Bước chân ra khỏi nhà thương điên tôi như ngây dại
Từ lúc bước chân ra khỏi nhà thương điên tôi như ngây dại, điếu thuố.c tàn trên tay tôi vẫn không nguôi nhớ về vợ cũ. Hình ảnh người con gái với đôi mắt vô hồn nhìn tôi như không hề oán trách điều gì ấy càng khiến tôi hoảng loạn.
Tình cũ, vợ mới… trong cuộc sống thiếu gì. Một người đàn ông có thể yêu thương người này nhưng cũng có thể cùng một lúc yêu thêm một người con gái khác. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu kể ra cũng có hạn sử dụng, chỉ là chúng được bảo quản trong bao lâu mà thôi.
Khi tôi quyết định l.y hô.n người vợ đã từng chia ngọt sẻ bùi trong 3 năm, đã từng có quãng thời gian 4 năm yêu nhau trước khi cưới mà lòng nhẹ tễnh. Dứt bỏ mối tình cũ, vẽ ra cái kết tan nát cho một gia đình nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng, hạnh phúc vì đã hoàn thành tâm nguyện.
L.y hô.n vợ thì đã sao, rồi cũng sẽ có vợ mới. Một người đàn ông khi đã quyết định có thêm “phòng nhì”, có thêm một người phụ nữ khác bên ngoài thì còn trông chờ gì vào gia đình “cũ”. Bỏ đi một người vợ có khó khăn gì?
Người đàn ông bạc tình là tôi, đã nhẫn tâm phá bỏ hạnh phúc gia đình vốn có, đã cướp đi một người mẹ hiền của 2 đứ.a tr.ẻ thơ dại, và đưa về nhà một người phụ nữ cay nghiệt rồi bắt chúng gọi là mẹ. Đến những phút giây ngắn ngủi nằm trên giường kể từ ngày l.y hô.n tôi cũng mơ thấy bóng dáng cái gia đình cũ năm nào.
Ngày tôi nói lời chia tay, vợ cũ không khóc, chỉ cười và ký vào đơn l.y hô.n. Một người phụ nữ khi đã quá đau khổ sẽ chẳng thể giải quyết nỗi đau bằng những giọt nước mắt mà nỗi căm hờn, phẫn uất được chôn chặt trong tim.
Hình ảnh người phụ nữ ngoài 30 tuổ.i dáng cao, thon thả, tay kéo vali, đứng nhìn “chồng cũ” như muốn nhắn nhủ điều gì không nói thành lời, rồi chạy đến ôm hai đứ.a tr.ẻ nhỏ vào lòng và khóc nức nở như vết dao đâ.m sâu vào lòng tôi, và chỉ đến khi “gia đình mới” không như ý muốn tôi mới nhận ra điều đó.
Người đời nói, người đời chử.i tôi xấu xa khi cướp đi mọi thứ mà năm nào vợ cũ đã cùng tôi xây dựng, kể cả hai đứ.a tr.ẻ nhỏ cũng bắt chúng rời xa mẹ. Người phụ nữ có thể mất chồng nhưng không thể mất con. Vậy mà tôi vẫn dửng dưng sống như không có chuyện gì, vẫn quyết dùng mọi thủ đoạn để tòa phân xử cho các con sống cùng cha. Giờ thì nỗi đau như gặm nhấm riêng mình tôi.
Video đang HOT
Giá như lúc này tôi điên được như cô ấy thì có lẽ sẽ chẳng phải đau. Vợ cũ chọn cách điên để quên đi hết tình đời, tình người, quên đi phút sai lầm khi lấy phải một người như tôi. Từ ngày cô ấy phát điên, dường như thế giới quay lưng lại với tôi, khiến lương tâm một gã chồng bội bạc cũng bị cắn dứt.
Hơn thế người phụ nữ trước kia tôi coi là “phòng nhì”, sau khi được đưa về làm “chính cung” bỗng trở nên đáng sợ, cô ta coi những đứa con mà trước đây mẹ chúng quý hơn sinh mạng là những chướng ngại vật, là nơi để xả stress, để thích thì mắng, ghét là đán.h. Tôi đa.u đớ.n khi nhìn thấy chúng thâm tím chân tay sau mỗi chuyến đi công tác xa nhà, thấy chúng lúc nào cũng run sợ trước mặt “mẹ” chúng.
Người đàn ông bất lực không thể bảo vệ con mình như tôi còn tồn tại trong cuộc đời này làm gì? Nhưng ông trời có mắt, đây là nỗi đau, là hậu quả tôi phải gánh chịu. Hạnh phúc trước kia có lẽ quá viên mãn mà vô tình tôi đã coi rẻ để rồi vứt bỏ nó và mang về những cuộc cãi vã, những tổn thương cho cuộc đời.
