Cái kết đau đớn cho cuộc hôn nhân kéo dài 15 năm
Tôi viết những dòng này khi vừa từ tòa án về. Thuận tình ly hôn nên tòa phân xử cũng nhanh. Hai đứa con do tôi nuôi. Căn nhà sẽ bán đi rồi chia đôi. Một cái kết đau đớn cho cuộc hôn nhân kéo dài 15 năm.
Hai triệu đồng/tháng là cội nguồn của mọi mâu thuẫn, là nguyên nhân của cuộc ly hôn này. Một nguyên nhân ít ai ngờ đến, một nguyên nhân tủn mủn và kỳ quặc hết sức. Ngay cả người trong cuộc là tôi, cũng không thể ngờ được người chồng đầu ấp tay gối với mình bao năm, lại có thể tồi tệ và ích kỷ đến mức độ như vậy…
Tôi với anh quen nhau từ thời đại học. Ra trường, anh vào làm việc ở một công ty nhà nước, còn tôi về phụ mẹ tôi buôn bán tại tiệm quần áo của gia đình. Thấy công việc ổn định, tôi và anh làm đám cưới. Cha mẹ hai bên cho ít vốn, vợ chồng tôi mua được căn nhà nho nhỏ vài chục mét vuông. Mẹ tôi cắc củm thêm ít t.iền nữa, sang cho tôi một tiệm quần áo ngoài chợ. Được chỗ bán thuận lợi, cộng với tôi chịu khó tìm nguồn hàng rẻ đẹp, cửa hàng của tôi ngày một đông khách.
Thu nhập từ cửa hàng ngày càng tăng, trong khi lương của chồng tôi chỉ bốn triệu đồng/tháng. Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản lắm, thôi thì của chồng công vợ, ai làm nhiều chả được. Tôi nói với chồng: “Tất cả chi phí trong nhà anh để em lo. Lương lãnh mỗi tháng, anh cứ bỏ túi mà chi xài…”.
Chồng gật đầu đồng ý ngay. Thế là vợ chồng tôi cứ theo cái quy ước ấy mà thực thi. Rồi hai đứa con lần lượt ra đời, tôi phải lo thêm t.iền sữa, t.iền khám bệnh, t.iền quần áo, t.iền học chính khóa, học thêm, học đàn, học võ cho các con… Vậy mà tôi cũng xoay xở ổn thỏa. Công việc thuận lợi, tôi tích cóp dần dà được một khoản lớn nên bán luôn căn nhà cũ, mua một căn nhà mới khang trang…
Cứ vậy, tôi lo cho gia đình một cách đầy đủ, bằng mồ hôi, bằng sức khỏe, bằng t.uổi trẻ của mình. Trong khi đó, anh chồng của tôi vẫn vô tư ngày làm tám tiếng, được bao nhiêu lương anh giữ tất. Thú thật, tôi chỉ biết sau này thu nhập của chồng mình đã tăng khoảng bảy – tám triệu/tháng, còn anh chi dùng số t.iền ấy vào việc gì thì tôi chịu.
Video đang HOT
Mọi chuyện tưởng cứ êm xuôi mãi thì đột nhiên biến cố xảy ra. Hơn hai năm trước, khu cửa hàng tôi đang buôn bán yên ổn thì bị giải tỏa, phải chuyển sang khu khác. T.iền mặt bằng tăng gấp đôi, khách hàng quen thuộc mất hết, công việc của tôi gặp nhiều khó khăn, thu nhập giảm chỉ còn 1/3 lúc trước. Họa vô đơn chí, tôi còn bị quịt một khoản nợ lớn…
Lúc này, tôi không còn khả năng gánh được hết các khoản chi của gia đình như trước. Tôi bàn với chồng: “Mua bán giờ khó khăn quá, anh gánh cho em một phần chi phí trong nhà nghen. Không nhiều đâu, khoảng hai triệu mỗi tháng để lo t.iền điện nước thôi”. Tôi cứ tưởng với một yêu cầu nhỏ và chính đáng như vậy, chồng sẽ đồng ý ngay. Nào ngờ anh giãy nảy phản đối, nại ra đủ thứ lý do, nào là t.iền lương không đủ xài, nào là phải tốn kém nhiều khoản chi tiêu xã giao…
Thấy anh từ chối, tôi bàng hoàng buột miệng: “Trời đất ơi! Bao năm nay em đã lo cho gia đình đầy đủ. Giờ em gặp khó khăn, chỉ yêu cầu anh góp hai triệu/tháng chứ có nhiều nhặn gì. Anh cũng phải có trách nhiệm với gia đình chứ, sao chỉ biết lo cho bản thân vậy?”. Anh lạnh lùng nói ngang: “Tôi không cần biết. Bao năm nay thế nào thì bây giờ cứ vậy mà tiếp tục!”.
