Cả nhà tôi lao đao vì cô vợ “công chúa”
Ngày yêu nhau, tính cách thoải mái, phóng khoáng của cô vợ tiểu thư đấy đã chinh phục tôi, song hiện giờ, nó lại chính là nguyên nhân khiến nhà tôi “nội chiến”.
Năm nay tôi 32 tuổ.i, cưới vợ được gần ba năm. Vợ tôi kém tôi 7 tuổ.i, cô ấy lại là con một nên được chiều chuộng từ nhỏ, tính tình cũng có chút tiểu thư. Còn tôi, mẹ tôi mất sớm khi tôi đang học cấp hai, chỉ còn bố tôi nuôi hai anh em tôi ăn học. Em gáitôi chỉ kém vợ tôi một tuổ.i nhưng chưa lấy chồng nên cả gia đình tôi vẫn ở chung.
Ngay từ khi yêu nhau, cô vợ tiểu thư và gia đình tôi cũng chẳng mấy khi hoà hợp. Tính cô ấy hay nhõng nhẽo, lại dễ dỗi hờn. Ngày quyết định cầu hôn, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, hiện giờ tôi chưa có điều kiện ra ở riêng, tôi lo lắng mâu thuẫn giữa cô ấy và người nhà tôi khó giải quyết.
Nhưng cô ấy bảo sẽ “nhượng bộ” mọi người trong gia đình tôi vì tôi, miễn là đừng ai động đến cô ấy là được. Bố tôi và em gái dù không thích tôi lấy vợ tiểu thư nhưng cũng rất tôn trọng tôi nên không hề phản đối.
Cưới về, mọi chuyện không như tôi nghĩ. Gia đình tôi đều là những người nguyên tắc và thích sạch sẽ. Vợ tôi thì ngược lại hoàn toàn, cô ấy bừa bộn, tiện đâu quăng đấy và sống tự do theo ý mình.
Ngày yêu nhau, tính cách thoải mái, phóng khoáng đấy đã chinh phục tôi, song hiện giờ, nó lại chính là nguyên nhân khiến nhà tôi “nội chiến”. Tôi biết vợ mình không đúng nên cũng khuyên cô ấy nên chú ý vì sống chung thì phải biết để ý đến cảm nhận của người khác. Hơn nữa, bố tôi và em gái cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng chứ không to tiếng với cô ấy.
Vợ tôi kém tôi 7 tuổ.i, cô ấy lại là con một nên được chiều chuộng từ nhỏ, tính tình cũng có chút tiểu thư. (Ảnh minh họa)
Bố tôi là người chịu khó, bình thường ông đều giúp vợ chồng tôi dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn đi chợ nấu cơm cho cả nhà. Bố tôi đã nghỉ hưu mấy năm rồi và vẫn làm việc đó từ trước khi tôi lấy vợ.
Thế nhưng vợ tôi quen được cưng chiều quen, thấy không theo ý là lại về nhà ngoại kể khổ. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần nghe bố vợ gọi điện sang “sạc” cho một trận vì “bắt nạt” con gái ông. Ông bảo ông chỉ có độc một cô công chúa, chồng không bênh thì thôi lại còn hùa vào với cả nhà “đè đầu cưỡi cổ” vợ là thế nào.
Video đang HOT
Dù bực mình vì vợ “thêm mắm dặm muối” như dì ghẻ bắt nạt con chồng, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn sang nhà ngoại để xin lỗi và đón cô ấy về. Bố tôi không nói gì nhưng em gái tôi thì khó chịu ra mặt, cô ấy bảo tôi chiều vợ quá để vợ không coi ai trong gia đình ra gì, nếu không bảo vợ sửa tính đi, sớm muộn gì cũng không ở với nhau lâu dài được.
Tuy những xích mích nhỏ vẫn xảy ra nhưng gia đình chúng tôi vẫn cố gắng giải quyết và sống chung. Khi vợ tiểu thư mang thai, bố tôi vàem gái tôi cũng chăm cô ấy hết mực, mua đồ ăn thức uống tẩm bổ, đồi dùng của mẹ bầu… nhưng vợ tôi luôn không hài lòng.
Thời gian nằm viện sinh em bé, vợ tôi càng được nước lấn tới. Tôi hay phải tăng ca, chỉ có tối mới vào được với vợ, còn lại đều em gái tôi và mẹ vợ chăm cô ấy. Bố tôi thì cũng không tiện chuyện chăm sóc bà đẻ, thi thoảng mới vào ôm cháu, còn lại ông đều bị bà thông gia sai về nhà lấy hết cái này cái kia, rồi chê ông vụng về đủ đường trước mặt bao nhiêu người.
Em gái tôi ở đấy nhưng không muốn làm to vì chị dâu mới sinh. Được đà, vợ tôi cũng hùa vào theo mẹ ch.ê ba.i bới móc cả bố chồng và em chồng. Tôi nhắc nhở vợ thì cả nhà cô ấy cùng nhảy vào mắng tôi không thương vợ con, và đuổi tôi ra ngoài.
