Cái kết không ai ngờ cho cuộc hôn nhân không tình yêu
Thảo chắc mẩm giờ này người mà Thảo gọi là chồng chắc đã say giấc nồng. Nhưng bước lên phòng, thay vì thấy lo lắng, Thảo lại thấy nhẹ bẫng lòng khi Tuân không có ở nhà.
Ngay từ khi còn nhỏ, cuộc sống của Thảo đã vô cùng hoàn hảo. Chính vì vậy cuộc đời của Thảo như được sắp đặt sẵn vậy. Con gái gốc thành phố, gia đình có điều kiện, bố mẹ lại hết lòng yêu thương, chăm sóc, cưng chiều như công chúa nhỏ. Rồi Thảo lại đậu vào một trường đại học danh tiếng. Trong suốt 4 năm đại học, Thảo chỉ chuyên tâm vào chuyện học hành dù bên cạnh có biết bao chàng trai theo đuổi. Với Thảo, tình yêu lúc nay là một thứ gì đó rất phù phiếm.
Tốt nghiệp đại học, Thảo xin được một công việc cực tốt mà nhiều bạn bè cùng trang lứa phải ngưỡng mộ, ghen tỵ. Công việc của Thảo lên như diều gặp gió. Bị cuốn vào niềm đam mê bất tận của công việc ấy nên Thảo đã bước sang ngưỡng 29 mà vẫn chưa có nổi lấy một mảnh tình vắt vai. Dù là vậy thì Thảo vẫn cảm thấy cuộc sống của mình khá ổn vì từ lúc sinh ra đến giờ, Thảo chưa từng một lần rơi nước mắt chứ nói gì là trải qua sự đau khổ, thất vọng, chán chường. Con đường đi của Thảo như được trải đầy hoa hồng và Thảo chỉ việc bước đi mà thôi.
Với Thảo, tình yêu lúc nay là một thứ gì đó rất phù phiếm. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi bố mẹ giục giã quá nên Thảo đã chấp nhận cuộc hôn nhân mai mối với Tuân. Lúc ấy Thảo chỉ nghỉ đơn giản kết hôn là trách nhiệm, nghĩa vụ, là bổn phận của một người làm con và kết hôn để không đi ngược lại quy luật của tự nhiên mà thôi chứ không hề nghĩ được xa hơn là cuộc hôn nhân không được bắt đầu bằng tình yêu nó sẽ như thế nào.
Thảo và Tuân thậm chí còn chưa có với nhau lấy một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Có gặp nhau cũng chỉ là bàn về chuyện đám cưới sẽ tổ chức như thế nào để phù hợp với điều kiện, hoàn cảnh của hai bên. Tuân ít nói nên Thảo cũng lầm lì cho tương xứng. Đã có lúc Thảo muốn từ chối nhưng mẹ Thảo đã dùng mọi lý lẽ để thuyết phục Thảo rằng Tuân là con nhà tử tế, gia giáo, công việc ổn định. Vợ chồng sống với nhau là vì tình nghĩa chứ không phải là vì tình yêu nên Thảo đành chấp nhận vậy. Chẳng phải cuộc sống của Thảo từ khi sinh ra đến giờ vẫn luôn tuân theo một sự sắp đặt có sẵn và vẫn tốt đẹp đó hay sao .
Đêm tân hôn, cái đêm mà người ta luôn ca ngợi là ngọt ngào khó quên ấy, với Thảo nó chẳng có dư vị gì đặc biệt. Tuân giống như một cái máy và Thảo cũng vậy, cố gắng cho xong nghĩa vụ. Mọi việc xong xuôi, nhìn Tuân say giấc không chút vô ưu vô lo mà Thảo bỗng thấy chột dạ. Thảo đã làm vợ rồi đấy ư?
