Càng muốn quên thì lại càng nhớ!
Ai chẳng từng một lần viết sai. Ai chẳng từng một lần buông tay và tự làm mới lòng mình để ngày mai yêu lại. Chỉ khác nhau ở chỗ người ta chọn cách cố chấp học quên, hay bền lòng để đấy.
Hôm nay anh đi ngang một ngã tư, tay bất giác run lên một trạng thái chực chờ được nắm.
Hôm nay, anh ngồi lại một góc quán quen, bỗng lòng bình lặng lúc nghe lại bài hát cũ kĩ mà em vốn thuộc nằm lòng.
Hôm nay, anh đi qua một con phố dài, cơn gió tháng Tám xanh xao khua vào sắc vàng của hàng đèn đường cô đơn đổ bóng. Lòng xao xác. Sài Gòn đêm cũng xao xác tiếng bước ai quen.
Hôm nay, như mọi ngày, thì là anh nhớ em!
Video đang HOT
Đó cũng là lúc anh hiểu rằng đừng cố chấp quên đi bất cứ điều gì đã cố chấp nán lại trong tâm khảm. Nó cũng giống như việc cố tẩy sạch một chữ viết sai trên giấy, quá tay lại thành ra một mảng mỏng manh, loang lổ đến xấu xí, nhưng rồi cũng chẳng thể viết thêm gì vào đấy. Chi bằng nhẹ nhàng gạch bỏ chữ ấy đi, hẳn nhiên nó vẫn sẽ vẹn nguyên, chỉ là có thêm một vạch ngang đấy để nhắc nhớ về một sai lầm khi đã chắp bút mực sa.
Nghĩa rằng, anh chẳng cần cố tẩy xóa bất cứ ký ức gì về em, chỉ cần nhủ lòng mình đó là thứ đã-qua, đã-xa và mãi-mãi-không-thuộc-về, nhưng chỉ cần ngoái nhìn, cả một vùng kỉ niệm đổ tràn niềm thương một thời từng gối đầu vẫn đấy, vẫn vẹn nguyên. Để anh còn biết có những ngày cũ đã từng là của nhau, đã từng đủ đầy những chênh chao giữa dòng đời hối hả, đã từng tất tả tìm nhau mỗi lúc giận hờn, nhưng rốt cuộc đã chẳng có phận đời phận kiếp nắm tay đi đến cuối trời cuối đất. Rốt cùng chỉ có nỗi đau chia xa là thật, chỉ biết cười nhạt trước được – mất của thói đời!
Nhưng trang giấy còn dài, gạch một chữ rồi phải viết lại đúng hơn và chắc tay viết tiếp. Đời cũng còn dài, anh cũng sẽ bước tiếp đến những ngày mai, chẳng cần cố chấp quên những ngày lầm lạc, chỉ cần bỏ mặc nó với dấu gạch ngang kia, còn lại cứ bình tâm phó thác, mặc thời gian. Chỉ là mọi thứ phải tự thân đi – đến, đừng gắng gượng, cưỡng cầu, để rồi lòng loang lổ những vệt hằn lao tâm và chùn tay không dám viết tiếp tên người thương đời mình.
Ai chẳng từng một lần viết sai. Ai chẳng từng một lần buông tay và tự làm mới lòng mình để ngày mai yêu lại. Chỉ khác nhau ở chỗ người ta chọn cách cố chấp học quên hay bền lòng để đấy – một thứ kỉ vật đáng giá không thể chạm vào, không thể thuộc về, nhưng lạ thay cũng chẳng thể đẩy nó lùi xa vào miền quên lãng.
Hôm qua không giữ những điều lầm lạc, hôm nay sao đưa lòng mình khác lối ngày xưa?
Theo Guu
Thư tình: Muốn quên em mà vẫn nhớ đến tận cùng
Đã có lúc anh tưởng như mình không thể thở nổi vì một lẽ: anh đã lạc mất em giữa dòng người tấp nập.
Em buông tay anh rồi để lại bao nhiêu dự định vẫn còn dang dở nơi anh (Ảnh minh họa)
Em à, em đang làm gì đó?! Em đang vui, đang buồn hay đang hạnh phúc bên người mới rồi? Đã có lúc anh tưởng như mình không thể thở nổi vì một lẽ: anh đã lạc mất em giữa dòng người tấp nập.
