Cần lắm một gã tình nhân
Cô cần một cái gì đó tương tự như tình nhân để xoa dịu những nỗi mất mát, những nỗi khó khăn trong cuộc sống…
Không biết đến một lúc nào đó cô sẽ quên anh, quên cái dáng hình đó, giọng điệu đó, cách anh bày tỏ với riêng cô hay dường như với cả nhiều thật nhiều người nữa…
Rồi không biết đến một lúc nào cô thu mình trong một góc khuất nhớ về những ngày đã qua như một cơn mộng mị, cô bật lên khóc như một đ.ứa t.rẻ bị mất đi một món quà thật quý, cô lại đi tìm anh, oán hờn và trách cứ, bắt đền anh ư? Đâu phải anh lấy, cũng đâu phải đó là quà tặng của riêng mình, một món đồ chơi luôn có thể bỏ đi khi đã cũ kỹ? Cô lại gục xuống một niềm riêng không có cơ sở để áp đặt, cứ thế cô chôn tận đáy lòng một nỗi buồn khôn nguôi…
Nước mắt cô rơi những đêm dài, cô cần một người hơn thân ở bên cạnh, một cái gì đó tương tự như tình nhân để xoa dịu những nỗi mất mát, những nỗi khó khăn… Tận cùng của sâu thẳm trái tim cô đang vỡ tan những hy vọng vào tương lai trước mắt, cô muốn gọi tên một ai đó thật thân thương, mỉm cười với họ, nói những lời chân thành, chia sẻ chuyện riêng tư, nói rằng cô yêu, cần họ, muốn được nhiều hơn là những lời khuyên sáo rỗng nhưng sao mà sao thật khó?
Cô chợt hiểu hình như cuộc sống cứ bàng bạc, cái quá khứ tủi hờn đẩy cô vào một cõi tư lự dối lòng, e ngại tiếp xúc để rồi ngồi đây nghĩ về những năm tháng dần trôi mà quặn đau đến vậy.
Thử hỏi cô có nên khóc hay không, có để nước mắt mình rơi những vệt dài in theo những bước chân mặc dù không cố tỏ ra mệt mỏi mà vẫn chán chường và bất hạnh biết mấy. Cô như thứ ngôn ngữ dư thừa không tạo thành để cuộc đời nên thơ, như những vết loang lổ sau cơn mưa làm hoen ố màu macara trên khóe mắt… mặc dù đã cố công chải chuốt, như vết son quẹt vội và vụng trộm… như kẻ đi hoang, như một mái nhà không trọn vẹn…
Video đang HOT
Cái quá khứ tủi hờn đẩy cô vào một cõi tư lự dối lòng… (Ảnh minh họa)
Cứ thế, từng ngày là một sự mất dần của hụt hẫng, của tan biến và vô vọng. Cô đang chìm đần và biến mất, trong một ngày gần nhất… điều mà cô muốn làm là có một ai đó để nhắn nhủ, để nhắc về sự tồn tại của chính mình. Cô còn xuất hiện như một người đàn bà, nỗi cô đơn làm… hình ảnh của cô ta không tồn tại và cuộc sống của của cô ta hòa lẫn sau đó.
Cô chua xót cho tất cả thân phận những con người từng vất vả, có nhiều hy sinh cho tình yêu, cho những gì mình từng cam chịu và hy vọng một ngày được bù đắp. Cô cảm thông với những hoàn cảnh éo le, những nghịch cảnh trớ trêu, không có một thước đo cụ thể hay một chuẩn mực nào hình thành… chỉ có những con đường, ngã rẽ, những lối đi…Và cô cũng chênh vênh như thế!
Rồi một ngày nữa trôi qua… cũng dài như thế, không khác, không có gì tươi mới, cứ lặng lẽ và vô bờ, nỗi cô đơn cứ như những nút thắt đều đặn, những vòng quay của duyên số… và cô hiểu, đó là cuộc sống.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khốn khổ vì "trót dại" với trinh nữ
Chưa hết bối rối vì tiếng khóc nỉ non của Hoa sau màn "yêu" chán ngắt vì là "lần đầu", Quyền lại tiếp tục bị nàng dọa nạt: "Nếu anh mà bỏ em, em thề sẽ t.ự v.ẫn trước mặt anh đấy!".
Biết cái tính "ương ương", dám nghĩ dám liều của Hoa, Quyền phải vỗ về, xoa dịu ngay: "Em đừng suy diễn linh tinh. Làm sao anh dám bỏ rơi em được. Anh sẽ có trách nhiệm mà...". Nói vậy thôi chứ tưởng tượng đến cảnh một là "chốt hạ" đời trai cùng Hoa, hai là nhìn nàng đứng gào thét đòi c.hết, Quyền đều thấy dựng cả tóc gáy cả. Nhưng đó là hậu quả tất yếu từ việc anh đã cả gan cướp đi "cái ngàn vàng" của Hoa!
Cũng từ sau hôm "định mệnh" ấy, Quyền gặp nhiều áp lực hơn hẳn. Hoa không còn kiêu kì như trước mà quay ra bám riết Quyền. Một tuần 7 ngày chẳng hôm nào anh không phải điểm danh tại nhà bạn gái, nếu không Hoa lại hờn mát: "con ong đã tỏ lối về rồi thì muốn duỗi ra phải không?". Rồi nàng bắt đầu thủ thỉ kể một vài câu chuyện thương đau: "Đấy, như cái Ngân bạn em, từ ngày có quan hệ với bạn trai là anh ta cứ thờ ơ, lạnh nhạt dần...", và sau cùng, chốt lại bằng màn dọa c.hết quen thuộc: "Anh mà như thế là em t.ự t.ử trước mặt anh đấy!".