Không tuần trăng mật vì công việc của cả hai đều bận rộn nên Thảo và Tuân quay trở lại ngay với công việc. Vợ chồng son nhưng cả ngày Thảo và Tuân không có với nhau lấy một tin nhắn, một cuộc điện thoại hỏi thăm. Có chồng rồi mà Thảo cảm giác mình vẫn như là gái còn son, không bị ràng buộc bởi cái thứ gọi là gia đình. Tối về gặp nhau, cả hai chỉ chào nhau một câu gọi là lễ nghĩa, phép tắc. Thảo giúp mẹ chồng cơm nước, dọn dẹp xong xuôi, lên phòng thì Tuân cũng đã ngủ từ lúc nào. Bỗng Thảo thấy có một sự vô vị, lạc lõng đang diễn ra trong căn phòng này, và cụ thể là trong tâm trí Thảo.
Video đang HOT
Chưa một lần đau khổ hay hạnh phúc vì tình yêu, lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ, Thảo không hề cảm thấy sợ sệt, đau khổ. (Ảnh minh họa)
Thảo chỉ về nhà sớm được một tuần vì núi công việc ở công ty lúc nào cũng chờ đổ sập xuống đầu Thảo. Không giúp đỡ được mẹ chồng việc nhà Thảo cũng không thấy quá áy náy. Thảo cho rằng tự bản thân bố mẹ chồng phải hiểu được tính chất công việc của Thảo và thông cảm cho Thảo. Tuân không hài lòng nên nhắc nhở Thảo nhưng Thảo dường như không quan tâm tới lời Tuân nói. Từ nhỏ Thảo đã luôn như vậy, luôn thích tự làm theo ý thích của mình.
Nói Thảo không được, Tuân chán nản chẳng còn để ý đến những việc Thảo làm nữa. Tối nọ Thảo về nhà khi trời đã khá khuya. Thảo chắc mẩm giờ này người mà Thảo gọi là chồng chắc đã say giấc nồng. Nhưng bước lên phòng, thay vì thấy lo lắng, Thảo lại thấy nhẹ bẫng lòng khi Tuân không có ở nhà. Nhưng cũng chưa kịp thoải mái được bao lâu thì Tuân về, người nồng nặc hơi men, không lên nổi giường mà nằm ngủ luôn trên thảm trải sàn. Nhưng đó là việc của Tuân, còn việc của Thảo bây giờ là lên giường đi ngủ. Cho đến sáng hôm sau, Tuân chìa ra cho Thảo một lá đơn l.y hô.n:
- Cả anh và em đều không thích hợp cho cuộc hôn nhân này. Chúng ta nên giải thoát cho nhau trước khi cả hai rơi vào bế tắc.
Chưa một lần đau khổ hay hạnh phúc vì tình yêu, lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ, Thảo không hề cảm thấy sợ sệt, đau khổ. Trái lại, cô cảm giác rõ ràng một sự thanh thản trong lòng. Sau những chuyện đã xảy ra, Thảo mới nhận ra rằng bước đi đầu tiên của cô vốn dĩ đã là một sai lầm.
Theo Một Thế Giới
Thấy ô sin nôn ọe trong nhà tắm, chồng tôi tái mét mặt rồi đi thẳng lên phòng
Định quay lên lấy điện thoại gọi cho anh thì thấy phòng chị giúp việc sáng đèn nên tôi tò mò bước đến gần. Và rồi...
Tôi thuê giúp việc cũng đã được 2 năm. Chị giúp việc sống biết điều và rất có trách nhiệm nên tôi rất tin tưởng giao con cho chị chăm sóc. Có dạo phải về quê một tuần nhưng tôi cũng không lo lắng gì vì chị giúp việc lo được tất cả mọi thứ, con cái vẫn được chăm sóc tốt, ngoan ngoãn mà không mè nheo đòi mẹ.
Chồng tôi thường xuyên đi công tác chẳng mấy khi ở nhà. Mỗi lần về anh chỉ ở nhà được mấy hôm rồi đi. Có chị giúp việc 3 mẹ con cũng đỡ buồn hơn. Tôi tính sẽ thuê chị giúp việc thêm 3 năm nữa, tới khi con gái nhỏ của tôi vào lớp 1 thì thôi. Vì khi đó các con lớn rồi, mình cũng rảnh hơn, thuê giúp việc thì lại thừa. Chồng thì bảo cứ thuê người làm cho vợ được thảnh thơi. Rảnh thì mấy mẹ con đưa nhau đi chơi, bố đi suốt cũng không quan tâm tới các con nhiều được.