Hôm nay sau khi ra khỏi nhà thương điên, hình ảnh người phụ nữ nhìn tôi không cảm xúc như thắt chặt tim tôi lại. Rồi mai đây, khi hai đứ.a tr.ẻ ấy lớn lên chúng sẽ đối xử với tôi ra sao ? Tôi sợ, lần đầu tiên khi điếu thuố.c tàn trên tay, tôi thấy sợ, run và bật khóc. Nhưng dẫu sợ hãi đến đâu thì tôi cũng không có đủ can đảm để chấm dứt “tình mới”, nếu chấm dứt không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao, tiề.n bạc, công danh, sự nghiệp cô ta và cha cô ta (ông ấy là giám đốc công ty tôi) đang nắm giữ sẽ thế nào?
Giờ thì tôi hiểu người phụ nữ đang cô đơn từng ngày bên nhà thương điên ấy mới là người yêu thương tôi nhất, mới là người dù có bị tổn thương nhưng cũng không bao giờ oán trách. Giá như tôi điên được thì tốt biết mấy.
Theo ĐSPL
Khiếp sợ vì sở thích kỳ quái của em chồng
Vừa bước chân vào phòng, nhìn những thứ kỳ quái trên giường, bàn học, rồi bao nhiêu tranh ảnh màu mè quái dị dán khắp phòng, tôi hoảng hốt chạy ngay ra khỏi đó.
Chào mọi người, tôi đang rơi vào tình huống bế tắc vô cùng và không biết phải làm sao để nhanh thoát ra khỏi nó.
Tôi mới cưới chồng được 1 tuần. Hai đứa ở khác quê, quen nhau khi còn học đại học. Mới đầu, khi tình cảm nẩy sinh, tôi chỉ xác định yêu cho vui vì khác quê, công việc cũng chưa biết như thế nào nên cứ yêu cho đỡ buồn những ngày xa nhà, xa quê trọ học.
Thế nhưng, càng lâu, tình cảm càng sâu sắc nên tôi không thể xa anh ấy được. Quê anh ấy ở Tuyên Quang, còn tôi ở Quảng Bình. Nhà người yêu gần nên khoảng độ vài tháng, anh ấy lại dẫn tôi về nhà chơi một vài hôm. N hà anh ấy tuy không giàu nhưng cũng thuộc dạng khá giả ở khu phố. Bố mẹ anh cũng rất niềm nở và quý tôi. Duy chỉ có cậu em trai là hơi khác.
Thấy bạn gái anh trai đến chơi mà nó chẳng cười với tôi một lần nào. Thậm chí tôi hỏi nó mà nó còn không thèm đáp. Đôi lần tôi thắc mắc nhưng chồng tôi bảo tính nó thế nên tôi cũng không để ý nữa.
Cậu em chồng tôi năm nay đang học cấp 3. Vì học kém nên phải theo học một trường dân lập, tốn kém, ăn chơi đua đòi - đó là những điều chồng tôi kể về nó.
Nhà anh có 4 tầng, tầng hai có hai phòng ngủ gồm của bố mẹ anh ấy và phòng của anh. Còn cậu em trai một mình một phòng rộng nhất ở tầng 3. Vì tính nó lạnh lùng như thế nên thời gian yêu, dù thường xuyên về nhà anh ấy chơi nhưng chưa lần nào nó mời tôi vào phòng chơi cũng như tôi chưa từng chủ động lên tầng 3 hỏi han nó.
Đôi lần về nhà anh ấy, bất chợt phát hiện nó nhìn tôi chằng chằng từ xa, ánh mắt lạnh lùng khiến tôi giật mình lo sợ. Thế nhưng, tình yêu với anh khiến tôi không đắn đo suy nghĩ để tiến xa với anh hơn.
Ra trường, cả hai đứa đều ở lại Hà Nội làm việc. Bố mẹ anh cũng mua một căn hộ dưới này để tính chuyện đám cưới cho hai đứa. Lúc đó, tôi còn chưa tính đến chuyện cưới xin và cũng nghĩ muốn bay nhảy cái đã thì mẹ anh gọi điện.
Nhà anh có lẽ riêng mẹ anh là sống tình cảm nhất. Yêu nhau hơn 4 năm, mẹ là người thường xuyên trò chuyện và hay gửi quà xuống cho tôi mỗi khi anh về một mình. Đôi lần giận nhau, chính mẹ anh là cầu nối để tôi quên đi tất cả mà tiếp tục với anh.
Bố anh lại là người ít nói, nghiêm khắc nhưng từ ánh mắt và hành động, tôi biết bác cũng rất quý tôi. Duy chỉ có cậu em trai là tôi khó hiểu và lo ngại nhất.