Nói cho cùng, hai triệu đồng không phải số t.iền lớn. Nếu cố gắng thêm nữa, tôi cũng có thể xoay xở lo được mà không cần đến nó. Nhưng tôi ức lắm, anh là đàn ông, là chồng, là cha, là trụ cột gia đình mà lại để một người đàn bà chân yếu tay mềm phải gánh vác kinh tế gia đình suốt bao nhiêu năm. Đến khi vợ gặp lúc ngặt nghèo, chỉ xin anh ta đóng góp một phần nhỏ cũng bị từ chối. Trên đời này sao lại có người đàn ông ích kỷ và vô trách nhiệm đến như vậy?
Rồi sau đó, chỉ vì hai triệu đồng, vợ chồng tôi cãi nhau từ ngày này qua ngày khác. Tôi cương quyết phải lấy được hai triệu cho bõ tức, còn anh khăng khăng không chịu. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là khi anh tuyên bố: “Cô không chấp nhận thì ly hôn”. Câu nói đó của anh đã khiến tôi nhận ra: vợ và con chẳng có ý nghĩa gì đối với anh. Anh ta chỉ là một người ích kỷ và vô trách nhiệm, một người chỉ yêu bản thân. Tôi không thể tiếp tục chung sống với một người chồng như vậy. Thà đau một lần…
Theo PNO
Ở với bố chồng, chỉ được ăn rau, đậu phụ
Tôi đã chán ngấy cuộc sống hiện tại, thật sự với tôi nhiều lúc nó không khác gì địa ngục. Tôi tự hỏi sao trên đời này lại có ông bố chồng keo kiệt chi li như thế.
Ban đầu tôi cũng thấy mình may mắn và hạnh phúc. Tôi là một đứa con gái tỉnh lẻ, nhan sắc bình thường không có gì nổi bật, công việc cũng chỉ tạm ổn. Còn chồng tôi vừa to cao đẹp trai, hiền lành tốt tính, chiều vợ lại con nhà cơ bản. Có được một ông chồng như thế là mơ ước của biết bao nhiêu cô gái. Tôi thầm nghĩ mình luôn phải cố gắng để xứng đáng với những may mắn ấy.
Nhưng suy nghĩ của tôi hoàn toàn thay đổi khi bước chân về nhà chồng làm dâu. Nếu như chỉ là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu bình thường thì đó là điều bình thường tôi có thể lường trước. Nhưng điều làm tôi khó chịu và thấy căng thẳng đó là tính keo kiệt, bủn xỉn của bố chồng mà khi về làm dâu tôi mới được tận mắt chứng kiến.
Tôi không thể hình dung được là trong bao nhiêu năm nay bố chồng tôi là người nắm tài chính, ông phụ trách việc mua bán từ nhỏ tới lớn, mẹ chồng tôi không bao giờ được phép tham gia. Từ mớ rau con cá đến giường tủ bàn ghế, đối nội đối ngoại mẹ chồng tôi chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của bố mà không được phép bàn bạc bất cứ chuyện gì.
Mẹ chồng tôi đã từng kể rằng: "Một lần anh trai bà ở quê ốm nặng, bà phải xin t.iền bố tôi để về thăm bác, sau một hồi tính toán ông đưa cho mẹ tôi vừa khít t.iền xe đi lại và cho dư thêm hai mươi nghìn đồng mua quà cho bác". Hai mươi nghìn thì chỉ mua được hai ổ bánh mỳ thôi làm sao có thể đủ mua quà thăm bác, không còn cách nào mẹ chồng tôi đành ngậm ngùi về quê qua nhà chị gái vay t.iền mua quà rồi mới qua nhà bác trai để thăm hỏi.
Tôi tự hỏi sao trên đời này lại có ông bố chồng keo kiệt chi li như thế (Ảnh minh họa).
Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi cũng không đến nỗi ức chế như bây giờ. Đằng này bố chồng tôi ky bo với cả người trong nhà, ông mà đi chợ thì tôi đoán trước được thực đơn hôm đó: chỉ có canh, rau và đậu phụ. Nhiều lúc tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao mà mọi người trong nhà chồng tôi sống như thế mấy mươi năm mà không ai bị suy dinh dưỡng, có lẽ cơ thể mọi người có cơ chế thích nghi với tính keo kiệt của ông bố chồng tôi.
Thỉnh thoảng tôi có mua thêm chút đồ ăn để cải thiện thì tôi bị bố chồng cằn nhằn từ sáng tới tận ngày hôm sau vì ông cho rằng: "Như thế là hoang phí, là không biết tiết kiệm cho tương lai, nếu sống hoang phí như vậy mai mốt chỉ có bán nhà đi ăn xin".
Nghĩ mà thương mẹ chồng tôi thật, bà không dám ăn tiêu gì cả, muốn mua gì bố chồng tôi cũng gạt đi, mấy mươi năm làm dâu không biết bà được mua bao nhiêu bộ đồ lót mà tôi thấy chúng mốc meo, không còn độ co giãn nữa. Nhưng bố chồng tôi cho rằng vẫn dùng tốt, không rách thì vẫn mặc được, đồ lót thì người ta chỉ mặc một năm là nhiều làm gì có ai mặc tới rách mới thay đổi, nghe nói thế mà tôi dựng tóc gáy mường tượng dần tương lai của mình khi sống cùng một mái nhà với bố mẹ chồng.
Chuyện điện nước trong nhà tôi cũng phải dùng hết sức tiết kiệm, ở thành phố mà thiếu thốn hơn ở quê gấp vạn lần. Ví dụ như đang xem ti vi thì không được bật điện sáng, hay mùa hè dùng quạt máy thì thôi điều hòa. Quần áo thì phải gom lại khi nào đủ số lượng thì mới cho vào máy giặt luôn một thể không tốn nước, tốn điện. Đây là những quy định mà tôi được phổ biến ngay từ hôm thứ hai bước chân về nhà chồng làm dâu. Nếu tôi có lỡ làm sai, hay quên những quy định ấy thì chắc chắn tôi phải nghe bố chồng cằn nhằn cả ngày. Bởi vậy thỉnh thoảng tôi lại dồn quần áo mang đến nhà người quen nhờ giặt hộ cho thoải mái.
Gần đây bố chồng tôi ra một quyết định vợ chồng tôi phải nộp hết t.iền lương cho ông. Ông lấy lý do là mọi thứ đắt đỏ nên ông cần thêm t.iền để chi tiêu và ông sẽ lo mọi nhu cầu sinh hoạt mua sắm của các thành viên trong gia đình nên vợ chồng tôi không cần phải cầm t.iền. Chồng tôi và mẹ chồng vốn dĩ luôn nghe theo sự sắp sếp của ông nên không ai lên tiếng trước yêu cầu đó.
Tôi hãi hùng nghĩ tới cảnh cả ngày phải ăn rau với đậu phụ cả ngày, ở quê nhà tôi không có điều kiện nhưng tôi cũng chưa bao giờ phải khổ sở trong cuộc sống với sự sắp đặt tù túng như bây giờ. Nếu bố chồng cầm hết t.iền thì mua gì tôi cũng phải trình bày lý do, chờ ông đồng rồi tôi mới được mua như mẹ chồng tôi hay sao?.
Tôi đã chán ngấy cuộc sống hiện tại, thật sự với tôi nhiều lúc nó không khác gì địa ngục. Tôi tự hỏi sao trên đời này lại có ông bố chồng keo kiệt chi li như thế, không lẽ tôi phải bỏ nhà ra đi để thoát khỏi cuộc sống khốn khổ này?
Theo DanViet
Ngượng chín mặt chỉ vì chồng ‘bẩn tính’ Nói ra câu chuyện này thì đúng là &'vạch áo cho người xem lưng' nhưng không nói thì không biết đâu mà lần. Vì với người chồng như chồng tôi, tôi thật lòng muốn một lời tư vấn, mong chị em hãy suy nghĩ và cho tôi lời khuyên chân thành, để tôi biết đường nên tiếp tục cuộc hôn nhân này thế...