trần Thu Hoa ở quận 9 để tìm hiểu quá khứ đầy mặn chát của chị. Gia đình chị vốn ở T.iền Giang, đông chị em nên không có điều kiện học hành. Mới 14 t.uổi, chị lên Sài Gòn làm thuê rồi nhanh chân theo những đ.ứa t.rẻ bụi đời phiêu bạt.
Nhờ vóc người cao ráo, nước da trắng nên chị đã lọt vào tầm ngắm của những gã làng chơi. 16 t.uổi, chị bắt đầu tách khỏi nhóm bụi đời để làm tiếp viên trong quán karaoke. Lả lơi, xinh xắn, ăn nói có duyên và đặc biệt là sẵn sàng chiều khách nên Hoa đã trở thành mối ruột của nhiều vị khách .
Hơn 3 năm phục vụ trong các quán karaoke, Hoa đã trở thành mối ruột của vị khách tên Bình ở Thủ Đức. Sau nhiều lần “ăn bánh trả t.iền”, Bình đã cảm mến Hoa và họ yêu nhau. Bình không nghề nghiệp lại nghiện hút nên Hoa làm được đồng nào đều bị Bình cuỗm sạch.
Làm tiếp viên vô cùng cực khổ, có tháng chỉ đủ t.iền ăn uống và mua son phấn rẻ t.iền. Có tháng không đóng được t.iền nhà bị chủ nhà trọ xua đuổi. Từ chỗ mỗi đêm sau khi đi làm về, Hoa chỉ tranh thủ đi khách một lần rồi, thì từ đó Hoa lại “tăng ca” nhiều hơn, có khi là thâu đêm suốt sáng để có t.iền mua thuốc cho Bình và trang trải cuộc sống.
Video đang HOT
Yêu nhau được khoảng sáu tháng thì Hoa cũng bị nghiện và có thai. T.iền làm không ra nên mỗi khi lên cơn Bình lại ra đường trộm cắp và cướp giật rồi bị bắt và đưa đi cai nghiện. Chán đời, Hoa đành đi phá thai và tiếp tục bán thân nuôi miệng. Năm 2006, Bình được trả về nhưng vẫn tái nghiện, vài năm sau thì c.hết vì căn bệnh AIDS.
Những ngày Bình đi trường cai, Hoa vẫn tiếp tục làm tiếp viên quán karaoke và nhanh chóng cặp với một anh chàng mới. Không hơn không kém với Bình, người tình mới của Hoa đã có hai đời vợ nhưng đều bị vợ bỏ vì thói trăng hoa và nghiện nặng.
Khó khăn chồng chất khó khăn khi mà Hoa đã phát hiện mình có thai với người tình mới 2 tháng, không đành bỏ con nên Hoa vẫn mang bụng bầu “đi làm”. T.iền mua thuốc cho cả hai ngày càng tăng lên, vậy là Hoa bỏ luôn quán karaoke để ra… đứng đường từ lúc trời chạng vạng tối để rồi Hoa bị hư thai.
Bao nhiêu t.iền cũng không đủ, chán đời, Hoa đành đi mua bán chất m.a t.úy và bị bắt. Năm 2010, sau gần 3 năm ở trại giam Hoa đã cắt được cơn và trở về, nhưng vì không nhà , không việc làm, Hoa lại lao vào con đường cũ. Dù biết mình bị HIV, nhưng vì phải tiếp tục sống nên cô xin làm nhân viên phục vụ quán nhậu và vẫn tiếp tục đi khách cho đến đầu 2011, khi căn bệnh AIDS giai đoạn cuối hoành hành thì cô mới nghỉ.
Sa chân do cái nghiệp?
Không chỉ có Hoa có kết cục buồn đau, mà Nguyễn Thị Thanh (ở quận Bình Tân, TP.HCM) cũng phải trả giá đắt. Vốn là gái vũ trường kiêm luôn việc đi khách để nuôi thân, nuôi bồ. Hết thời xuân sắc trong vũ trường, cô trở thành gái bán hóa trôi dạt qua các tuyến đường. Bồ chị c.hết vì căn bệnh AIDS rồi chị cũng mang trong mình căn bệnh đó…
Gần 20 năm bán thân nuôi miệng, chị Thanh cho rằng: “Không ai muốn sinh ra lại đi làm cái nghề nhơ nhớp đó. Có khi muốn bỏ nhưng mà không thể nào bỏ được. Có người còn trẻ lắm, xinh lắm, nhưng ra đường có khi đứng cả buổi, cả tuần cũng không ai tới hỏi, trong khi có người già đến gần 50 t.uổi rồi vẫn cứ đông khách. Đó là do cái nghiệp cả…” – Thanh biện minh.
Rất nhiều người giống chị Thanh đã lý giải việc tại sao mình lại lâm vào con đường đó, vì hoàn cảnh đưa đẩy và đó là cái nghiệp?!
Ở góc độ quản lý và tuyên truyền, đã có người còn thẳng thắn nhìn nhận rằng, hiệu quả của việc gom các cô gái b.án d.âm đi giáo dục, phục hồi nhân phẩm cũng khó giải quyết được vấn đề bởi không lo việc làm được cho họ, trong khi họ cũng cần có cơm ăn, áo mặc, nhà cửa để ở, nuôi con cái học hành… Chính vì vậy chỉ biết trông mong vào hiệu quả việc vận động, tuyên truyền mong sao họ sớm từ bỏ nghề đó mà thôi. Tuy nhiên điều đó hầu như là không tưởng.