Khi mẹ anh đề cập chuyện cưới, tôi khá bất ngờ nên ấp úng bảo "để con hỏi bố mẹ đã ạ" khiến mẹ anh cười mãi. Bố mẹ tôi ban đầu nghe thấy con gái bảo lấy chồng xa là không thích chút nào. Nhưng tôi thuyết phục cả hai đứa đều sống với làm việc ở Hà Nội thì cũng chẳng khác nào tôi xa nhà trọ học nên cuối cùng bố mẹ đều đồng ý để nhà anh ấy vào nhà tôi chơi.
Cách đây 3 tháng, bố mẹ và cậu em, anh ấy bắt xe vào nhà tôi chơi để nói chuyện luôn. Rõ ràng mọi người đều rất vui vẻ, duy chỉ có cậu em là chẳng cười chẳng nói gì. Đôi lúc còn nhìn tôi bằng ánh mắt hậm hực.
Rồi tất bật lo đám cưới khiến tôi cũng quên mất nhà anh còn một cậu em trai khác lạ như thế. Cho đến hôm cưới và bây giờ về sống chung, tôi mới sống dở chế.t dở với nó.
Cưới xong, tôi và anh ấy ở lại nhà 1 tuần. Phòng cưới của hai đứa chính là phòng riêng của anh luôn. Vì làm dâu và trở thành chị dâu của cậu em rồi nên tôi muốn gần gũi với nó hơn, muốn được nói chuyện để hai chị em hiểu nhau hơn.
Chiều hôm đó, ngày đầu làm dâu nhà chồng, tôi bước lên tầng 3 gõ cửa phòng. Không thấy cậu em đáp nhưng vẫn ra mở cửa. Tôi bước chân vào rồi choáng ngợp với những hình ảnh đậ.p trước mắt. Bao nhiêu thứ hổ lốn, quái dị hiện ra. Những hình ảnh đen trắng, má.u m.e, rồi những thứ lạ lùng bày khắp giường khắp mặt bàn.
Tôi tính bắt chuyện hỏi thăm nó trước nhưng bất ngờ, nó cầm một con dao nhọn cứa cứa vào tay đến ứa má.u ra. Tôi hoảng sợ la hét chạy ra khỏi phòng, kêu gào chồng lên cứu em trai. Nhìn thấy anh ấy từ trong nhà tắm bước ra, tim đậ.p thình thịch rồi tôi ngã khuỵu xuống đất bất tỉnh một lúc.
Khi uống một ngụm nước cam pha ấm từ tay mẹ chồng, tôi mở mắt ra nhìn cả nhà. Mẹ tôi buồn rầu bảo "Mẹ quên kể với con, thằng Tú nó mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ. Cũng tìm thuố.c, đi viện điều trị khắp nơi nhưng không đỡ. Dạo gần đây, thấy anh trai lấy vợ và có con vào nhà, tâm lý nó không được ổn định lắm...."
Chồng tôi lại bảo, "Từ nay em đừng tự ý lên phòng em nhé. Cần thì cứ gọi anh dẫn lên". Thế nhưng sau đó, tôi ám ảnh cảnh em chồng cầm dao tự cứa tay đến mức, đi tắm tôi cũng tưởng tượng ra nó đang cầm dao đứng sau lưng tôi. Đi từ tầng hai xuống dưới cũng sợ nó xuất hiện đột ngột phía sau. Tôi chỉ muốn nhanh nhanh về Hà Nội để hai đứa sống yên ổn với nhau, nhưng cũng không thể tránh đứa em cả đời được.
Tôi biết mình suy nghĩ như thế là quá vô tâm và nhẫn tâm với một người có bệnh, người đó lại là em chồng nhưng tôi chẳng biết phải làm thế nào cả. Rồi lại nghĩ đến ngày nó học xong cấp ba, bố mẹ chồng nhỡ mà tính đưa nó đi Hà Nội học tiếp thì kiểu gì cũng sống chung. Như thế tôi lại càng chế.t vì sợ. Đang là dâu mới, chưa hiểu hết cả nhà, nếu có nhỡ làm gì ai lại phật ý cả bố mẹ chồng thì tương lai sẽ khổ. Xin hãy cho tôi vài lời khuyên lúc này.
Theo Người đưa tin
Hành động không ngờ của vợ khi nghe chồng khuyên nhân tình b.ỏ co.n Bảo vội vàng xuống hỏi dò cô bồ, biết được chuyện vợ làm với nhân tình của mình, Bảo thấy nể phục tài mưu lược của vợ sát đất. Hai vợ chồng Bảo kết hôn được 6 năm rồi. Hiện giờ họ đã có 2 con và một căn chung cư cao cấp mà bao người mong đợi. Vừa lấy vợ, lại sinh...