Tôi không ngờ cô ấy trẻ con, đỏn.g đản.h, “công chúa” đến như thế! (Ảnh minh họa)
Tôi giận lắm nhưng cũng đành cố nén, tất cả chỉ vì nghĩ cho vợ con. Ra viện, vợ tôi mang con về nhà ngoại cho tiện chăm sóc, tôi cũng theo sang để lo cho vợ. Bố tôi cứ cuối tuần lại sang thăm cháu.
Càng ngày, vợ tôi và nhà ngoại càng không coi ai ra gì, bố tôi mang gì đến cũng tỏ vẻ khinh khỉnh, còn nói bóng nói gió bố tôi không biết mua.
Đến một lần, tôi chứng kiến cảnh mẹ vợ thẳng thừng bảo bố tôi và em gái mang mấy bịch bỉm mua cho con tôi về, bảo nhà bà không quen dùng loại rẻ tiề.n thế này. Bố tôi là một người đàn ông hiền lành chân chất, cả đời ông đều hi sinh cho con cái, đến giờ lại tiếp tục nhẫn nhịn vì cháu. Tôi không chịu được đã nói mẹ vợ vài câu. Vậy là bà quát mắng tôi sa sả.
Cô vợ tiểu thư và bố vợ cũng chạy ra, cả nhà hùng hùng hổ hổ mắng chử.i tôi là chỉ biết tới người nhà, không thèm để vợ con vào mắt. Tôi bực lắm nhưng vì bố tôi kéo áo khuyên tôi bình tĩnh nên tôi đành nuốt giận ra về cùng bố và em gái.
Tính đến nay đã được gần một tháng, vợ tôi kiên quyết không cho tôi gặp con, bắt tôi chọn cô ấy hoặc nhà tôi. Tôi không ngờ cô ấy trẻ con, đỏn.g đản.h, “công chúa” đến như thế. Tôi cũng không muốn làm căng nhưng cũng không muốn vì cô vợ tiểu thư mà trở mặt với bố của mình, thật sự là không đáng.
Dù tôi đã xuống nước và xin lỗi rất nhiều lần để cô ấy cho gặp con nhưng không thành công, thậm chí bố tôi còn định đến nhà vợ tôi để xin lỗi nhưng tôi kiên quyết không đồng ý. Thật lòng tôi không muốn mất vợ con mình nhưng tôi cũng không biết làm sao cho thoả đáng.
Mong nhận được lời khuyên của các bạn!
Theo Afamily
Tôi hy sinh cho anh tất cả để rồi anh lại theo nhân tình trẻ
Tôi giúp anh vượt qua giai đoạn công ty anh đứng trên bờ vực phá sản. Vậy mà vì cô sinh viên vừa ra trường, làm thư ký riêng của anh mà anh phản bội tôi.
Khi một người không còn yêu ta, việc ta đau khổ đó là điều không thể tránh khỏi. Trong lòng cứ miết mải những câu hỏi: Người đó có gì hơn tôi? Tại sao anh không coi trọng khoảng thời gian gắn bó từ trước đến nay? Tại sao những hy sinh của tôi dành cho anh lại không đủ sức giữ anh bên mình? Tại sao đàn ông thời nay dễ thay đổi? Tại sao cô ấy không bằng tôi về các mặt, nhưng vẫn làm anh vui vẻ khi nghĩ về và quan tâm cho cô gái ấy từng chút một? Tôi cứ cuộn mình trong những câu hỏi, những hơn thua không lối thoát.
Tôi 26 tuổ.i, cái tuổ.i không còn quá trẻ cho những trải nghiệm tình cảm nông nổi. Tôi không theo gia đình định cư mà quyết định ở lại Việt Nam và ở lại với anh. Về học thức tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ một trường đại học quốc tế ở Việt Nam, làm trong một tổ chức giáo dục. Ngoại hình tôi được mọi người đán.h giá là đẹp, có con mắt thẩm mỹ, sống nội tâm và được giáo dục kỹ về ứng xử, các mối quan hệ xung quanh đều vun vén cho chúng tôi.
Anh 39 tuổ.i, là người tôi một mực tin yêu, chúng tôi đã trải qua những sóng gió khi đấu tranh để tôi ở lại Việt Nam. Tôi giúp anh vượt qua giai đoạn công ty anh đứng trên bờ vực phá sản. Những tưởng sau tất cả thì hạnh phúcsẽ viên mãn, nhưng cuộc sống luôn là những điều bất ngờ, dẫn con người ta đi từ bỡ ngỡ này đến bỡ ngỡ kia.
Là người nhạy cảm, tôi có thể nhận biết được tình cảm anh thay đổi theo thời gian từ khi anh gặp người thứ ba - cô sinh viên vừa ra trường, làm thư ký riêng của anh. Vì tinh tế để nhận ra nhưng không đủ sự chiều chuộng nên những bức tường vô hình cứ xuất hiện ngày càng dày lên giữa chúng tôi. Hết hờn dỗi, tâm sự chia sẻ, nước mắt rơi vô vàn vẫn không kéo anh trở về. Tôi lặng lẽ nói lời tạm chia tay trong một thời gian để suy nghĩ, từ đó đến nay gần hai tháng anh bặt vô âm tín với tôi.
