Cánh cửa cuộc đời đã đóng lại chỉ vì tôi đã không cưỡng lại được đêm đó
Loạng choạng rồi ngã xuống đất, tôi thấy xung quanh như tối sầm. Chị mở cửa bước vào phòng, thấy tờ giấy đó và hiểu ra tôi đã biết hết mọi chuyện.
Gia đình tôi sinh sống ở vùng ngoại ô thành phố. Từ nhỏ, tôi đã chơi thân với em. Em kém tôi một tuổ.i và là con nhà khá giả, bố mẹ em là công chức nhà nước. Lớn lên, học cùng một trường đại học, chúng tôi yêu nhau. Dù gia cảnh nhà tôi nghèo khó nhưng bạn gái và gia đình bên ấy chưa bao giờ có thái độ xe.m thườn.g.
Những năm tháng học đại học, kinh tế gia đình ngày càng khó khă do bố mẹ già yếu, em gái tôi còn nhỏ. Tuy vậy, bố mẹ vẫn thường động viên tôi, chỉ cần cố gắng học tốt, việc tiề.n nong cứ để bố mẹ lo. Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định xin đi làm thêm bán thời gian ở một công ty du lịch tư nhân.
Với thành tích học tập tốt, một số kinh nghiệm tìm tòi từ trước, tôi nhanh chóng được nhận vào làm. Đồng lương ít ỏi có được hàng tháng đã giúp tôi phần nào trang trải học phí. Một lần, tôi vô tình gặp chị trưởng phòng nhân sự trong buổi liên hoan cuối năm của công ty. Chị hơn tôi 5 tuổ.i, rất xinh đẹp và tài giỏi nhưng chưa có gia đình.
Tính tình tôi cởi mở, chị cũng là người hòa đồng nên hai chị em nhanh chóng thân thiết sau buổi liên hoan hôm đó. Thỉnh thoảng, chị còn rủ tôi đi ăn tối cùng. Chị tâm sự rằng cuộc sống của chị rất cô độc. Trong công việc, chị giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi ngày càng thân thiết.
Không cưỡng được sự hấp dẫn của chị, tôi và chị đã dành cả đêm đó cho nhau. (Ảnh minh họa).
Mải đi làm thêm có thêm nhiều tiề.n nhưng chuyện học hành ngày càng sa sút. Tôi ít nói chuyện và quan tâm tới bạn gái hơn. Em không giận hờn gì mà cũng thông cảm cho tôi. Em luôn nhắc, năm cuối đại học rồi nên tôi hãy chú ý việc học nhiều hơn. Bố mẹ vẫn hay hỏi sao dạo này không thấy em đến chơi, tôi chỉ trả lời ậm ừ cho qua chuyện.
Video đang HOT
Càng ngày, tôi càng mải việc ở công ty. Với ưu ái của chị, tôi được chuyển sang phòng nhân sự với công việc nhàn hạ và lương cao hơn. Đây có thể coi là đặc cách với một sinh viên chưa ra trường như tôi. Chúng tôi gặp nhau và tiếp xúc thường xuyên hơn nữa.
Ngày sinh nhật của chị, chị không đi chơi với bạn bè mà chỉ mời tôi đến nhà ăn tối. Ban đầu, tôi định không đi vì mình đã có người yêu, như thế sẽ không tiện. Tuy nhiên, bạn gái rất tin tưởng tôi, nói tôi nên đi để cảm ơn chị. Tôi thấy hợp lí nên đã nghe lời em.
Tối hôm đó, chỉ có tôi và chị ăn tối dưới ánh nến lung linh, lãng mạn. Khi đã ngà ngà say, dường như men rượu đã làm tôi không còn là chính mình nữa. Chị ngã trong vòng tay tôi, nói rằng đã yêu tôi nhưng không dám thổ lộ vì tôi đã có người yêu. Không cưỡng được sự hấp dẫn của chị, tôi và chị đã dành cả đêm đó cho nhau.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và lo sợ. Tôi vội vàng về nhà chuẩn bị quần áo và đi học bình thường. Tôi ít nói chuyện hẳn với em và trốn tránh em. Kết quả học hành ngày càng tồi tệ, em tìm tôi nói chuyện nhưng tôi cáu bẳn, nói em đừng quản thúc tôi.
Tôi hay đến nhà chị hơn. Chúng tôi quấn quýt nhau như một cặp tình nhân. Chị thường hay đưa cho tôi tiề.n, nói tôi biếu bố mẹ và lo cho việc học. Một, hai lần đầu tôi ngần ngại không nhận. Nhưng về sau, tôi nhận tiề.n của chị nhiều hơn. Tôi vẫn lén lút không để ai biết mối quan hệ này.
Tôi không tin được những gì vừa xảy ra với mình là sự thật. (Ảnh minh họa).
