Chàng trai đưa bánh tráng Việt ra 42 quốc gia
Từ bỏ cơ hội định cư tại Mỹ sau thời gian du học, Lê Duy Toàn (32 tuổ.i) về nước thực hiện ước mơ xuất khẩu bánh tráng Việt ra thế giới.
Lê Duy Toàn bên sản phẩm tâm huyết – Ảnh: CÔNG TRIỆU
Kết thúc bốn năm du học ngành quản trị kinh doanh tại Trường ĐH California State (Hoa Kỳ), Toàn quay về quê ở Củ Chi – nơi có làng nghề bánh tráng truyền thống Phú Hòa Đông đang ngày mai một. Trò chuyện cùng Tuổ.i Trẻ, Lê Duy Toàn (giám đốc Công ty TNHH thực phẩm Duy Anh) trải lòng về cơ duyên với chiếc bánh tráng “made in Vietnam” hiện có mặt trên 42 quốc gia.
Bước ngoặt số 13 và những biến cố
* Sao bạn từ chối cơ hội định cư nước ngoài?
- Ban đầu thực sự tôi nghĩ là sẽ ở luôn bên đó. Nhưng trong một lần đi siêu thị, bất chợt nhìn thấy bịch bánh tráng đang trưng bày trên kệ gắn mác “Made in Thailand”. Theo tìm hiểu thì tôi biết 100% Thái Lan không sản xuất bánh tráng, trong khi Việt Nam là nước sản xuất bánh tráng. Tôi rất… bực tức vì điều này. Ước muốn đưa bánh tráng mà gia đình mình làm lên các kệ siêu thị ở Mỹ, gắn mác “Made in Vietnam” khiến tôi trở về.
* Để thực hiện được ý tưởng đó ắt hẳn không dễ dàng?
- Dĩ nhiên rồi (cười). Năm 2010, tôi về nước. Với 500 triệu đồng tiề.n vốn, tôi bắt tay vào xây dựng nhà xưởng, chuẩn bị mọi thứ. Ở mẻ bánh đầu tiên, tôi gửi sang Nhật Bản nhưng khách hàng không chịu. Rồi tôi làm tiếp mẻ bánh mới gửi sang Mỹ cũng y kết quả. Năm lần bảy lượt, rồi đến 20 lượt cũng đều thất bại. Ngay cả việc đi chào hàng cho các công ty trong nước cũng bị từ chối luôn. Lúc ấy tôi như rơi vào bế tắc…
* Rồi các đơn hàng đến với bạn như thế nào?
- Đó là lần một đoàn khách du lịch người Nhật Bản đến tham quan di tích lịch sử địa đạo Củ Chi, họ được giới thiệu về làng bánh tráng truyền thống của vùng mà mô hình tôi đang xây dựng là thí điểm. Khi trở về, tôi đã tặng mỗi du khách một gói bánh tráng làm quà.
Bẵng đi vài tuần, một trong số các du khách khi ấy đã liên hệ với tôi. Họ đặt vấn đề hợp tác, nhập khẩu bánh tráng của tôi sang Nhật. Kéo dài trong tám tháng, 12 mẫu thử mà tôi gửi sang đều không đạt. Nhưng đến mẫu thứ 13 thì họ lại gật đầu đồng ý. Đó là bước ngoặt xuất ngoại. Dần dần chắc khách thương, người nước này giới thiệu nước kia nhập hàng. Rồi tôi chào hàng qua các trang mạng điện tử, sàn giao dịch, trung tâm kinh tế…
* Có khi nào bạn thấy nản, muốn buông xuôi không?
- Có chứ, nhiều nữa là đằng khác. Ban đầu mẫu thử liên tục bị từ chối, đơn hàng không có, đôi khi bị cười và được cho là kẻ cứng đầu… Một biến cố xảy đến vào giai đoạn chỉ hơn một năm sau khi xưởng đi vào hoạt động. Đó là một chiều chủ nhật, sự cố điện đã gây cháy xưởng. Ngọn lửa thiêu rụi tất cả, chỉ còn lại bức tường trơ trọi. Thiệt hại lúc đó ước tỉnh khoảng 3 tỉ đồng.
Tôi chỉ biết gọi cho khách hàng xin gia hạn thời gian giao hàng. Không còn vốn, tôi “liều mạng” vay ngân hàng hơn 5 tỉ đồng để mở lại nhà xưởng.