Anh không tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng tin nhắn em gởi cho anh ngày hôm đó "Có không biết giữ giờ mất rồi biết làm sao. Em giờ đã biết yêu người khác, anh đừng buồn". Anh nhớ như in một ngày đầu tháng 9, kể từ ngày hôm đó anh như mất đi cả thế giới của mình em biết không?
Thời gian vừa qua anh giống như người mất hồn vậy, có lần anh đi xe ngoài đường anh bắt gặp một cô gái gần giống như em. Từ quần áo mang trên người, cái túi xách, cách xoã mái tóc cũng là của em. Anh cứ mải miết chạy theo sau để tìm một dáng hình quen thuộc ngày nào đã từng là cả thế giới của anh. Đã có lúc anh tưởng như mình ở rất gần với hạnh phúc nhưng giờ thì hạnh phúc đó đã xa vời- xa khỏi tầm với của anh rồi.
Ngay từ đầu anh đã biết con đường anh đi rồi cũng sẽ không đem chúng ta về bên nhau, nhưng mà anh vẫn cứ yêu em một cách dại khờ, yêu không toan tính giống như cái cách cho đi mà không cần nhận lại đó. Nói vậy thôi chứ anh cũng như bao người, cho đi thương yêu thì anh cũng không hy vọng mình nhận lại đắng cay đâu em.
Anh không trách em yêu toan tính giữa đôi đường, anh chỉ trách anh không giữ được em lại mãi bên cạnh anh. Yêu em anh có được sự ủng hộ tuyệt đối của gia đình anh qua cách hỏi han. Sự quan tâm của ba mẹ anh mà anh đã cảm nhận được, anh từng mong ước một ngày nào đó em sẽ chính thức là nàng dâu hiền của ba mẹ anh.
Anh và em cùng sống trong ngôi nhà theo cách ví von của anh là "ngôi nhà nho nhỏ có những hạnh phúc to". Em trai của anh sẽ gọi em là chị 2. Nghĩ như vậy thôi mà nhiều lúc anh xem đó là niềm hạnh phúc cho riêng mình, là động lực để anh phải phấn đấu.
Nhưng cuộc sống không giống như cuộc đời, điều mà anh lo sợ nhất. Sự thật mà anh không muốn đối diện nhất lại đến với anh, nó đến ngay lúc anh cô đơn nhất.
Ngày lại qua ngày anh đều đặn online, không làm gì hết, anh chỉ vào xem thử tối em thức khuya đến mấy giờ, sáng dậy sớm hay không như thói quen trước đây của anh vậy. Nhiều lúc anh thấy trên trang cá nhân có post hình của em với người mới trong anh lại dấy lên nhiều suy nghĩ, anh vui vì nhìn thấy nụ cười của em dù biết rằng nụ cười đó không còn là của anh nữa rồi. Anh lại ganh tị với người mà được em yêu nữa, nhiều lúc anh thấy mình tủi thân ghê lắm.
Em buông tay anh rồi để lại bao nhiêu dự định vẫn còn dang dở nơi anh. Cú vấp cuộc đời này làm cho anh đau nhói, anh chẳng thiết đứng dậy để bước tiếp luôn. Không biết bao giờ anh mới có thể mở lòng mình ra để yêu người sau, vì giờ đây trong anh cảm thấy chơi vơi, lạc lõng lắm.
Cảm ơn em đã rời xa anh để anh biết không có gì là mãi mãi hết, yêu một người anh còn phải học thêm nhiều điều nữa. Bất chợt trong anh lại ngêu ngao câu hát "Ôi hạnh phúc mong manh xa rồi, như bóp nát tim ta người ơi. Ta thầm mơ môi hôn em nồng nàn,ta thầm mơ dáng em dịu dàng ......"
Theo Dân Việt
Muốn quên mối tình đồng giới để về với cuộc sống bình thường Tôi không biết làm sao để có thể quên em - một mối tình đồng giới, để tin vào hôn nhân và lập gia đình. Ảnh minh họa Tôi là một cô gái 25 tuổ.i, là con gái, năm học cấp 3 tôi yêu anh, tình yêu đơn phương dành cho một người đã có gia đình. Cũng vào những năm học đó...