Sau Tết năm ấy chồng tôi được ở nhà lâu hơn vì lần công tác tiếp theo sẽ là chuyến công tác dài. Đợt đấy anh ở nhà cũng phải đến gần hai tháng. Tết ra công ty tôi tổ chức đi chơi lễ hội mấy ngày, rồi mấy anh chị em trong nhóm chơi lại tổ chức đi chùa. Vì có chồng ở nhà nên tôi cũng rảnh rang đi, chồng cũng động viên tôi đi cho tinh thần thoải mái. Tối tối gọi điện về cho chồng anh đều bảo vợ yên tâm con lớn đang học còn con bé đang ngồi chơi với bố ngoan lắm.
Tối tối gọi điện về cho chồng anh đều bảo vợ yên tâm con lớn đang học còn con bé đang ngồi chơi với bố ngoan lắm. (Ảnh minh họa)
Lần đi chùa tôi cũng đã định rủ chị giúp việc đi cùng, tôi coi chị cũng như chị em trong nhà, cho chị đi cùng cho biết đó biết đây. Cũng chỉ là thêm chút tiề.n ăn, tiề.n nhà nghỉ thôi nhưng chị lại từ chối. Chị bảo mình bị bệnh khớp đi lại nhiều thì chân đau nhức không chịu được, sợ về lại không đi nổi. Dù tôi động viên nhiều nhưng chị vẫn khéo léo từ chối nên đành thôi.
Chồng tôi thì bảo: "Đi với các anh chị ấy mình đưa giúp việc đi không tiện. Vợ cứ đi một mình thôi". Vậy là tôi xếp đồ đi một mình dù lúc đầu đã đăng kí cho cả chị giúp việc. Vừa đi lễ chùa, vừa đi chơi cũng mất cả tuần.
Đi chơi về tôi mua rất nhiều quà cho mọi người. Tôi còn mua cả quà cho gia đình chị giúp việc để chị gửi về quê cho các con nữa. Sau đấy mấy chị hàng xóm còn định rủ đi cùng hội của chị ấy nữa nhưng mà mệt quá nên tôi không đi tiếp, với lại ngại để chị giúp việc ở nhà chị ấy vất vả.
Bình thường tôi ở nhà tôi còn phụ được chị ấy ít việc, chứ chồng tôi ở nhà cùng các con thì chỉ có bày thêm thôi. Thế nhưng khi mang chuyện ra nói thì chị giúp việc lại cứ động viên tôi đi. Chị bảo đi chùa đầu năm may mắn lắm, chị vì có bệnh không đi được nên đành chịu. Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn quyết định không đi.
Rồi cũng tới ngày chồng tôi đi công tác. Chỉ còn 2 ngày nữa là anh bay thì xảy ra chuyện. Tối hôm ấy ăn cơm xong đang dọn dẹp thì chị giúp việc chạy vội vào nhà vệ sinh nôn ọe. Tôi định vào nhà vệ sinh xem thế nào thì chị chốt cửa nên lại quay ra.
Lúc ấy chồng tôi mặt biến sắc hoàn toàn rồi đi thẳng lên phòng chứ không ngồi xem trận bóng mà anh yêu thích nữa. Tôi đã thấy nghi nghi, không biết liệu họ có mối quan hệ mờ ám gì với nhau không. Chị giúp việc nói trong người không khỏe, có lẽ do trúng gió lúc tối ra ngoài mua đồ. Tôi đưa chị thuố.c uống rồi bảo chị nghỉ ngơi sớm, việc dọn dẹp để tôi làm.