Video đang HOT
Mọi việc đang tiến triển thì biến cố mới đến. Một lô hàng 12 tấn đã nhập cảng Incheon (Hàn Quốc) nhưng buộc phải hủy ngay tại cảng vì khách hàng phản hồi chất lượng, độ dày mỏng của bánh không đạt. Đó là hai nốt trầm đau thương của tôi trong quá trình theo đuổi ý tưởng này.
Đi vào từng cảm nhận
* Giờ 42 nước đã đặt hàng bánh tráng Việt do anh làm?
- Thực sự thị trường đầu tiên mà tôi muốn hướng đến là Mỹ chứ không phải Nhật Bản. Lúc đó tôi nghĩ bằng mọi giá phải đưa bánh tráng của mình đến Mỹ để thay thế những gói bánh tráng “made in Thailand”. Nhưng có lẽ vì cái duyên nên tôi gặp các vị khách Nhật, Hàn, rồi mới tới Mỹ và nay là 42 nước và không dừng ở đó…
Hành trình này được ví như những cuộc leo núi, đi vào từng cảm nhận của khách hàng để thay đổi từng ngày. Việc cắm lá cờ mang tên mình lê.n đỉn.h núi sau khi chinh phục chúng cũng giống như việc chúng tôi có được những đơn hàng xuất ngoại, rất hạnh phúc.
Hiện sản phẩm của chúng tôi đã đạt chứng nhận tiêu chuẩn chất lượng của Cục Quản lý thực phẩm và dược phẩm Mỹ (FDA), đạt chứng nhận Kosher (đáp ứng các yêu cầu về chế độ ăn uống theo đạo luật của người Do Thái), ISO 2000… Tôi cũng đang hướng làm chứng nhận tiêu chuẩn Organic.
Thành lập đã 10 năm, hiện Toàn đã mở xưởng rộng 15.000m2 (tại xã Phú Hòa Đông, huyện Củ Chi, TP.HCM), tạo công ăn việc làm cho gần 200 công nhân trong vùng. Trung bình một công nhân được hưởng lương 6-10 triệu đồng/tháng. Mỗi ngày doanh nghiệp này xuất khẩu 10-25 tấn bánh tráng, bún và phở khô các loại.
Toàn đang nghiên cứu kết hợp dưa hấu, thanh long vào sản phẩm. Toàn nói tạo ra sản phẩm mới chính là tạo nên cảm hứng cho người làm kinh doanh, cảm hứng không ngừng lại, không tự bằng lòng với chính mình.
COVID-19: Những ngày sợ hãi, những ngày yêu thương ở Âu châu
Hoàng Oanh là một tác giả tự do, cô sống cùng chồng ở Copenhagen, Đan Mạch. Từ 'tâm dịch' Âu châu, Hoàng Oanh kể cho Tuổ.i Trẻ Online nghe cảm xúc, cách ứng phó với COVID-19 mà vợ chồng cô cùng cộng đồng đang trải qua...
Tác giả bài viết trong những ngày 'trốn dịch' COVID-19 ở ngôi nhà mùa hè của gia đình chồng cô tại Đan Mạch - Ảnh: NVCC
Ngày 27-2, chồng tôi về nhà thông báo Đan Mạch đã có ca nhiễm COVID-19 đầu tiên, là một nhà báo của kênh TV2 vừa trở về từ chuyến đi trượt tuyết cùng gia đình ở miền Bắc nước Ý.
Tôi chợt nhớ đến lời chúc của một người bạn trước khi tôi lên máy bay về lại Đan Mạch sau kỳ nghỉ tết ở Việt Nam: "Chúc bạn sống hạnh phúc ở nơi bình yên ấy nhé!". Lúc ấy ở Việt Nam đang ghi nhận 16 ca nhiễm COVID-19 và tâm lý chung của mọi người là lo lắng, nên bạn tôi nghĩ rằng ở châu Âu hẳn là bình yên.
Nhưng kể từ giữa tháng 2 khi dịch bùng phát ở Ý, rồi lan mạnh mẽ sang Đức, Pháp, Tây Ban Nha, và giờ thì đến Đan Mạch - quốc gia nhiều năm liền được mệnh danh là hạnh phúc nhất thế giới - thì tôi (và có lẽ cả cô bạn của tôi) đã bắt đầu nghi ngờ về hai chữ "bình yên" kia rồi. Vợ chồng tôi nhìn nhau, bảo: "Mình ăn cam đi thôi!".