Tôi hận vì anh quá hào hoa, rồi lại trách người thứ ba tranh giành tình cảm; giận mình quá hiền, sống nội tâm để không làm cho anh thấy thú vị. Tôi chìm trong những thù hận, oán trách. Một thời gian dài, tôi mang những tâm lý tiêu cực của một người có trái tim tổn thương, một người con gái bị người mình yêu phản bội. Những điều đó làm cuộc sống tôi như ngục tù, từ người bị làm tổn thương, tôi mang cái tổn thương đó nhân rộng ra cho những người yêu quý xung quanh mình.
Ảnh minh họa.
Nhìn lại, tôi không nhận ra chính mình của những ngày xưa cũ, tự làm đau bản thân, cảm thấy mình không đáng được yêu, chỉ làm con người thêm chán nản. Tôi tự hỏi rồi sẽ đi tiếp trên con đường tương lai như thế nào khi mang trong mình trái tim bị tổn thương nặng nề. Hằng ngày, tôi vẫn tự nhủ rằng không nên đổ lỗi hay căm ghét ai cả, tất cả đều là tại bản thân, khi mình không còn đủ sức hấp dẫn, cuốn hút, giữ anh ấy bên cạnh thì việc một người thứ ba xuất hiện trước hay sau cũng là điều tất yếu.
Hãy coi như đó chưa phải là người mà Chúa cử đến bên mình, đi cùng mình trên hành trình còn lại. Thế nhưng, tôi vẫn không thể thoát ra được sự yếu lòng, im lặng nhưng vẫn dõi theo xem hằng ngày anh làm gì? Có khỏe không? Có vui không? Còn bản thân tôi thì lúc tỉnh lúc mụ mị.
Tôi chia sẻ lên đây, mong trái tim của những người bị tổn thương, phản bội như mình cho tôi lời khuyên để quên đi người mình từng hết mực thương yêu, làm sao để mạnh mẽ hơn mà bước tiếp? Tôi phải làm sao đây? Im lặng là từ bỏ hay thay đổi để níu kéo khi tôi vẫn còn thương anh?
Còn những trái tim lạc lối kia ơi, tại sao lại có thể tàn nhẫn với những người yêu thương và hy sinh vì mình đến vậy? Sống nội tâm, hiền lành quá có phải không hợp thời nữa hay không?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An:
Khi người yêu lừa dối đa số các bạn nữ đều có chung những cảm xúc: Sốc, giận dữ và đau lòng. Đôi khi chính điều này khiến bạn khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc của mình dẫn đến những ứng xử sai lầm. Nhiều người có suy nghĩ rằng càng cấm thì người ấy sẽ càng thèm muốn quay lại nên sẽ giải quyết bằng cách ngó lơ, và ngầm hy vọng người ấy tự giác chấm dứt. Sự thật là sẽ rất khó để họ kết thúc nếu không có biện pháp mạnh tác động từ bạn. Hãy kiên quyết thể hiện mong muốn của bạn. Và dù cho bạn có thương yêu đối phương đến thế nào, có một số trường hợp, bạn hoàn toàn không nên mềm lòng mà nhân nhượng.
Bạn nhất thiết không nên chì chiết hay trách cứ bạn trai mà nên thể hiện sự tức giận của mình để người yêu có thể nhận thức rõ sai lầm mà họ đã phạm phải. Bạn cần nói rõ cho người yêu mình hiểu hành động lừa dối người yêu của anh ấy đã khiến bạn bị tổn thương tới mức nào, khiến bạn đa.u đớ.n và tan nát niềm tin ra sao,... chắc chắn người yêu bạn sẽ cảm nhận được nỗi khổ tâm của bạn, càng cảm tháy áy náy và có lỗi hơn rất nhiều.
Cứ cho rằng mình là người có lỗi để dễ dàng chấp nhận cuộc chia tay. Nếu còn cảm thấy ấm ức thì bạn nên tự nhủ rằng tương lai của mình còn dài, không nên vì một kẻ phản bội lại đi huỷ hoại nhiều việc có ý nghĩa khác. Phải có niềm tin trên đời này không chỉ có duy nhất một người để bạn gắn bó. Hãy nhìn đời lạc quan hơn, yêu đời hơn bạn sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Cơn sốc tình cảm rồi cũng qua đi, bạn sẽ lấy lại sự tự tin.Tình yêu và tương lai vẫn đang đợi bạn ở phía trước.
Theo Nguoiduatin
Người yêu kiên quyết không cưới nên tôi đành phải "úp sọt" Năm lần bảy lượt tôi gợi ý chuyện cưới nhưng đều bị anh "đánh trống lảng". Thế nên tôi quyết định "giăng bẫy " để có thể hợp thức hóa mối quan hệ đã kéo dài 6 năm này. Chúng tôi yêu nhau từ những năm đầu học đại học, những ngày đó tuy còn nghèo nhưng cả hai đứa đều yêu thương,...