Hoa nay cũng nâng hẳn vai trò, vừa là bạn gái vừa là... mẹ trẻ của Quyền. Nàng quản lí Quyền như quản lí đứa con trai đang t.uổi choai choai mới lớn. Ngoài 8 tiếng vàng ngọc ở công ty, Quyền đi đâu, làm gì, với ai là phải báo cáo cụ tỉ với Hoa, vì nàng bảo: "Đã thuộc về nhau rồi là phải có trách nhiệm với nhau hơn. Với lại, đàn ông bọn anh cứ thả rông không để mắt tới là có vấn đề ngay. Lúc đó, em biết "bắt đền" ai?".
Giờ cũng đố Quyền dám cãi lời Hoa. Mỗi lần gây chiến với nhau, Quyền mà không nhường nhịn, xuống nước thì Hoa nước mắt ngắn nước mắt dài, dấm dứt: "Chỉ đàn bà bọn tôi là thiệt thòi thôi, hi sinh hết cho lũ đàn ông bọn anh rồi lại bị cư xử chẳng ra gì...". Quyền không nghĩ cơ may dành được "cái ngàn vàng" của nàng lại khiến anh mệt mỏi đến vậy. Anh vẫn rất yêu nàng, nhưng không thích kiểu lúc nào cũng bị dọa "bắt đền" như thế. "Mà nếu đền được, chắc tôi cũng đền cho xong!", Quyền than thở.
Cường lúc nào cũng phải lải nhải điệp khúc "anh xin lỗi" để nịnh nọt, xoa dịu người yêu... (Ảnh minh họa)
Không ghê gớm, dọa c.hết với đòi đền bù như Hoa, song Vân - bạn gái Cường lại có kiểu "nẫu ruột" khác.
"Tem" với "phiếu" thì chỉ có một lần trong đời thôi, nhưng sau lần được nàng "dâng hiến", Cường muốn "yêu" Vân cũng vẫn khó khăn như thường. Phen nào cũng phải dỗ dành ngon ngọt Vân mới đồng ý, mà thái độ thì cam chịu, day dứt lắm. Nhiều khi Cường phát xấu hổ vì bước chân vào "hotel", đứng trước mặt nhân viên lễ tân mà thái độ Vân vẫn cứ sưng sỉa, ngúng nguẩy. Ai không hiểu lại tưởng Cường là tên "ma cô" đang cưỡng ép gái nhà lành làm điều "đồi bại".
Rồi chuyện yêu đương diễn ra cũng chẳng suôn sẻ, thăng hoa gì. Trước giờ "lâm trận", Cường đang cao hứng, ôm hôn người yêu thắm thiết để lấy đà "chiến đấu" thì thi thoảng lại tụt hứng bởi nàng phụng phịu: "Em chẳng muốn mình tiếp tục yêu nhau kiểu thế này đâu. Em sợ lắm...", hoặc "sốt cả mề" vì nghe nàng giao hẹn: "Một tuần một lần thôi đấy!".
Khi "nhập cuộc" cũng tẻ không kém. Hết dáng nằm cứng đờ như khúc gỗ không chịu "tác chiến" lại đến vẻ mặt đau đớn như bị hành xác. Cường phải thăm dò biểu hiện của nàng chán chê mới dám hành động, thế mà lần nào xong việc, anh cũng vẫn chứng kiển cảnh Vân ngồi rơm rớm nước mắt: "Tại anh làm em đau", "Em chẳng muốn mà sao anh cứ suốt ngày đòi hỏi chuyện này thế?"... Tóm lại, trăm nghìn tội đều đổ đầu Cường, và anh lúc nào cũng phải lải nhải điệp khúc "anh xin lỗi" để nịnh nọt, xoa dịu người yêu.
Từ ngày vượt quá giới hạn, tậm trạng Vân cũng bất ổn và hay nghi ngờ hẳn. Giờ điện thoại của Cường cấm được ngoài vùng phủ sóng, bởi hôm nào anh lỡ quên di động ở nhà hoặc máy hết pin, thì y như rằng hôm đó, Vân sẽ khóc hết nước mắt và k.hủng b.ố tinh thần bạn trai bằng một tá tin nhắn với đại ý: sợ Cường "chạy làng".
Hãi nhất năm ngày ba bận Vân lại hỏi khó: "Sau này anh sẽ cưới em chứ? Mà mình đã sâu đậm thế này rồi, có khi cưới sớm cho ổn định". Mặc dù mồm thì hứa như thật: "Chắc chắn rồi!" song đó chỉ là để bạn gái an lòng, chứ thực tế Cường thú nhận: "Công việc chưa đâu vào đâu, mà tôi tính phải gần 30 mới kết hôn. Nên thời điểm này mà nói chuyện cưới xin thì quá xa vời. Nhưng cứ cái đà này, năm sau mà cô ấy đòi cưới thì chả biết tính sao đây...".
Thế mới biết, trừ khi thuộc hạng "Sở Khanh", ăn xong là quệt mỏ ngay, bằng không "yêu" được trinh nữ cũng không phải chuyện đơn giản cho cánh mày râu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thói xấu của bạn khiến chàng mất mặt với bạn bè Khá nhiều điều nhỏ nhặt mà phái nữ cho là "chuyện bình thường, có gì đâu" song nó lại khiến cánh mày râu muốn chui xuống đất. Ảnh minh họa Bởi vậy, nếu không muốn "xấu chàng hổ ta", trước mặt bạn bè anh ấy, bạn hãy hạn chế tối đa những thói xấu sau: 1. Mặt lạnh Dẫu rằng hoàn toàn xa...