Những ngày sau đó, câu đầu tiên tôi hỏi chồng vào mỗi sáng thức dậy là: "Hôm nay bao nhiêu người nhiễm COVID-19 mới vậy anh?". Và con số ngày hôm sau luôn tăng hơn hôm trước nhiều lần, đến nay là 19 ngày kể từ hôm đó và Đan Mạch đã cập nhật 1044 ca nhiễm và 4 ca t.ử von.g, trên tổng số dân chỉ vỏn vẹn gần 5,8 triệu người.
Ngày 11-3, Đan Mạch trở thành quốc gia thứ hai ở châu Âu (sau Ý) ban hành lệnh phong tỏa toàn quốc và sau đó là đóng cửa toàn bộ biên giới. Chính phủ nhấn mạnh đây là thời điểm mọi người nên tránh xa nhau để... cứu mạng lẫn nhau, nhất là thấy người già ở đâu thì hãy "dạt" ra ở đó để tránh không lây virus cho họ, đối tượng sẽ gặp nguy hiểm nếu nhiễm bệnh.
Quả thật, vợ chồng tôi không sợ chuyện mình bị nhiễm COVID-19 bằng chuyện mình sẽ vô tình lây nó sang cho người già hay người có sẵn bệnh. Chúng tôi cũng gọi điện cho bố mẹ chồng và nói rằng sẽ không đến thăm họ cho đến khi nào hết dịch.
Chồng tôi đang bị sốt 38 độ hai hôm nay nhưng bác sĩ gia đình bảo cứ ở nhà theo dõi, nhớ lại chỗ chung cư mình ở Copenhagen có khá đông các cụ sống một mình, vợ chồng tôi bảo nhau: "Mình về nông thôn đi thôi!".
Ngôi nhà mùa hè mà vợ chồng Hoàng Oanh đang ở - Ảnh: NVCC
Vợ chồng tôi dọn về ngôi nhà mùa hè để trống của mẹ chồng (sommerhus là một kiểu nhà dành riêng cho việc nghỉ dưỡng vào mùa hè, rất phổ biến ở các nước Bắc Âu). Nhà đối diện biển, xung quanh là cánh đồng và rừng cây, nhà này cách nhà kia khoảng cách rất xa.
Chúng tôi thấy yên tâm hơn khi tự cách ly ở đây, ít ra là sẽ hạn chế rất nhiều việc tiếp xúc với người già trong chung cư. Rất may là những triệu chứng của chồng tôi giống như là cảm lạnh hơn là cảm cô Vy, và anh cũng đã hết sốt.
Nhưng ai mà biết được khi nào thì đến lượt mình chứ, vậy nên chúng tôi quyết định cứ ở vùng quê này cho đến khi mọi chuyện ổn hơn. Tôi vốn thích cuộc sống ở quê hơn thành phố nên thấy không vấn đề gì cả. Mỗi khi nắng lên, vợ chồng tôi lại bảo nhau: "Mình đi bộ ra cánh đồng nào!".
Những ngày phong tỏa, cuộc sống trôi qua rất chậm mà cũng rất nhanh. Chậm là vì hai vợ chồng... ở nhà với nhau 24/24, nhìn nhau cả ngày, cũng hơi ngán thật!
Bình thường chồng tôi đi làm từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, tối về vợ chồng ăn cơm cùng nhau kể chuyện vui buồn trong ngày. Giờ thì chẳng có mấy chuyện để kể nữa ngoài chuyện xem tin tức về "cô Vy", nên có khi chúng tôi tranh luận chuyện liệu... con mèo nhà hàng xóm đang mang thai hay chỉ là đang béo mà thôi!
Còn nhanh là vì nó có cảm giác mơ hồ như là một kỳ nghỉ, khi mà ta dường như quên mất những khái niệm về thời gian. Hôm nay là thứ mấy nhỉ? Có phải chúng ta đã ở đây được một tuần rồi không? Vợ chồng tôi bảo nhau: "Chúng ta nhất định không ly dị vì chuyện này đấy nhé, v.ô duyê.n cực!".