Thế nên, trước đại dịch AIDS ngày càng lan rộng, một chính sách, biện pháp hợp lý để giúp đỡ và quản lý những đối tượng này tốt hơn luôn là điều mong ước.
Theo PLVN
Ba đ.ứa t.rẻ rơi xuống hồ Văn, cứu được hai
Ba đ.ứa t.rẻ rơi xuống hồ Văn kêu cứu, hai cháu được kéo lên, cháu còn lại gần 30 phút sau mới tìm thấy.
Sự vụ xảy ra vào khoảng 16h45 hôm nay (ngày 20/8), tại hồ Văn (thuộc khu di tích Văn Miếu-Quốc Tử Giám, Hà Nội).
Ba đ.ứa t.rẻ sống quanh khu vực lân cận, đến hồ Văn chơi vào chiều ngày 20/8. Sau khi chơi chán chê ở vườn hoa trên bờ, các cháu mò xuống cầu thang ven hồ. Ngày thường, tại cầu thang này vốn có rất đông người (trong đó có cả t.rẻ e.m) đến ngồi câu hoặc cho cá ăn bánh mỳ nên không ai để ý, dù xung quanh hồ có rất đông người đi tập thể dục buổi chiều.
Bất ngờ, cả 3 cháu sa chân xuống lòng hồ, ôm nhau kêu cứu. Một số người lớn nhanh chân chạy tới, kéo được 2 cháu lớn hơn vào bờ, trong khi đó cháu bé nhất do không biết bơi, nên lảng dần ra xa.
Một trong hai cháu bé được người lớn kéo lên bờ, thoát c.hết
Tiếp tục có thêm 5- 6 thanh niên to khỏe ngay lập tức nhao xuống hồ ứng cứu, song không ai chạm được vào cháu thứ ba. Thời gian dần trôi đi, 5 phút, 10 phút, 15 phút... hi vọng tắt dần.
Do trời lạnh, nên số thanh niên xuống mò chỉ được 5-10 phút là phải thay phiên nhau trèo lên bờ, rét run lập cập. Cuối cùng chỉ còn hai người khỏe nhất, bám theo chiếc dây thừng dẫn từ bờ ra chiếc gò giữa hồ, lặn ngụp tìm.
Mãi 30 phút sau, trong nỗ lực lặn lần cuối cùng, một trong hai người đã tóm trúng chân cháu bé đưa lên. Phía trên bờ, hai nhân viên y tế đứng trực sẵn, tất cả các biện pháp cứu đuối được tiến hành: xốc ngược người vác chạy cho ra nước, hô hấp nhân tạo tại chỗ, bình ôxy chuyên dụng....
Tuy nhiên, do ngạt nước quá lâu, sau gần 15 phút hô hấp nhân tạo tại chỗ, nhân viên y tế lắc đầu... Mặc dù vậy, sau đó xe cấp cứu vẫn hụ còi đưa cháu vào bệnh viện gần nhất...người dân khu vực đưa mẹ cháu bé xấu số (lúc này đã ngất lịm) lên xe xích-lô chở về nhà...
Theo quan sát của phóng viên, mặc dù khu vực hồ Văn có hàng rào và cổng tiếp giáp với đường Quốc Tử Giám và chỉ mở vào lúc chiều tối để người dân vào tập thể dục, song trẻ con thường dễ dàng trèo qua rào lọt vào trong bất cứ lúc nào. Hơn nữa, khu vực cầu thang dẫn xuống hồ lại không hề có rào chắn, hồ lại sâu lòng chảo. Thực tế khi cháu bé xấu số được vớt lên, cháu chỉ chìm cách bờ chừng 4-5m.
Sự vụ một lần nữa gióng lên hồi chuông báo động về tình trạng đuối nước ở t.rẻ e.m, mới đây nhất vụ 4 cháu bé (là 2 cặp anh em ruột) bị c.hết đ.uối tại công trường xây dựng thôn Phú Đô (Mễ Trì, huyện Từ Liêm, Hà Nội) còn chưa kịp lắng xuống trong dư luận, thì lại xảy ra vụ việc đau lòng hôm nay. Thực tế, nếu như không có người lớn đi tập thể dục quanh hồ, không gian cũng vắng vẻ như ở Phú Đô, thì cả 3 cháu bé đã gặp nguy.
Người dân đổ đến hồ xem vớt cháu bé cuối cùng
Là khu vực du lịch, nên có cả những vị khách nước ngoài
Lặn mò cháu bé xấu số
Gần 30 phút sau, mới mò được cháu lên, mọi nỗ lực cấp cứu đã muộn
Bậc thang dẫn xuống hồ Văn không có rào chắn, cũng như không có biển cấm
Cháu bé chìm cách bậc thang cuối chỉ 4-5m
Theo ANTD
Sa chân vào chốn địa ngục Sau cuộc ngã giá chóng vánh, cuộc sống khổ ải của những thanh niên Pakô bắt đầu Sau những cuộc ngã giá chóng vánh, nhiều lao động đã bị lừa đưa đến rừng sâu núi thẳm, bị đày đọa trong những trại lao động khổ ải không biết ngày về. Những câu chuyện về một kiểu mua bán lao động dã tâm đang...