Hôm ấy do chồng không xem ti vi nên cả nhà cũng đi ngủ sớm. Ru con gái bé ngủ là tôi cũng ngủ luôn. Chồng cũng tắt điện đi ngủ. Bình thường tôi ngủ là ngủ một mạch tới sáng nhưng có lẽ hôm ấy đi ngủ sớm nên nửa đêm lại tỉnh giấc. Quờ sang bên cạnh chẳng thấy chồng đâu cả, tôi giật mình. Anh đi đâu được nhỉ.
Nghĩ chồng đang trong phòng làm việc, tôi đi sang thì phòng đóng cửa tối om, lò mò xuống nhà xem anh có xem ti vi không thì cũng không thấy ti vi bật. Định quay lên lấy điện thoại gọi cho anh thì thấy phòng chị giúp việc sáng đèn nên tôi tò mò bước đến gần. Và rồi những tiếng nói thì thầm bên trong, nhưng giữa đêm vắng tôi vẫn nghe rõ:
Chị ốm đau thế này thì nghỉ làm về nhà luôn đi. Hàng tháng em sẽ gửi tiề.n về cho chị nuôi các cháu. Chứ cứ cố thế này nhỡ làm sao thì các cháu khổ. (Ảnh minh họa)
- Chị ốm đau thế này thì nghỉ làm về nhà luôn đi. Hàng tháng em sẽ gửi tiề.n về cho chị nuôi các cháu. Chứ cứ cố thế này nhỡ làm sao thì các cháu khổ.
- Không được đâu, chị không muốn làm khó cho vợ chồng em. Em đưa chị lên đây làm và hàng tháng trả lương như thế là tốt với chị lắm rồi. Ở quê làm vất vả mà tiề.n công cũng được bằng thôi. Em đừng để cô Lan biết em và chị là chị em cùng mẹ khác cha. Cứ coi như chị là người giúp việc thôi.
- Không được, chị thế này em không yên lòng. Thôi để em bảo Lan thuê người làm khác rồi cho chị về.
- Không, chị vẫn làm được mà. Chị không sao đâu.
Tôi quá bất ngờ. Thì ra người phụ nữ mà vợ chồng tôi thuê làm giúp việc lại là chị cùng mẹ khác cha với chồng tôi. Có lẽ không một ai trong gia đình chồng biết việc này vì bố chồng tôi đã mất, ngày khi ông còn sống tôi cũng nghe vài lần mẹ chồng nói bóng gió về con riêng của ông. Tôi trở lên phòng, lòng suy nghĩ nhiều.
Sáng hôm sau tôi bảo chồng đưa chị đi khám bệnh. Chồng tôi bất ngờ, và tôi nói tôi đã nghe được cuộc nói chuyện tối qua. Nếu chị vẫn muốn ở lại đây thì cứ để chị làm, hàng tháng gửi thêm tiề.n cho chị gửi về cho anh và các cháu ở quê. Chồng tôi đồng ý và bảo tôi đừng nói với chị hay mọi người trong nhà việc tôi đã biết chuyện. Anh sợ nếu mẹ anh biết được bà sẽ làm khó cho chị, cuộc đời chị đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Tôi đồng ý giữ bí mật đó. Có lẽ như thế khi ở cùng nhà với tôi chị cũng thấy thoải mái hơn.
Trước khi chồng đi tôi cũng dặn dò anh cẩn thận. "Anh không muốn con mình khổ thì đi công tác nhớ là chỉ có công việc thôi đấy. Chứ con riêng như bố rồi sau này lại giống thế này đấy". Chồng tôi bảo: "Em cứ vớ vẩn. Ở nhà chăm con tốt nhé, thêm con càng vui chứ sao" rồi chui ngay vào xe ô tô" làm tôi tức điên.
Theo Một Thế Giới
Vượt ngàn cây số đến thăm người yêu nằm viện để rồi nhận cái kết đắng Vừa bước chân tới cửa phòng toan gõ cửa thì Thành nghe được cuộc nói chuyện bên trong... Thành và Mai yêu nhau tính đến nay đã gần 3 năm. Sau khi tốt nghiệp ra trường hai người đã xin được việc làm ổn định ở Hà Nội và đang tính tới chuyện cưới xin. Quê Thành và quê Mai cách nhau gần...