Ngôi nhà mùa hè mà vợ chồng Hoàng Oanh đang ở - Ảnh: NVCC
Trong hành lý mang về quê, tôi có đóng theo chai nước mắm, hũ dầu hào, muối tôm, bánh tráng, bánh phở, bún khô... Tôi cũng mang theo cái nồi chiên không dầu mà gia đình mình không thể sống thiếu.
Chúng tôi không hoảng loạn mua sắm vì tin vào lời cam kết của chính phủ sẽ không thiếu bánh mì và giấy vệ sinh. Mỗi lần đi mua thực phẩm, tôi chỉ mua đủ dùng để người khác cần còn mua được.
Tôi nấu ăn nhiều gấp ba lần ngày thường, từ những món Việt mà tôi yêu thích như gà kho sả, cơm chiên, bánh cuốn, chả giò, chè đậu xanh nhãn nhục, cho đến những món Tây mà chồng tôi thích như mì ống, khoai tây nghiền, pizza, bánh mì nướng phô mai...
Chuyện này khiến chồng tôi phải rửa chén gấp ba lần ngày thường, nhưng anh vẫn vui vẻ làm vì được ăn ngon, đủ chất tăng sức đề kháng, và quan trọng nhất theo anh là: "Vợ tập trung nấu nướng thì sẽ bớt rảnh để... gây chuyện!".
Bên trong ngôi nhà mùa hè mà vợ chồng Hoàng Oanh đang ở - Ảnh: NVCC
Trong thời gian cách ly, chồng tôi vẫn làm việc tại nhà như một nhân viên mẫn cán từ 8h sáng đến 4h chiều, chỉ khác là anh có thể làm việc trong bộ đồ ngủ và quả đầu xù bông. Còn tôi ngoài nấu nướng ra thì dành thời gian học tiếng Đan Mạch, đọc sách, viết lách, thiền, tập thể dục.
Tôi cũng bắt đầu học đan len từ... chồng (ở Đan Mạch đàn ông biết đan len là chuyện thường), với mục tiêu qua dịch COVID-19 sẽ đan được một đôi tất. Xem tin tức thấy chính phủ bảo chắc chắn sẽ có những người mất việc làm, tôi hỏi chồng công việc kiến trúc sư của anh ổn không đấy.
Ảnh cười chọc tôi: "Em chuẩn bị bộ răng hàm cho chắc vào, mai mốt có gì mình... cạp đất mà ăn!".
Vợ chồng Hoàng Oanh duy trì cuộc sống bình thường với những bữa ăn ngon hơn mùa dịch COVID-19 - Ảnh: NVCC
Những ngày này quả thật kỳ lạ, những ngày đầy sợ hãi nhưng cũng là những ngày đầy yêu thương. Thú thật, tôi có lo lắng cho sức khỏe của mình và những người tôi yêu quý. Tôi đau lòng khi nhìn thấy số người nhiễm và người chế.t tăng vùn vụt mỗi ngày.
Trái tim tôi tan vỡ khi châu Âu bình yên bỗng một ngày trở thành ổ dịch COVID-19 kinh hoàng khiến người ta tháo chạy thoát thân. Nhưng vượt lên trên tất cả những nỗi sợ đó, tôi vẫn cảm nhận được những nguồn sáng tích cực và tử tế.
Đã có hơn 10.000 người đăng ký tình nguyện giúp dọn dẹp, khử trùng, chuyên chở bệnh nhân. Mọi người bảo nhau giờ mỗi lần vào siêu thị nên nở nụ cười với nhân viên ở đó.
Ta ngưng một nhịp, sống chậm lại, nhìn tỏ lòng nhau, giúp nhau qua cơn hoạn nạn. Và bầu trời, khi tất cả chúng ta đang ngưng một nhịp, cũng đang trong xanh hơn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi...
Theo tuoitre.vn
Không hổ danh đàn bà đất Võ: Tay không "xử" 1.500 bánh tráng/ngày Để có hàng cung ứng dịp Tết Canh tý 2020, chị Trần Thị Ánh (xã Tam Quan Nam, huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định) cùng những cộng sự của mình phải thức dậy từ 4h sáng, mỗi ngày làm ra 1.500 chiếc bánh tráng nước dừa. Tại thôn Cửu Lợi Bắc, xã Tam Quan Nam, người dân đang tranh thủ trời nắng để...