Một lần ở nhà chị, tôi thấy tờ giấy kết quả khám bệnh của chị. Tôi không tin nổi vào mắt mình vì kết quả khám ghi rõ chị mắc căn bệnh thế kỷ. Loạng choạng rồi ngã xuống đất, tôi thấy xung quanh như tối sầm. Chị mở cửa bước vào phòng, thấy tờ giấy đó và hiểu ra tôi đã biết hết mọi chuyện.
Chị nói rằng chị mới biết, người tình cũ của chị chính là người đã làm cho chị mắc căn bệnh này. Khi gặp tôi chị không biết trong người mang căn bệnh đó. Thế nhưng, việc gặp tôi đã khiến chị quên đi tất cả. Đêm hôm đó chị uống chút rượu nên cũng quên luôn việc dùng bao về sau thì chị không dám nói ra vì sợ tôi sẽ không chấp nhận chị nữa.
Tôi không tin được những gì vừa xảy ra với mình là sự thật. Vậy là, tôi cũng đã mắc căn bệnh quái ác này. Mọi thứ tôi dự định trong tương lai giờ đã đổ vỡ. Tôi lừa dối bố mẹ, phản bội tình yêu chân thành của em chỉ để chạy theo những giá trị phù phiếm bởi suy nghĩ nông cạn.
Tôi nên thú thật hết với mọi người hay là cứ im lặng đối diện với tội lỗi của mình? Tôi biến mình thành một kẻ tội đồ mà có lẽ không ai tha thứ. Tôi phải làm sao để đối diện với tình cảnh nghiệt ngã của mình lúc này đây?
Theo TTT/Phununews
Ăn hỏi rồi mà tôi cũng không rõ bao giờ anh cưới mình
Mọi người thống nhất với nhau lịch cưới nhưng anh có vẻ chần chừ.
Tôi 25 tuổ.i, bạn trai 39 tuổ.i, lúc tìm hiểu nhau anh xác định mối quan hệ này là nghiêm túc. Tính tình anh hiền lành, có trách nhiệm, không rượu bia, thuố.c l.á; còn tính tôi có phần nóng nảy.
Vì trước khi quen, tôi và anh đều không thuận lợi trong tình cảm, gặp phải người không tốt nên giờ cả hai rất trân trọng nhau. Sau một thời gian, tôi đưa anh về ra mắt gia đình, may làm mọi người đều quý mến anh.
Một năm sau ngày quen nhau, tôi không nghe anh nói nhiều về chuyện kết hôn vì mẹ anh mắc bệnh ung thư từ mấy năm trước.
Gia đình tôi bàn về chuyện đính hôn vì quen cũng lâu, anh nói mẹ muốn tham dự nên phải chờ nhưng không biết chừng nào, sau đó mọi người thống nhất với nhau lịch cưới nhưng anh có vẻ chần chừ. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Ảnh minh họa.
Gần đến ngày cưới nhưng anh không lo gì hết, một mình tôi chuẩn bị mọi thứ. Tôi có hỏi anh thì anh nói mọi việc sẽ ổn. Sau đó anh về nhà tôi, trước mặt mọi người, anh bảo gia đình anh sẽ qua Việt Nam chơi vào năm sau nên muốn trì hoãn đến năm sau mới làm đám hỏi.
Lúc đó tôi, cảm thấy mình thật ngốc khi không biết ý định của anh. Tôi giận anh và anh năn nỉ, xin lỗi. Rồi đám hỏi vẫn tổ chức như dự định. Sau đám hỏi đó, mọi người hỏi chừng nào sẽ đám cưới thì anh bảo đợi mẹ khỏe để có thể qua tham dự.
Bên cạnh đó, nhà tôi không an tâm nên bảo tôi khuyên anh mua nhà và về nước chuẩn bị giấy chứng nhận độc thân, anh nói là phải có ngày chính xác cưới mới làm được.Từ hồi đám hỏi tới giờ, tôi đã nghe miệng đời xì xào này nọ, nào là tôi ham tiề.n, nào là không biết anh ở bên đó có vợ chưa.
Tôi cũng hơi bực mình nhưng nghĩ người ta có quyền nói, mình không cần để tâm. Bây giờ rất nhiều người hỏi chừng nào đám cưới, thực sự là tôi cũng không biết, nhiều người hỏi xong rồi nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Nhiều lúc tôi cũng khó chịu hỏi anh chừng nào cưới, anh nói sẽ cưới trong năm nay. Nếu cưới trong năm nay thì sao tôi không biết ngày cưới, không biết cái gì hết. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phununews
Mình bất chấp yêu nhau nhé, chàng kỹ sư của em! Anh là chàng kỹ sư cơ khí. Em là cô giáo dạy văn. Duyên số thế nào để em gặp anh, mến anh và rồi yêu anh? Thế thì, mình bất chấp yêu nhau nhé, chàng kỹ sư của em! Anh là kỹ sư cơ khí. Em là cô giáo dạy văn. Mình tình cờ biết nhau trong đám cưới chú rễ là...